Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 100: Mồi dụ địch



Bá tánh nước Ung cũng giống như Lạc Dương, ngày ăn hai bữa, trong cung vẫn có chuẩn bị đồ ăn nhẹ đơn giản, Thái Tử Lung ở dưới hành lang cùng Khương Hằng vội vàng dùng qua, sau giờ ngọ lại có hội nghị quân vụ do Trấp Tông triệu ra, Khương Hằng vốn không có tư cách tham gia, lại bởi vì Thái Tử Lung kiên trì, bị mang theo đi vào trước thư phòng.

Giới Khuê lại nhắm mắt đi theo đuôi, không rên một tiếng, giống như quỷ hồn. Thái Tử Lung thấy gã đi theo Khương Hằng, lại nghĩ tới những ngày trước đây đi theo lưng mình một tấc cũng không rời, ngay lập tức cảm thấy không được tự nhiên, chỉ phải làm như không nhìn thấy.

"Ngươi làm sao viết lên tên bọn họ?" Thái Tử Lung hỏi Khương Hằng.

Khương Hằng đáp: "Khi ta đi du lịch, ta đã từng hỏi qua ca ca kỹ càng tỉ mỉ, xuất thân các vị đại nhân Đông Cung, những việc ngày thường phụ trách xử lý."

"Một kẻ cũng không xót." Thái Tử Lung không khỏi tán thưởng nói, "Ngươi thật sự so với ta còn hiểu rõ Đông Cung, thuật nhìn người này, là sư môn ngươi dạy sao?"

Khương Hằng đáp: "Xem như là vậy đi, nhưng cũng không thể cho rằng tính sẵn trong lòng, dù sao khó thăm dò nhất trên đời này, chính là lòng người."

"Không sai," Thái Tử Lung gật đầu nói, "Lòng người là biến số duy nhất trên đời này."

"Điện hạ," Khương Hằng nói, "Về biến pháp, ngài ắt hẳn cũng rõ ràng. Sau khi nắm được một sự kiện, trước làm cái gì, sau làm cái gì, xé chẵn ra lẻ, làm từng bước."

Thái Tử Lung trầm ngâm một lát, nói: "Quản Tướng lúc trước cũng thường thường nói như vậy, mọi việc trước làm cái gì, sau làm cái gì, trong lòng phải rõ ràng, trị một nước cùng nấu cao lương mỹ vị, cũng không có gì khác nhau. Hôm nay nhìn ngươi đem bọn họ an bài đến rõ ràng, thật sự làm trong lòng ta hổ thẹn, ta lại không nghĩ tới dùng biện pháp này."

Lời nói của Thái Tử Lung nhưng thật ra là lời nói thật, chuyện hôm nay Khương Hằng làm y cảm thấy giống Quản Ngụy, Quản Ngụy mọi việc chính là thong thả ung dung như này, không chút hoang mang, hết thảy đều là khí thế nằm trong lòng bàn tay, Thái Tử Lung học lâu như vậy, nhưng mỗi lần tới lúc sử dụng, đều không thể đạt tới chân chính là học đi đôi với hành.

"Điện hạ không cần tự trách." Khương Hằng cười nói, "Ta cũng suy xét thời gian ước chừng nửa năm đâu, dù sao biến pháp liên quan đến cơ nghiệp thiên thu Đại Ung, phàm là quốc quân, cũng không có mấy ngưởi trải qua loại sự tình này, ngươi chỉ cần học được dùng người, tin tưởng người, sau đó làm người ngươi tin tưởng không tạo phản, liền đã thành công, chính vụ đều tự tay làm lấy, sớm hay muộn cũng phải mệt chết."

Thái Tử Lung từ nhỏ chính là dựa theo tiêu chuẩn quốc quân bồi dưỡng, làm quốc quân nói khó thì khó, nói đơn giản, cũng rất đơn giản.

Giỏi dùng người ưu tú, cũng giỏi dỗ bọn họ, lấy danh nghĩa quốc quân uỷ quyền, hạn quyền, kiểm soát cân bằng bá quan, làm cho bọn họ không tạo phản, liền đã thành công.

