Sơn Hữu Mộ Hề Mộ Hữu Long

Chương 12-3: Báo thù! Kẻ thù đánh mãi không chết! (hạ)



Sở Diệm bỗng nhiên cười lớn một tiếng, đẩy Thanh Phong ra rồi nhào về phía Sở Thiên Âm!

Sở Thiên Âm nhếch môi cười.

Thời gian cứ như cuộn phim quay chậm.

Sở Diệm nhìn thấy mình đang ở trên không trung, bàn tay Sở Thiên Âm từ từ huơ qua, lúc gần chạm vào mặt hắn thì bỗng nhiên có một con rồng chen vào giữa cả hai. Thanh Phong dùng đầu tông Sở Diệm qua một bên rồi lấy thân mình chắn một đòn ấy của Sở Thiên Âm.

Sở Thiên Âm cười ha hả, ung dung giơ tay bắt lấy sừng rồng.

Động tác của ông ta rõ ràng Thanh Phong nhìn thấy tất cả nhưng nó cứ như đang trúng tà, không thể nào tránh khỏi! Sừng rồng bị giữ chặt, toàn thân Thanh Phong như mất hết sức lực, nó từ từ khuỵu xuống.

“Gãy!” Ngón tay Sở Thiên Âm siết lại, ông ta cậy mạnh muốn bẻ gãy sừng nó!

Thanh Phong đau đến mức co rúm cả người, hai mắt nhòa đi, sâu trong trong tim nó bỗng xuất hiện một sức mạnh dũng mãnh tung hoành như muốn bức phá ra ngoài. Lúc nó mở mắt ra, nét ngây thơ thuần khiết trong đã biến mất, thay vào đó là đôi con ngươi sắc bén, ác liệt, cứ như thuộc về hai con rồng hoàn toàn khác nhau.

Mặt Sở Thiên Âm chợt đổi sắc.

“Dám làm con ta bị thương!” Mặt Thanh Phong lạnh băng, miệng lại phun lửa phừng phừng, nghe kỹ sẽ thấy có tiếng chít chít rất khẽ.

Sở Thiên Âm chứng kiến cổ Thất Tình Lục Dục bị lửa bao lấy rồi phun ra ngoài, chứng kiến con sâu nhỏ xíu ấy đang đau đớn giãy dụa trong biển lửa, thì từ tận đáy lòng chợt thấy ớn lạnh, ông ta chưa bao giờ có cảm giác như vậy. Trực giác của Sở Thiên Âm luôn rất linh, vì vậy cơ thể ông ta không hề do dự mà làm theo lời cảnh báo, lập tức quay đầu bỏ chạy.

“Chạy đi đâu?” Chỉ trong nháy mắt, Thanh Phong hóa ra tám phân thân của mình. Nếu Tử Cương còn sống hẳn sẽ rất vui, đây rõ ràng là bản nâng cấp của thuật ảo ảnh.

Sở Thiên Âm bị chặn đường nhưng cũng không tỏ vẻ gì nao núng mà chỉ cười lạnh, “Tao có tấm thân bất tử, mày không giết được tao đâu.”

Trong mắt rồng ta liền hiện lên vẻ nhạo báng, “Chẳng qua chỉ là một cái xác mượn cổ Bất Tử kéo dài chút hơi tàn mà dám tự xưng tấm thân bất tử, tự cao tự đại một cách buồn cười!”

Lần này Sở Thiên Âm quả thật biến sắc. Xưa nay ông ta chưa từng nhắc tới bí mật về cổ với bất kỳ ai, nào ngờ lại bị một con rồng liếc sơ là nhìn thấu.

“Cổ Bất Tử tuy có thể giữ cho ngươi không chết nhưng cũng sẽ liên tục chiếm đoạt tinh khí của ngươi, đợi đến khi ngươi cạn sạch tinh khí, cổ Bất Tử sẽ rời khỏi ngươi tìm vật chủ mới. Dù không giết ngươi ngươi cũng chẳng còn sống được bao lâu.”

