Sơn Hà Tình Sắc

Chương 35: Lặng lẽ cuồng yêu!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Quân Đại

Editor: nanaluvsj/Shenllino

☆☆☆

Tô Quân Lan không thay đổi cảm xúc nhìn Tô Ngự Thần từng bước ép lại gần, ánh mắt lúc đầu còn thê lương bây giờ lại trở nên lạnh lẽo. Thời điểm ông ta chỉ cách y còn mấy bước, ngay khi hô hấp nóng bỏng phả lên mặt y, khóe miệng Tô Quân Lan nhếch thành một nụ cười câu hồn nhiếp phách, xinh đẹp đến quỷ quyệt. Tay vốn đang để sau lưng, nhanh như chớp, một khẩu súng màu đen tinh xảo đã ép ngay trán Tô Ngự Thần.

Cảm giác lạnh băng trên trán ngăn Tô Ngự Thần tiến lên phía trước, ông ta không tin nổi nhìn Tô Quân Lan, vẫn là bé cưng xinh đẹp như hoa hồng đỏ, cả người mềm mại, vú lớn mông to, không phân biệt được nam nữ, nhưng tay y cầm súng rất vững, tuyệt đối không phải lần đầu cầm súng, ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo, mi mục diễm lệ toát ra khí tức sắc bén chỉ có thể dùng máu tươi tôi luyện nên.

Tô Ngự Thần lẩm bẩm: "Ta xem thường con rồi... Thế nào, con thật sự muốn giết cha con sao?"

Tô Quân Lan không đáp, nhàn nhạt nói: "Biết tại sao tôi cam tâm tình nguyện ở bên Vinh Tây Lăng không, bởi chỉ có anh ấy mới không giam cầm coi tôi như món đồ chơi mà còn chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ, cho tôi cơ hội được cùng anh ấy kề vai chiến đấu và nhiều lợi ích. Nên đời này, tôi sẽ yêu đến chết anh ấy ngày hôm đó, bất kể trái tim hay thân thể chỉ trung thành với anh ấy, đừng hòng ai làm càn."

Tô Ngự Thần sửng sốt không nói được câu nào. Trong ấn tượng của ông ta, Tô Quân Lan vẫn chỉ là một người mềm mại yếu đuối chỉ biết rúc bên cạnh nam nhân, nói chuyện đều nhẹ nhàng mềm mềm không có chút chủ kiến, sai đâu làm đó. Nhưng hắn vẫn luôn không hiểu được, sau lưng y có chỗ dựa là tình yêu sâu đậm quyến luyến, ăn ý và tín nhiệm đã khắc sâu vào xương tủy. Bọn họ tôn trọng nhau, hiểu biết nhau nên không cần kháng cự, không thể chia rẽ.

Tô Quân Lan dường như nghĩ tới chuyện cũ, nụ cười cũng trở nên đơn thuần mà hạnh phúc. Y nhìn người cha sinh tà niệm của mình, phân phó nói: "Ám vệ ra đây, đưa ông ta đến dưỡng viện ở ngoại thành phía tây đi, phái người giám sát."

Tô Quân Lan ngồi lên ghế salon nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đến bây giờ y còn cái gì chưa hiểu nữa. Vinh Tây Lăng hẳn đã sớm đoán được hỗn loạn ở Tô gia có dính líu đến cha, cũng sớm biết những tâm tư xấu xa không muốn ai biết kia của cha, nhưng hắn không thể nào nói được, chỉ có thể để tự y trở về từ từ phát hiện sau đó giải quyết, thậm chí hắn không theo cùng, ngoài vì bận ra, quan trọng hơn là cho y không gian để tự do xử lý chuyện, cũng có lẽ sợ y lúng túng đi. Vinh Tây Lăng tin tưởng, bất kể y có lựa chọn cách xử lý thế nào, hắn cũng sẽ dõi theo sát y...

Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tô Quân Lan quay đầu, thấy Tạ Lan Khanh vừa vặn đi tới, liền hỏi: "Cậu có chuyện gì à?"

Tạ Lan Khanh có chút do dự hỏi: "Đó là cha ruột anh, anh đuổi ông ta đi vậy sao?"

Tô Quân Lan cười nhạt: "Chứ biết sao giờ, chẳng lẽ anh phải lên giường ngủ với ông ta một giấc à?"

Tạ Lan Khanh bị ánh mắt sắc lạnh của y quét qua một cái hơi lúng túng, vội vàng đổi chủ đề: "Mà lại nói chuyện của em ở Quốc Sắc Thiên Hương, anh có thể giúp em giải thích với Tô đại ca một chút không. Anh ta bị anh gạt hiểu lầm em rất sâu. Em tự nói, sợ anh ta không tin."

Tô Quân Lan quan sát cậu trai vẻ thần sắc ôn hòa trước mặt mình, cười vô cùng mỉa mai, giọng càng lạnh hơn: "Hiểu lầm không phải do cậu tự gây ra sao. Anh thừa nhận đúng là có dùng thủ đoạn để thử cậu, nhưng Tạ Lan Khanh ơi, tất cả đều do cậu tự chọn lấy, đối mặt với anh hai đang hiểu lầm lại chọn khép kín cái miệng không chịu nói, để anh ấy thấy được hình ảnh cậu chăm sóc dạy dỗ đám tiểu thụ, anh nói không sai chứ?"

Thấy Tạ Lan Khanh sắc mặt trắng bệch, Tô Quân Lan tiếp tục nói: "Cậu bới sâu quá khứ của anh hai và Đường Dạ Vũ, cũng biết nếu Đường Dạ Vũ không 'tặng' anh hai một phát súng mà cậu ta cải tà quy chánh, ngoan ngoãn tự hối lỗi, anh hai chắc chắn sẽ tha thứ dù trước đó cuộc sống của cậu ta có thối nát cỡ nào. Cậu muốn so tài với Đường Dạ Vũ, muốn vượt qua thậm chí còn thay thế vị trí cậu ta trong lòng anh hai, nên cậu dùng phương pháp này để thăm dò. Cậu muốn cho dù mình từng có quá khứ không chịu nổi, dù sau này mình sẽ còn có sai lầm, anh hai cũng sẽ không quan tâm những thứ đó, giống như anh từng đối xử với Đường Dạ Vũ vậy. Bây giờ cậu phát hiện chiêu này không thể dùng được mới lôi anh ra đỡ đạn, anh nói không sai chứ?"

Trong mắt Tạ Lan Khanh hiện lên vẻ đau thương, cười khổ: "Yêu đương đều là thầm kín, em không hy vọng Tô đại ca níu giữ em hay đối tốt với em. Chỉ là anh ấy cần người bầu bạn, mà em vừa vặn rất 'sạch sẽ', hoàn toàn thuộc về anh ấy, đây là sai sao? Chẳng qua em... hy vọng anh ấy có thể thật sự yêu con người em mà thôi..."

Giọng Tô Quân Lan chậm lại, xoa xoa mi tâm, nói: "Ý tưởng em không sai, nhưng có thể em dùng sai cách rồi. Dù Đường Dạ Vũ có đáng ghét hơn, đê tiện hơn, nhưng cậu ta dù sao cũng cùng lớn lên với anh hai, có được hai mươi mấy năm tình cảm của anh hai. Hơn nữa... ban đầu bọn họ cũng rất tốt, chơi với nhau thuở còn ngây thơ, thanh xuân rực rỡ. Thế nên anh hai trong thời gian ngắn không cách gì dứt bỏ tình nghĩa với Đường Dạ Vũ được. Nhưng còn em này, để tay lên ngực tự hỏi, từ khi quen biết cho đến bây giờ, trừ việc làm anh ấy tức giận, em có làm gì cho anh hai chưa? Chưa bỏ ra chút gì nhưng nghĩ mình và anh hai đã tuyệt vọng rồi. Tạ Lan Khanh, em dựa vào cái gì?"