Khương Hằng lại áp dụng những gì mình học được vào thực tế, so với "Quốc quân" cấp bậc càng thâm thuý phức tạp hơn một tầng, từ nhỏ khi ở Lạc Dương liền đã lấy thiên tử Cơ Tuần làm đối tượng học tập, tới Hải Các, lại tiến thêm một bước.

Thái Tử Lung được dạy dỗ quản lý một quốc gia như thế nào, Khương Hằng học được, lại là quản lý toàn bộ thiên hạ.

"Có khi ta cảm thấy ngươi ngược lại không giống biểu đệ ta," Thái Tử Lung duỗi tay, nhéo nhéo lỗ tai Khương Hằng, cười nói, "Giống đệ ruột ta."

Khương Hằng không ngờ được Thái Tử Lung lại làm ra cử chỉ thân mật như thế này, mặt lập tức đỏ lên, cũng không thể giống như Cảnh Thự đẩy y ra, chỉ phải tiếp nhận thôi.

"Chờ lát nữa phụ vương sẽ thảo luận trận chiến Ngọc Bích quan," Thái Tử Lung nói, "Lục Ký, Vệ Trác bọn họ đều ở đó, ngươi có cái gì muốn nói, đều có thể nói thẳng, nhưng cần phải để tâm mặt mũi Vệ tướng quân......"

Khương Hằng không tính toán ở trước mặt các lão thần nói quá nhiều, bỗng nhiên trong lòng nổi lên ý tưởng, đối Thái Tử Lung nhỏ giọng nói nói mấy câu. Trên mặt Thái Tử Lung hiện vẻ nghi hoặc, sau đó mở to hai mắt, nở nụ cười.

"Lẩm nhẩm lầm nhầm cái gì?" Trấp Lăng từ trong điện đi ra, nhíu mày nói.

Thái Tử Lung lập tức cùng Khương Hằng tách ra, nói: "Đi thôi."

Cuộc hội nghị quốc sự thứ hai chính thức mở ra, Trấp Tông, Cảnh Thự, Vệ Trác, Quản Ngụy, Lục Ký, Tằng Vũ, Trấp Lăng tất cả đều có mặt, ngoại trừ cái này, còn có vài vị Trọng tướng quân đội, bao gồm bà con với Chu gia Điền Vinh, cùng hai gã đệ tử thân truyền của Vệ Trác.

"Chờ các ngươi bao lâu rồi?" Trấp Tông hiển nhiên đang tức giận, nói.

"Buổi sáng thương nghị chi tiết biến pháp," Thái Tử Lung nói, "Trì hoãn một chút thời gian, phụ vương bớt giận."

"Thôi." Trấp Tông nói, "Điền Vinh đem kỹ càng tỉ mỉ kế hoạch trận chiến Ngọc Bích quan nói một chút."

Điền Vinh liền đối Thái Tử Lung cùng Khương Hằng tới muộn đơn giản rõ ràng nói tóm tắt, giải thích nhiệm vụ kế hoạch, trước mắt Quản Ngụy đề nghị là phái ra kỳ binh đóng giữ Tung huyện, tiến công biệt cung lão Trịnh vương đất Việt, Thái Tử Linh khống chế Ngọc Bích quan nhất định phải quay về tiếp viện, đến lúc đó có thể bất ngờ tập kích Ngọc Bích quan.

Nhưng muốn thúc đẩy kế này, liền gặp phải ba cái vấn đề: Đầu tiên, cần phải có người đến Tung huyện điều động quân đội. Tiếp theo, Ung Quân Tung huyện chỉ có hai vạn người, vạn nhất đánh không xong đất Việt, lâm vào giằng co, cánh kỳ binh cuối cùng này cũng không dùng được.

Thứ ba, nếu Thái Tử Linh không cứu cha mình thì sao? Rất có khả năng, dù sao Trịnh vương cũng sắp chết.

"Y không có khả năng không cứu," Sau khi Thái Tử Lung nghe xong, nói, "Triệu Linh không thể cõng cái danh bất hiếu này."

Trấp Tông gật đầu, hắn xác thật cảm thấy Triệu Linh chắc chắn sẽ cứu.