Sở Thiên Âm nở nụ cười để che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, “Mày cứ thử xem.”

“Vậy ta sẽ cho ngươi được chứng kiến long uy chân chính!” Chín con rồng hợp lại thành một, rồng ta ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vào không trung, ánh sáng vàng kim len lỏi qua những khe hở giữa lớp vảy rồng mà chiếu khắp nơi nơi, cả đường mộ như được dát thêm một lớp vàng.

Sở Thiên Âm tuy không biết con rồng này ghê gớm tới mức nào nhưng ông ta quá hiểu đạo lý “hảo hán không chịu thiệt trước mắt”, đối phương còn chưa ra tay, ông ta đã co giò bỏ chạy.

Sở Diệm làm sao có thể để ông ta chạy.

Sở Thiên Âm vừa cử động, Sở Diệm cũng cử động.

Sở Thiên Âm muốn giữ cổ Bất Tử để bảo vệ mạng sống trong thời điểm mấu chốt nên lần này không dùng tới sức mạnh của cổ mà dựa vào bản thân để đọ sức với Sở Diệm. Với Sở Diệm ông ta đã sớm có lòng đề phòng, thường ngày lúc dạy bảo luôn giữ lại một chút không dạy, nhưng Sở Diệm muốn báo thù đương nhiên phải học thêm nhiều thứ khác, hai người tuy là thầy trò nhưng cách đánh đấm lại không giống nhau. Sở Diệm giỏi dùng chân, Sở Thiên Âm lại thiện dùng quyền, hai người đánh nhau tám lạng nửa cân.

Chỉ là Sở Thiên Âm đang đưa lưng về phía rồng nên không thể nhìn thấy tình hình sau lưng, vì thế khó tránh phải phân tâm dè chừng, cũng khó tránh được cái này, mất cái kia. Sở Diệm nắm bắt thời cơ tung một cú đá vào ngay giữa ngực đối phương.

Sở Thiên Âm nào phải ngọn đèn cạn dầu, hai tay ông ta hợp lại bắt chân Sở Diệm rồi vặn mạnh một cái.

Hai người cùng lúc dùng lực, kết quả một bị hất ra, một bị đá bay.

Sở Thiên Âm mông giáng xuống đất, đang định bật dậy nhưng chợt cảm thấy sau gáy nóng lên, cổ Bất Tử trong cơ thể dường như đang bất an, ngoe nguẩy muốn chui ra.

“Không!”

Hắn thét lên một tiếng chói tai, cắn vào đầu lưỡi hòng lấy máu tươi dụ cổ ở lại.

Cổ Bất Tử ngửi thấy mùi máu quả nhiên chần chừ, đúng vào giây phút đo, cảm giác nóng rực phả tới như những cơn sóng muốn nhấn chìm cả người ông ta.

Ông ta cười lớn: “Mày tưởng lửa thiêu chết được tao sao?”

Tiếng cười vừa thoáng ngừng lại, lửa đã len vào miệng Sở Thiên Âm, từ đầu lưỡi lan dần ra khắp cơ thể.

Rồng ta cười lạnh và nói: “Dám để lại vết thương trên người, tự tìm đường chết.” Không có con người làm ký chủ, cổ Bất Tử càng yếu ớt hơn cổ Thất Tình Lục Dục, chỉ trong phút chốc đã chết.

Sở Diệm trừng mắt nhìn cả người Sở Thiên Âm chìm trong biển lửa, tan biến từng chút từng chút một, trong đầu bỗng thấy trống rỗng.

Báo được thù rồi?

Vậy là báo được thù rồi sao?