Tạ Lan Khanh bị chuỗi chỉ trích không lưu tình làm cho á khẩu, cậu không thể không nhận rằng mình ích kỷ va nhỏ mọn. Rơi vào lưới tình muốn chiếm người làm của riêng cũng không sai, nhưng nếu không bỏ sức, mình cũng chưa có tư cách chiếm người làm của riêng. Tạ Lan Khanh dường như hiểu được vì sao người trước mặt này có thể giữ chặt Vinh Tây Lăng bên cạnh mình, có thể được nam nhân đó yêu thương cả đời. Không phải vì dung nhan xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, mà bởi vì y có một tấm lòng vị tha mạnh mẽ, biết yêu và được yêu như thế nào...

Tạ Lan Khanh tiến lên siết chặt tay Tô Quân Lan, trịnh trọng khẩn cầu: "Cho em thêm một cơ hội được không? Em biết lỗi rồi, em sẽ quay về nói rõ ràng nói hết, cầu xin Tô đại ca tha thứ, thật tâm thật ý theo đuổi anh ấy, làm rung động anh ấy."

Tô Quân Lan vỗ vỗ mu bàn tay cậu, thở dài nói: "Tiểu Tạ, không ai so với anh càng hy vọng anh hai có thể bình an hạnh phúc. Chăm sóc anh ấy, đừng phụ lòng anh tin tưởng."

Sau khi thẳng thắn nói chuyện, quan hệ của Tô Quân Lan và Tạ Lan Khanh trở nên tốt hơn so vớ trước đây. Công việc 'dọn dẹp' thành Kim Lăng kia cũng diễn ra thuận lợi, các phe làm phản một mẻ hốt trọn, Tô Cô Vân ở quán rượu Quốc Tế tại Kinh đô cũng công khai lộ diện, nói rằng lúc giờ mình vẫn liên tục hôn mê, các bác sĩ ở bệnh viện St. Mary bị phe đối thủ khống chế giả truyền tin mình chết ý đồ làm xao động phe quân mình. Gã cũng mới thoát được kiểm soát gắt gao của phe địch, đặc biệt ở đây lộ diện công khai, khích lệ tinh thần.

Sự kiện chết giả này chân tướng rốt cuộc thế nào, bị ai sắp đặt, ai cũng có cho mình câu trả lời. Nhưng không thể phủ định rằng, lần này Tô Cô Vân ngang ngược chào sân, đem thế cục hỗn loạn này quậy cho loạn thêm, nhất thời thần hồn nát thần tính.

Nhưng dù Đế Kinh có loạn như thế nào, ở thành Kim Lăng mệnh lệnh từ Tô phủ từng cái được truyền xuống, đơn giản lại hiệu quả đâu ra đấy. Xem như cục diện đã ổn định, Tô Quân Lan không kịp chờ đợi dẫn theo thủ hạ cả đêm về lại Đế Kinh.

Đồng thời, ở Đế kinh, tại quán rượu Quốc Tế.

Tô Cô Vân tổ chức xong tiệc chiêu đãi các nhà báo liền ngủ lại quán rượu Quốc Tế. Gã vừa tắm xong, bưng một ly rượu đứng bên cạnh giường. Bên ngoài cửa sổ dày đặc ngôi sao, bầu trời lấp lánh nhưng cũng tăm tối, mịt mờ không rõ.

Chuông cửa liên tục vang lên ba hồi, Tô Cô Vân thu lại đôi mắt đang ngắm sao, cũng xóa đi gợn sóng mãnh liệt trong đáy mắt. Gã chậm rãi bước tới cửa, vặn nắm tay, xoay một cái, sau đó mở ra.