Như vậy hắn đang phiền não cái gì? Khương Hằng quan sát Trấp Tông, phỏng đoán dựa vào binh lực trước mắt, muốn đánh hạ Ngọc Bích quan có lẽ còn chưa đủ, cần thiết có kỳ binh phối hợp. Nhưng hai vạn quân đội Tung huyện này, đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, các quốc gia đều hết sức đề phòng, cho dù Cảnh Thự tự mình trở về mang binh, phàm là vừa xuất động, liền sẽ lọt vào mục tiêu các quốc gia còn lại liên thủ tiêu diệt.

Đến lúc đó Trấp Tông ngay cả một quân cờ Trung Nguyên cũng không còn.

"Ngươi thì sao?" Trấp Tông nhìn Khương Hằng nói, "Ngươi có diệu kế gì, nói ra nghe một chút?"

Mọi người đều nhìn Khương Hằng, Khương Hằng nghĩ nghĩ, cười nói: "Vô kế khả thi."

Khương Hằng nhìn về phía Thái Tử Lung, Thái Tử Lung trầm ngâm một lát, nhìn về phía Cảnh Thự.

Cảnh Thự hiểu ý nói: "Ta có thể trở về mang binh, đem Hằng Nhi phái cho ta, chỉ cần lộ tuyến hành quân thoả đáng, ta có sáu phần nắm chắc có thể đánh hạ đất Việt."

"Nhưng ngươi cũng có bốn phần nguy hiểm," Trấp Lăng nói, "Sẽ bị vây ở ba thành Tầm Dương."

Quản Ngụy nói: "Chúng ta còn gặp phải một vấn đề khác, giả như trận chiến Ngọc Bích quan không thể giải quyết nhanh, thành Lạc Nhạn liền ắt phải cuồn cuộn không dứt, phái ra tiếp viện, đến lúc đó sẽ tạo thành binh lực trong nước trống rỗng."

"Người Phong Nhung có thể thủ vệ đô thành." Thái Tử Lung nói.

"Đem vương đô giao cho người Phong Nhung," Trấp Tông nói, "Ngươi yên tâm? Đến lúc đó cô Vương là phải đích thân xuất chinh."

Không chỉ có Trấp Tông, toàn bộ tướng lãnh đều phải điều động, Cảnh Thự phải vào quan điều binh, Trấp Lăng tiên phong, Trấp Tông suất lĩnh chủ lực, Điền Vinh phụ trách tiếp viện cùng hậu vệ, Tằng Vũ thủ vệ vương đô.

Dù sao Ngọc Bích quan đối với nước Ung mà nói quá trọng yếu, mà người khởi xướng liền đứng ở trước mặt, rất có ý vui sướng khi người gặp họa.

Vệ Trác nói: "Lúc trước mất Ngọc Bích quan, quả thực là hoang đường, Khương Thái Sử liền không nghĩ tới làm thế nào để cứu lại?"

Thái Tử Lung ngay lập tức thay đổi sắc mặt, Vệ Trác giáp mặt công kích Khương Hằng, y cần phải ra mặt bảo vệ, tuyệt không thể để Khương Hằng bị khi dễ.

"Quan ải quan trọng như vậy," Thái Tử Lung không khách khí mà nói, "Thế nhưng bởi vì phụ vương bị ám sát, nói mất liền mất. Ta nghĩ Vệ đại nhân mới là người nên kiểm điểm lại kia."

Trấp Tông: "......"

Đây là lần đầu tiên Trấp Tông thấy con trai ruột mình cường ngạnh như thế, hắn vẫn luôn hy vọng y mạnh mẽ lên, nhưng lý do lại là vì Khương Hằng, dẫn tới hắn vô cùng không vui.

Vệ Trác tức khắc bị phản bác đến á khẩu không trả lời được, đây cũng là sự thật, sĩ khí quân đội nước Ung đã rất nhiều năm gắn ở trên người Trấp Tông, thậm chí khi Trấp Tông bị ám sát, trong quân tạo thành khủng hoảng tương đối nghiêm trọng.

"Một năm trước Khương Hằng còn không phải là thần tử nước Ung." Giọng nói Trấp Tông trở nên nghiêm túc lên, đem lửa giận trút ở trên người Vệ Trác, "Cô Vương nói việc này trong triều không được nhắc lại, hiện tại ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không đặt ở trong mắt?"