Hắn không dám tin, định đứng dậy xem nhưng còn chưa đứng vững đã ngã ngửa ra sau. Sự trống rỗng trong cơ thể và cả tinh thần khiến hắn phải mất một lúc mới định thần lại. Hắn phát hiện bản thân như vừa bước vào một không gian khác, đau đớn từ lồng ngực chầm chậm lan khắp cả người, tim gan phèo phổi như bị nghiền nát.

Hắn lảo đảo đứng dậy nhưng trước mặt chỉ có một màu đen tuyền, đèn trong đường mộ, Thanh Phong dưới ánh đèn đều không thấy đâu nữa. Hắn vươn tay ra mò mẫm thì chẳng chạm vào được gì cả.

Không thể nào, hồi nãy rõ ràng hắn đang đứng trong đường mộ, đứng ngay bên cạnh Thanh Phong! Lẽ nào cái chết của Sở Thiên Âm chỉ là giấc mộng của hắn?

Hắn từ từ ngồi xuống, lấy trong giày ra cái đèn pin nhỏ đặt trên mặt đất rồi từng bước từng bước đi ra xa, dùng một sơi dây thép cực mảnh để mở công tắc đèn từ xa. Tuy không nhìn thấy gì nhưng phương hướng của hắn rất chính xác, “cạch” một tiếng, ánh đèn pin dìu dịu phát ra từ đèn pin.

Đường chiếu sáng của đèn pin hẹp lại mờ, ánh sáng chiếu lên những viên gạch tranh, chỉ có ba màu đỏ, trắng, xanh, tất cả đều là hoa lá cành, rõ ràng không phải là đường mộ ban nãy.

Hắn nhặt đèn pin lên, nhanh chóng rảo quanh một vòng, phát hiện nơi này không ngờ lại là một gian mộ, chẳng qua màu sắc gian này sáng sủa tươi đẹp, bắt mắt hơn những gian mộ ban nãy nhiều. Hắn phỏng đoán đây là thời Ngụy Tấn mười sáu nước phân tranh. Cộng thêm gian mộ phong cách Tần Hắn lúc trước từng nhìn thấy, hắn thầm nhủ lăng mộ này chẳng lẽ được xây liên tục trong mấy trăm năm?

Làm sao có thể? Những người thợ xây không thể nào hết đời này tới đời khác trốn trong lăng mộ lấy vợ sinh con, duy trì sự nghiệp xây dựng lăng mộ không hề ngừng nghỉ. Chẳng lẽ là thợ xây thời Ngụy Tấn mô phỏng phong cách thời Tần Hắn nên mới tạo ra một lăng mộ với phong cách đa dạng thế này?

Sở Diệm nghĩ mãi không ra đành thôi không nghĩ nữa, vươn tay ra mò mẫm trên tường. Hắn không thể nào vô duyên vô cớ từ đường mộ di chuyển tới đây gian mộ này được, khả năng duy nhất chính là bất cẩn chạm phải cơ quan.

Ngón tay hắn lướt nhẹ qua một viên gạch tranh, sau đó nhắm chuẩn vào tường đá một cú thật mạnh!

Tường bị chấn động, bụi bặm ồ ạt đổ xuống.

Sở Diệm cau mày. Hắn tự tin trí nhớ hắn đặc biệt tốt, vị trí sau khi hắn ngã xuống tuyệt đối chính là ở đây, vách tường không thể đẩy ra chỉ có một nguyên nhân – Cơ quan này chỉ có thể đẩy theo hướng từ đường mộ vào gian mộ, không thể đẩy theo hướng ngược lại.

Lẽ nào đây là một căn phòng giam?

Hắn lại nhanh chóng phủ định suy đoán này. Cứ nhìn những hình vẽ tinh tế trên gạch là biết chủ nhân đương nhiên đã tốn rất nhiều tâm huyết để dựng nên nó, không có khả năng chỉ dùng để làm phòng giam.

Nơi này đã không ra được thì nhất định sẽ có lối ra ở chỗ khác.