Hương rượu nhàn nhạt bay vào đầu tiên, sau đó Tô Cô Vân nhìn rõ Đường Dạ Vũ hơi say. Cậu ta vẫn ăn mặc lộng lẫy khéo léo như trước, gương mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng trong mắt ngập tràn nét phong tình lại hiện lên ánh nước, mờ mịt, là trong sạch giản dị những năm này Tô Cô Vân chưa từng gặp lại.

Đường Dạ Vũ thấy Tô Cô Vân, đầu tiên là ngơ ngác ngẩn ra nhìn gã, sau đó là đôi mắt đỏ hoe nhào vào ngực gã, khóc vô cùng thương tâm, giống như chú chỏ nhỏ bị bỏ rơi, nức nở nói: "Cô Vân... em nghĩ anh đã chết rồi... Em vô cùng đau lòng, sao anh có thể lừa em... Em biết lỗi rồi, em yêu anh... rất yêu anh..."

Tô Cô Vân đẩy cậu ta ra quay về phòng, nhìn người đang đi tới, không chút cảm tình: "Tặng tôi một phát súng là cậu, chạy tới nói yêu tôi cũng là cậu. Đường Dạ Vũ, cậu nghĩ tôi tin à?"

Đường Dạ Vũ ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, một câu khiến cậu ta tỉnh rượu. Đúng vậy, bọn họ đã không thể quay về như trước... Cậu đã từng có nhiều cơ hội để quay đầu, sớm một bước, người đàn ông này hôm nay vẫn sẽ là của mình.

Tô Cô Vân châm một điếu thuốc, lên tiếng: "Cậu thôi đi, tôi và cậu đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt. Từ bây giờ... là người dưng."

Nói đoạn, Tô Cô Vân xoay người, gã vẫn ngậm điếu thuốc đưa lưng về Đường Dạ Vũ, dường như thật sự không muốn gặp lại người này. Đường Dạ Vũ nhìn bóng lưng Tô Cô Vân, men say và mịt mờ trong mắt biến mất không chút dấu vết, thay vào một tia quyết tuyệt và giảo hoạt.

*quyết tuyệt: quyết tâm cắt đứt quan hệ.

Bất chợt cậu ta tiến lên ôm Tô Cô Vân từ phía sau, hai tay siết eo nam nhân, bàn tay đặt lên bụng nam nhân như có như không vẽ vẽ hình tròn. Đường Dạ Vũ áp mặt vào lưng Tô Cô Vân, giả vờ tội nghiệp cầu xin: "Em biết cho dù em có nói gì anh cũng sẽ không muốn em nữa. Nhưng Cô Vân, em rất nhớ anh. Xin anh, cho em thêm một đêm, một đêm cuối cùng... Chúng ta bắt đầu như vậy, cũng kết thúc như thế. Cô Vân, đồng ý em đi... Muốn em lần cuối cùng, được không?"

Tô Cô Vân xoay người, thần sắc lạnh như băng hạ mắt nhìn cậu ta. Đường Dạ Vũ nhanh chóng rướn lên, môi lưỡi chạm lên môi Tô Cô Vân, hung hăng dây dưa. Thấy Tô Cô Vân vẫn không có phản ứng gì, câụ ta bắt đầu thè lưỡi liếm lên đôi môi nhạt màu của gã, say mê liếm một đường từ khóe môi đến giữa, sau đó vươn đầu lưỡi đưa vào trong miệng. Tô Cô Vân cắn chặt răng không chút kẽ hở, cậu ta liền nóng bỏng liếm lên răng Tô Cô Vân, như bàn chải mềm mại lướt qua hai hàm răng, thừa dịp đối phương không đề phòng cạy ra trượt đầu lưỡi vào. Kỹ thuật hôn thành thạo và môi lưỡi vừa ôn nhu vừa bá đạo xâm chiếm khoang miệng Tô Cô Vân, đầu lưỡi quét xuống cổ, trêu đùa chỗ sâu nhất trong cổ họng nam nhân, giống như hạn hán lâu năm gặp bình cam lộ mà mút nước miếng Tô Cô Vân.