Vệ Trác lập tức khom người tạ lỗi, Cảnh Thự nhìn Khương Hằng, nhướng mày, ý tứ là bảo hắn đi theo mình.

Khương Hằng lại nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về phía Quản Ngụy, trong mắt Quản Ngụy lại mang theo ý cười, rõ ràng chờ hắn đưa ra biện pháp tốt hơn.

Thái Tử Lung suy nghĩ thật lâu, nói: "Ta có một cái biện pháp, các vị không ngại nghe một chút. Phụ vương."

"Nói," Trấp Tông trầm giọng nói, "Thương lượng ra cái gì rồi?"

Hắn vẫn là tin tưởng còn trai mình, Thái Tử Lung không tính là thông minh nhất, "Thông minh nhất" cũng không phải chuẩn bị cho trữ quân, nhưng y suất lĩnh Đông Cung, có một đám người thông minh nhất nước Ung, như vậy là đủ rồi.

Thái Tử Lung tự hỏi một lát, đi đến trước bản đồ, ngẩng đầu nhìn trong chốc lát, nói: "Trận này, chúng ta nhìn như chính là đánh Ngọc Bích quan, kỳ thật là cùng bốn nước trong quan."

"Không sai." Trấp Tông gật đầu, đây đúng là quan điểm buổi sáng Quản Ngụy nhấn mạnh nhiều lần, đây là trận thất bại ở Lạc Dương 6 năm trước dạy cho bọn họ một bài học, bắt đầu từ sau khi thiên tử băng hà, mỗi một trận chiến, cho dù là khai chiến với một quốc gia nào, sự thật đều là đang khai chiến với khắp thiên hạ.

Thái Tử Lung nói: "Cho nên, muốn đánh thắng trận này, nhất định phải làm tan rã đồng minh bốn nước."

"Bọn họ còn chưa có hình thành đồng minh." Khương Hằng nhắc nhở nói.

"Bên ngoài không có," Thái Tử Lung đáp, "Ngầm, các quốc gia liên hợp kháng Ung, các quốc quân đều vô cùng rõ ràng."

Khương Hằng bên ngoài là nhắc nhở, dụng ý lại là cổ vũ Thái Tử Lung, cùng y đáp diễn, rõ ràng điều này thực thành công.

"Không sai." Trấp Tông lại gật đầu nói, hắn thật sự không nắm chắc, có thể có một quốc gia nào nhúng tay vào trận chiến nảy, sinh ra biến số mới hay không.

"Nhiều năm như vậy," Thái Tử Lung thở dài, nói, "Các quốc gia trước sau ở trong thế cân bằng nguy hiểm, một quốc gia cường thịnh, ba quốc gia còn lại cùng nhau thảo phạt, trận chiến Trịnh Dĩnh ở Tầm Đông đúng là như thế. Cho nên muốn đoạt lại Ngọc Bích quan, đầu tiên phải chia rẻ bốn nước trong quan, cô lập Triệu Linh, để y không còn minh hữu."

"Cô lập như thế nào?" Cảnh Thự nói.

Thái Tử Lung nhìn về phía Kim Tỉ trên bàn Trấp Tông, nói: "Mở hội nghi năm nước."

"Cái gì?" Trấp Tông trăm triệu không nghĩ tới, Thái Tử Lung sẽ đề nghị như thế.

Thần sắc Quản Ngụy bỗng nhiên biến đổi, Thái Tử Lung không dám nhìn mọi người, tiếp tục nói: "Ở dưới Ngọc Bích quan mở hội nghị năm nước."

"Lại ám sát bọn họ một lần?" Vẻ mặt Trấp Tông hết sức cổ quái, những lời này không giống những lời con trai sẽ nói.

"Không." Thái Tử Lung chậm rãi nói, "Đem Kim Tỉ lấy ra, trước cho các chư hầu nhìn xem, cũng tuyên đọc di mệnh Cơ thiên tử, ai có thể nhất thống Thần Châu, Kim Tỉ sẽ thuộc về người đó."

Trấp Tông: "!!!"

Theo đề nghị này, trong hội nghị đột nhiên im bặt, cũng nhấc lên sóng to gió lớn.