Sở Diệm cầm đèn pin chiếu khắp gian mộ, gian mộ này hình hộp, bốn mặt tường y hệt như nhau. Hắn đến vách tường đối diện rồi đẩy nhẹ, phát hiện trên tường có hơi ươn ướt.

Gian mộ này ở tầng thứ hai, nếu là nước mưa rò rỉ thì hẳn phải thấm vào tầng thứ nhất trước, nhắc tới nước chảy… Hắn mò mẫm một lát lại thấy khô ráo.

Hắn lấy ra một cái xẻng to cỡ bằng lòng bàn tay cắm vào tường. Xẻng có tay vặn, hắn vặn hai, ba lần là xẻng tự động ghim vào. Hắn nhẹ tay khoét một cái lỗ, phát hiện trong tường có thứ gì đó đang lay động.

Thứ đó lay động tuy nhanh mắt Sở Diệm rất tinh, hắn nhìn ra đó là một sinh vật nhỏ dài như sợi dây.

Rắn?

Sở Diệm không thể nào nghĩ ra đáp án thứ hai. Tường có kẽ hở, hình như bên trong rỗng ruột. Hắn lại đào thêm tí nữa, bỗng nhiên một thứ gì đó to to rơi xuống. Sau khi nó rơi xuống, hắn nhìn thấy là nửa bộ hài cốt. Hắn bịt mũi, dùng xẻng lật bộ hài cốt lại, hài cốt tan thành bột phấn.

Sở Diệm cau mày ngẩng đầu lên, phát hiện trên tường có lỗ, ánh sáng xuyên qua lỗ chiếu vào trong gian mộ. Mình đào thông qua ra ngoài rồi ư?

Hắn lại lấy xẻng khoét hết phần còn lại.

Bên kia bức tường là một cái động hình tròn, được trang trí rất kinh dị, vách tường bên trong gắn đầy những bàn tay vàng trông vô cùng sinh động. Tay có đủ các tư thế, điểm giống nhau duy nhất là đều đang nâng ngọn lửa, khá giống với thiết kế của đèn trong thời hiện đại. Nhưng lăng mộ này đã tồn tại trên ngàn năm, làm sao lại có ý tưởng sáng tạo đến nhường đấy cho được? Hắn ngẩng đầu nhìn bàn tay gần mình thì thấy nó gắn liền với một cái thây khô. Một ý tưởng hiện lên trong đầu hắn, hắn dùng xẻng đào bàn tay đó ra ngoài, bàn tay vàng rơi xuống đất, phía sau còn kéo theo một khúc xương bả vai.

Suy đoán của được chứng thực, đây đúng là tay người thật! Hắn nhìn chung quanh, cảm thấy kinh hãi tột độ. Nếu những bàn tay này đều thật thì tức là ít nhất đã chết hơn ngàn người ở đây! So với Tần Thủy Hoàng, mức độ tàn nhẫn của người xây dựng lăng mộ tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém!

Sở Diệm cố dằn xuống cảm giác buồn nôn trào lên từ dạ dày, nghiêng đầu tìm kiếm lối ra.

Ngoài cửa động bị hắn dùng xẻng khoét ra, cái động này còn có hai lối ra khác, nhưng đều nằm ở lưng chừng, vách núi lại trơn trợt, muốn dùng tay không bò lên có chút khó khăn. Hắn vừa ngẫm nghĩ vừa lấy ra một cây đinh thép, tính toán cự ly lối ra rồi dùng sức ném đinh đi.

Hoàn cảnh khó khăn, hắn ném không được chính xác cho lắm, có hai cây bị lệch sang một bên.

Sở Diệm lùi mấy bước chạy lấy đà rồi nhảy lên một cái, bắt lấy đinh thép để mượn lực với lên, dùng chân móc vào một cây đinh khác, rồi lại tiếp tục trườn lên, thò tay bám vào mép lối ra… Đúng lúc đó, một bàn chân xuất hiện ngay bên cạnh tay hắn.