Khoảnh khắc Đường Dạ Vũ cho rằng đối phương sẽ đáp lại mình, Tô Cô Vân chợt đẩy cậu ta ra, phun một bãi nước bọt lên bàn trà, mặt đầy ghét bỏ: "Thật xin lỗi, cậu bẩn thỉu quá, tôi có chút chịu không được."

Vẻ mặt Đường Dạ Vũ có chút bi thương nhưng vẫn cố chấp không chịu rời đi. Cậu ta một tay xé đai lưng áo choàng, từng nút cởi ra, cơ thể trần trụi cứ thế phô bày trước mặt nam nhân.Tô Cô Vân cười nhạt: "Quả nhiên ăn mặc như gái điếm, cởi quần áo ra là có thể cong mông cho người chơi. Nhưng tôi sợ bẩn..."

Đường Dạ Vũ vội vàng lắc đầu: "Không có... Không bẩn, em đã tắm rất nhiều lần, tắm sạch sẽ rồi không tin anh kiểm tra xem..." Nói đoạn, cậu ta cả người như rắn quấn lên người Tô Cô Vân, cầm tay gã đặt lên hạ thể hơi dựng lên, dẫn dắt đối phương cầm dương v*t mình, mềm nhũn nói: "Anh sờ một cái đi, trừ chảy nước vì muốn anh, bên trên không có gì cả... Cô Vân, anh cảm nhận được không, nó đang muốn anh biết bao, muốn anh ngậm nó hoặc vuốt ve nó. Không... chỉ cần anh chịu chạm vào nó, dù có chơi hỏng cũng sẽ không trách anh..."

Đường Dạ Vũ vừa nói vừa cầm tay Tô Cô Vân để ra sau, lướt qua hội âm trơn trượt, nắm ngón tay nam nhân trực tiếp nhét vào thí mắt mềm nhũn hơi mở ra, khó nhịn nói: "Nơi này cũng vậy... Rất sạch, không có 'thứ' của người khác, chỉ cần anh, thật muốn uống tinh dịch của anh quá, Cô Vân... Chỉ có anh, đêm nay chỉ có anh, bắn vào được không..."

Tô Cô Vân mặc cậu ta lôi kéo vuốt ve hạ thể Đường Dạ Vũ một lần, nhìn cảnh đẹp cậu trai xinh đẹp sắc mặt đỏ ửng, đột nhiên thô bạo rút tay về, nhìn bày tay dính đầy dâm dịch kéo Đường Dạ Vũ qua làm giẻ lau, bàn tay không chút thương tiếc chà xát lên người cậu ta, lực mạnh như đang liều mạng chà hết thứ gì đó bẩn thỉu, nói: "Dơ quá, còn hạ tiện và dơ bẩn hơn tôi nghĩ. Đây là bẩn đến tận xương tủy rồi nhỉ..."

Nhưng Đường Dạ Vũ căn bản không để tâm đối phương thô bạo làm nhục, chủ động rướn người lên, kêu to: "Ư a... Cô Vân anh chịu chạm vào em, em cũng biết... A... Anh sờ em thật sướng quá, mạnh nữa đi, chà hư em..."

Tô Cô Vân bị cậu ta làm cho bực mình, chùi sạch dịch nhờn trên tay liền khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu, thu tay đứng yên không nhúc nhích. Đường Dạ Vũ thấy gã bất động, gấp gáp khóc lóc cầu xin: "A a... Cô Vân, em biết anh chê em, để em được phục vụ anh một lần đi, coi như... Coi như anh tìm trai bao đến cho anh tiết dục đi. Đúng, em chính là một đứa phế phẩm không biết xấu hổ, nhưng bây giờ em như vậy đấy, anh không chạm vào em sẽ chết mất. Anh ban phát lòng từ bi đi, mau cứu con điếm em đi, Cô Vân..."

Tô Cô Vân bị những lời tự hạ nhục hèn hạ này làm cho kinh sợ, vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta, sau đó thô lỗ đẩy người xuống sàn, mình ngồi lên người cậu ta, âm độc hỏi: "Cậu chắc không, muốn tôi coi cậu như con điếm mà chơi sao?"

Đường Dạ Vũ không chút do dự gật đầu: "Ưm... Xin anh, quý khách... Mau tới chơi con điếm của anh, nó dâm đãng muốn chết..."

Tô Cô Vân cầm điếu thuốc trong tay dí lên đầu v* Đường Dạ Vũ một chút, nhiệt độ nóng cháy lập tức phỏng thành vết sẹo hình tròn. Đường Dạ Vũ thất thanh kêu đau: "A!!!!... Đau! Cô Vân... em đau..."

Tô Cô Vân cười nhạt: "Sao đau bằng một viên đạn vào ngực được. Với lại một con điếm hư nát bị người chơi mà thôi, đau chết thì liên quan gì đến tôi?"

Nửa điếu thuốc còn di chuyển trên người, từ núm vú kéo xuống rốn để lại một vệt dài dấu đỏ. Đau đớn ban đầu qua đi, Đường Dạ Vũ cảm giác tốt hơn nhiều. Hơn nữa về sau đã từ từ hết khói, Đường Dạ Vũ đã nếm qua phong nguyệt, cơ thể bị chơi đủ các thể loại xấu xa lại kỳ lạ dâng lên khoái cảm mãnh liệt, sướng đến mức cậu ta phải kêu lớn: "A ha... Tàn thuốc phỏng em sướng quá, ưm ưm... Anh thật biết chơi..."

"Cái mông ướt hết rồi, ư ư... Quý khách, kim chủ của em, ngài thế nào còn chưa đút dương v*t vào nữa..."

Ngược lại Tô Cô Vân không nghĩ như thế có thể khiến cậu ta sung sướng như vậy, nhìn điếu thuốc đã tắt khói trong tay, châm chọc: "Thùng rác còn muốn dương v*t bự hả, hay ăn tàn thuốc đi." Ngay lập tức, gã đem tàn thuốc còn hơi nóng nhét vào cái mông ngập nước của Đường Dạ Vũ.

"Á ha... Bị tàn thuốc thao chết, nóng quá sướng quá... Ưm ưm... một thứ không đủ, em còn muốn... Thí mắt còn muốn tàn thuốc... Không phải, muốn dương v*t bự cơ, tàn thuốc vừa nhỏ vừa mảnh không lấp được, ư ưm... Không lấp được lỗ bự của em..."

Tô Cô Vân cũng bị bộ dáng dâm đãng kia của cậu ta làm cho dục hỏa đốt người, dương v*t đã sớm dựng thẳng kiềm nén khiến gã khó chịu. Nhìn Đường Dạ Vũ trên giương tay chân vung vẩy loạn xạ, rõ ràng đói khát không biết thế nào cho đủ, trong mắt dâng lên bi ai... Cuối cùng, vẫn là gã chịu thua.

Tô Cô Vân cởi quần áo, xách Đường Dạ Vũ lên vứt qua một bên sau đó nằm xuống, ra lệnh: "Tự chơi đi, phục vụ tôi cho thoải mái vào, nếu không thì chờ đó."

Đường Dạ Vũ được ra lệnh bị kích động không thôi, giống như chó mẹ leo lên người Tô Cô Vân, đầu tiên là dùng đầu liếm hết một lần dương v*t bự của nam nhân, lẩm bẩm: "Ưm... Em ăn rồi, ăn cây dương v*t ngon nhất, ư a... Thí mắt cũng muốn ăn mà..."

Cậu ta nhấc chân bước lên ngồi lên người nam nhân, nâng mông lên, lửng lơ xê dịch hai cái để nhục huyệt vừa vặn nhắm ngay dương v*t bự đang vểnh cao, 'sụt' một tiếng ngồi xuống. Kinh nghiệm phong phú cậu rất nhanh tìm được tư thế thoải mái, hai tay chống xuống bắt đầu nhanh chóng lắc mông, nâng lên rồi dập xuống, mỗi lần dập xuống đều để dương v*t nhắm ngay điểm dâm, còn theo tiết tấu kẹp chặt cái mông, hòng muốn kẹp cây dương v*t trong người mình thoải mái hơn.

"A ha... Ăn ngon sướng quá, cây lạp xưởng to cực phẩm... Á, vừa to vừa dài... ư... quy đầu muốn mài chết tao điểm em rồi, ư a... Tàn thuốc bị dương v*t bự thọt sâu vào ruột, ư ư, thí mắt lại phun nước, lần này phun thật nhanh... Chủ nhân dương v*t bự này, con điếm của ngài có được không, há... Phục vụ ngài sướng không, a..."

Toàn bộ quá trình Tô Cô Vân đều trầm mặc, nhìn Đường Dạ Vũ khinh thường, gã dường như muốn đến cao trào đẩy mạnh cậu ta xuống sàn, tinh dịch phun hết lên sàn mới lật người trở lại. Lần này Tô Cô Vân không để cậu ta chủ động, lấy khăn tay chặn miệng cậu ta, cậu lấy dương v*t của Đường Dạ Vũ đang nức nở cầu cứu, banh hai đùi cậu ta ra, thúc dương v*t thô to vào thí mắt kia liều mạng làm.

Không có vuốt ve cũng không có âu yếm, tất cả chỉ trầm mặc như pít-tông ra ra vào vào, không có bất kỳ kỹ thuật gì, mỗi cú đều lao đến điểm dâm, chỗ sâu nhất trong tràng đạo mà làm như muốn đâm nát lục phủ ngũ tạng người ta. Đường Dạ Vũ bị trói không cách nào cởi ra được, lại không thể kêu ra tiếng, cả người ướt đẫm mồ hôi toàn thân kìm nén đỏ bừng, thậm chí hơi bầm tím. Cậu ta liều mạng uốn éo người ma sát trên sàn, hai tay không bị trói cào cấu cơ thể mình hòng dời đi dục vọng không chỗ phát tiết.

Tô Cô Vân cũng không để ý cậu ta, chỉ lo làm bản thân sung sướng, muốn bắn tinh thì rút dương v*t ra khỏi cơ thể tùy tiện bắn tinh lên người Đường Dạ Vũ, bắn xong lại tiếp tục hung hăng lao vào làm. Màn mây mưa không chút ôn nhu chỉ tràn ngập lăng ngược này kéo dài tới tận nửa đêm, giữa chừng Đường Dạ Vũ cũng bắn ra được mấy lần, nhưng lần nào Tô Cô Vân cũng tránh ra xa giống như sợ bị tinh dịch cậu ta bắn ra làm bẩn. Khi kết thúc, Đường Dạ Vũ gần như mất nước, khắp người đều là tinh dịch, chỉ duy trong mông lại không có gì, tiểu huyệt bị chơi thành cửa động mở lớn tịch mịch chảy ra dịch ruột trong suốt...

Tô Cô Vân nhặt quần áo dưới sàn vứt lên ghế salon, trong túi lộ ra một mẩu giấy. Tô Cô Vân dường như không chú ý, xoay người vào phòng tắm, không nói một lời.

Khi gã tắm xong đi ra, Đường Dạ Vũ đã rời đi, tấm bản đồ cố ý nhét trong túi đã biến mất. Tô Cô Vân mệt mỏi ngả người lên salon, bình tĩnh nhìn túi áo, thấp giọng nói: "Đường Dạ Vũ à... Mấy phần thật mấy phần giả, tự cậu còn có thể phân biệt sao..."

☆☆☆

Editor: Mlạy mtrúa