Trấp Tông là tuyệt đối không thể tiếp thu, đem Kim Tỉ thiên tử lấy tới tay lại chắp tay nhường ra. Nhưng Quản Ngụy vừa nghe đến cái đề nghị này, liền minh bạch được, chiêu này thật sự là một kế sách độc ác đến cực điểm.

Chỉ cần Trấp Tông ở trước mặt mọi người tuyên bố chính mình phụng di mệnh thiên tử, lấy ra Kim Tỉ truyền quốc, cũng lấy danh nghĩa người nắm giữ Kim Tỉ, đem nó giao cho bất kỳ một quốc gia nào, toàn bộ quốc quân trong hội nghị năm nước, sẽ nghĩ như thế nào?

Trấp Tông hoàn toàn có thể cho thấy thái độ, chính mình vĩnh viễn là Ung Vương, không hề có lòng mơ ước vị trí thiên tử, đến nỗi ai là thiên tử đời kế tiếp, các ngươi cảm thấy chính mình có năng lực, cũng có thể đem Kim Tỉ lấy đi.

Khương Hằng đoán chắc, ai cũng không dám lấy, đem nó đưa cho Thái Tử Linh? Thái Tử Linh dám muốn sao?

Chỉ cần Thái Tử Linh vừa tiếp nhận, nước Trịnh đảo mắt liền sẽ trở thành kẻ địch toàn thiên hạ cùng nhau thảo phạt, minh hữu lập tức liền sẽ như chim thú tứ tán.

Ý niệm đầu tiên của bốn nước đều là nhất trí, tức là ai cũng đều muốn, lại ai cũng không thể nhận. Ít nhất không thể nhận trước mặt.

"Sau đó?" Quản Ngụy nói.

"Đem Kim Tỉ đưa đến Lạc Dương," Thái Tử Lung nói, "Phái ra trú quân ở Tung huyện của chúng ta, lấy danh nghĩa Vương quân tiến đến trông coi."

Cứ như vậy, Kim Tỉ liền nằm trong sự khống chế của Trấp Tông.

"Không được," Trấp Tông nói, "Quá mạo hiểm, mất thì làm sao?"

Khương Hằng không rõ, cho dù ta thừa nhận ngươi là thiên tử, thiên hạ không thừa nhận, ngươi hiện tại ôm khư khư thứ này đến chết có ích lợi gì? Vừa lúc ném ra để cho bọn họ đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, so với chế trụ nó hiệu quả rõ ràng càng tốt hơn, cớ sao mà không làm?

Thái Tử Lung nghĩ nghĩ, nói: "Nói cho bọn họ, di mệnh của thiên tử, trong vòng mười năm, ai có thể trùng kiến vương đô, cũng nhường ra nhiều đất đai thần phục nhất, người đó liền có tư cách kế nhiệm vị trí thiên tử. Đương nhiên, bọn họ cũng có thể dùng phương thức chiến tranh, công hãm vương đô, đem Kim Tỉ cướp tới tay."

"Sẽ không có người làm như vậy." Lục Ký cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nói, "Không có người ngu xuẩn như vậy, vì thứ này, liền giết hại lẫn nhau, vật dù sao cũng là vật chết, đất mới là quan trọng nhất."

Lời này đồng thời cũng là đang nhắc nhở Trấp Tông, không cần quá xem trọng nó.

Chỉ cần Trấp Tông gật đầu, quân liên minh sẽ bởi vì một khối sắt mà có lòng ngờ vực lẫn nhau, rời bỏ nhau. Mà đến lúc đó Trấp Tông cũng có thể yêu cầu Triệu Linh trả lại Ngọc Bích quan, nếu không một quốc gia xuất binh, chiếm lĩnh lãnh thổ một quốc gia khác, điều này liền trở thành chiến tranh giữa hai nước, không có chuyện của bọn họ, ba nước còn lại tự nhiên có thể bắt đầu đoạt Kim Tỉ.

Thậm chí còn mừng rỡ vì thấy nước Trịnh bị nước Ung giữ chân.

"Việc này ngày khác lại nghị." Trấp Tông cuối cùng nói, "Tan."

Khương Hằng trong lòng thở dài, minh bạch được Trấp Tông là mười vạn lần không tình nguyện, nhưng chuyện nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển.