Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 117: Cái gai trong thịt



Khương Hằng ngày thường cũng không ra khỏi cung, mới vừa đi ra ngoài một bước, Trấp Tông liền phái người tới, thật sự là trông chừng bọn họ đến gắt gao, hắn chỉ phải cùng Thái Tử Lung đi về trước.

Hôm nay cùng trước kia lại rất khác nhau, trước Đông Chí ba ngày, toàn bộ những vị đại thần trung tâm trong triều đã ngồi vào vị trí, chỉ chờ Thái Tử Lung cùng Khương Hằng trở về.

Lục Ký cùng Quản Ngụy giống như trước đó đã trải qua một vòng thảo luận, hai người cùng nhau nhìn Khương Hằng.

"Trấp Miểu đâu?" Trấp Tông hỏi.

"Còn đang sửa một bước cuối cùng của tường thành," Khương Hằng đáp, "Lập tức liền tới."

"Đóng cửa lại," Trấp Tông phân phó nói, "Khi nào tới thông truyền là được."

Giới Khuê tiến lên đóng lại cửa điện, canh giữ ở bên ngoài, Khương Hằng nhìn quanh mình, Vệ Trác, Lục Ký, Chu Nhung, Tằng Tùng cũng tới, cộng thêm Quản Ngụy, trường hợp nghiêm trọng này thật sự là trước nay chưa từng có.

Thái Tử Lung cũng phát hiện, nhìn Khương Hằng gật gật đầu, hai người tách ra, Thái Tử Lung đi tới ngồi vào bên cạnh Trấp Tông.

"Hai việc," Trấp Tông nói, "Là biện pháp ngươi đề ra, cần phải làm cho mọi người rõ ràng."

Khương Hằng cùng Quản Ngụy trao đổi ánh mắt, một già một trẻ tuy cũng không lén trao đổi tin tức, nhưng tâm tư lẫn nhau lại không thể rõ ràng hơn.

"Nguyện kính cẩn lắng nghe." Khương Hằng nói.

Tằng Tùng như suy tư gì, nhìn Khương Hằng.

Trấp Tông nói: "Quyết định tiếp thu đề nghị của ngươi, đầu xuân thông tri bốn nước trong quan, ở Ngọc Bích quan mở ra hội nghị năm nước."

Nói, Trấp Tông cầm lấy Kim Tỉ, giống như Kinh Đường Mộc*, chụp ở trên bàn, tiếng động phát ra khí thế nuốt chửng non sông: "Đến lúc đó Cô Vương sẽ tự mình dâng lên Kim Tỉ truyền quốc, phân chia bốn nước."

*Kinh đường mộc: Cái cục gỗ trên công đường mấy ông quan hay đập bàn.

Khương Hằng gật gật đầu, nói: "Đây là biện pháp tốt nhất."

"Đây là không còn biện pháp tốt nhất." Trấp Tông nói, "Sau khi chúng ta trải qua cẩn thận quyết nghị, muốn chiếm lĩnh Lạc Dương, không có kế sách nào so với kế sách này càng thích hợp."

Khương Hằng không có chen vào nói, bốn nước phương Nam một khi bắt đầu tranh đấu, chiến tranh nổi lên, Trấp Tông liền sẽ lập tức xuất quan, chiếm đất.

"Ngoại trừ điều này," Quản Ngụy nói, "Người phái đi ra ngoài mang tin tức, đã trở lại."

"Người mang tin tức nào?" Khương Hằng không nhớ rõ còn có người mang tin tức.

"Người mang tin tức cùng nước Dĩnh kết minh." Quản Ngụy nói.

Lúc này Giới Khuê bên ngoài nói: "Điện hạ tới."

"Để hắn tiến vào." Trấp Tông nói.

Cảnh Thự vào, quét mắt nhìn mọi người liếc mắt một cái, Trấp Tông chỉ vào bên cạnh Khương Hằng, ý bảo hắn ngồi.

"Chúng ta đang nói chuyện cùng nước Dĩnh kết minh." Thái Tử Lung nhìn Cảnh Thự nói.

"Ồ." Cảnh Thự đáp, điều này cùng hắn cũng không liên quan mấy, vốn dĩ hắn cũng không để bụng.

"Điều kiện là gì?" Khương Hằng nói.

"Điều kiện rất hà khắc," Trấp Tông đáp, "Bọn họ đang hiệp nghị minh ước cùng nước Đại, khi đối mặt với chúng ta yêu cầu kết minh, nước Dĩnh sẽ chọn lựa đường sống, ngươi hiểu."

Khương Hằng nói: "So với cùng chúng ta, ta càng tò mò, điều kiện bọn họ cùng nước Đại kết minh là gì?"

"Cơ Sương gả đến nước Dĩnh," Lục Ký nói, "Hai nước lấy đất Ba hòa hoãn. Nước Dĩnh ủng hộ Đại, Đại cùng Trịnh là quan hệ thông gia mẫu cữu, Trịnh cùng Lương lại gắn bó như môi với răng, bởi vậy, bốn nước lại lần nữa liên hợp cùng nhau."

"Đây là Triệu Linh đề nghị đi." Khương Hằng nói.

"Không rõ ràng lắm." Trấp Tông nói, "Nước Dĩnh yêu cầu với chúng ta, lại có ba chuyện, trong đó có hai điều đều có liên quan đến ngươi."

Khương Hằng nhíu mày, Trấp Tông đạm nhiên nói: "Cho nên, Cô Vương cũng cần thiết thông báo ngươi một tiếng. Ngươi đối với Đại Ung mà nói, hết sức quan trọng. Kế tiếp, do Quản tướng nói."

"Đầu tiên," Quản Ngụy nói, "Nước Dĩnh yêu cầu, dùng Hoàng Hà làm ranh giới, Tung huyện về Dĩnh. Còn lại chi tiết có liên quan đến phân Lương phạt Trịnh, có thể bàn bạc cân nhắc."

"Khẩu khí thật lớn," Cảnh Thự lạnh lùng nói, "Nuốt trôi được sao?"

Không có người trả lời, Tung huyện đã phong cho Cảnh Thự, này có nghĩa đối phương trắng trợn táo bạo, tới đòi đất phong của Cảnh Thự.

"Thứ hai," Quản Ngụy không có đánh giá điều đầu tiên, "Cùng nước Dĩnh liên hôn, phái một vương tộc, tiến đến nghênh thú công chúa nước Dĩnh."

"Ta nhớ rõ nước Dĩnh không có công chúa," Khương Hằng nói, "Chẳng qua là tạm thời phong một người, cũng không phải vấn đề."

"Thứ ba," Quản Ngụy nói, "Đưa Khương đại nhân đến Giang Đô làm con tin, sau khi hai nước chia đều thiên hạ, con tin mới có thể thả về."

Cảnh Thự ngay lập tức giận dữ hét: "Không được!"

Khương Hằng đang trong khiếp sợ, lại bị Cảnh Thự rống như vậy, còn không kịp nghĩ kỹ, liền hoảng sợ.

Trấp Tông nói: "Chuyện này quá quan trọng, Cô Vương không thể tổn hại ý nguyện đương sự, mọi người đều trở về, cẩn thận ngẫm lại đã, cứ như vậy, trước tan đi."

Ban đêm, Khương Hằng vẫn còn trong khiếp sợ.

"Vì sao lại là ta?" Khương Hằng hoài nghi nói.

Cảnh Thự không nói gì, mặt âm trầm, sau khi trở lại tẩm điện ngồi xuống trước, yêu cầu của nước Dĩnh thật sự quá mức vô lễ, vừa muốn đất phong của hắn, còn muốn đệ đệ hắn.

Nhưng theo đó mà đến còn có một phiền toái khác, nước Dĩnh đưa ra liên hôn, mục tiêu là vương tộc, như vậy ai đi cưới? Hôm nay trước mặt Cảnh Thự nói như vậy, người thích hợp nhất được chọn tự nhiên chính là hắn.

Nếu không do Thái Tử Lung cưới công chúa nước Dĩnh sao? Hôn sự của y, Trấp Tông nhất định đã sớm có an bài.

"Ta sẽ không cho bọn họ Tung huyện," Cảnh Thự nói, "Cũng sẽ không cưới công chúa nước Dĩnh, hôn sự của ta, ta tự mình làm chủ."

Khương Hằng nở nụ cười, lần đầu tiên hắn nghe thấy loại lời nó "Hôn sự ta tự mình làm chủ" này, bỗng nhiên phát hiện chút tâm tư riêng nào đó của Cảnh Thự.

"Ngươi thích Cơ Sương sao?" Khương Hằng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cái khả năng này.

"Đương nhiên không." Cảnh Thự không thể hiểu được đáp, "Này có liên quan gì đến Cơ Sương?"

Khương Hằng ngồi vào trên bàn, không hiểu chút nào, nhìn chằm chằm Cảnh Thự, hắn luôn cảm thấy Cảnh Thự gần đây có chút không quá thích hợp, lòng hiếu kỳ đối với y, đã vượt xa qua hội nghị hôm nay.

"Ca," Khương Hằng nói, "Ta không phải bảo ngươi cưới công chúa Dĩnh, ta chỉ tò mò hỏi một chút, ngươi muốn cùng người như thế nào thành thân, cùng nhau sống qua cả đời?"

Đây là lần đầu tiên hai huynh đệ chính thức nói đến cái đề tài này.

"Ta không biết." Cảnh Thự cứng nhắc nói, "Không, ta biết, ta không muốn thành hôn, ta chỉ muốn giống như bây giờ, trông nom ngươi, sống cả đời, như vậy đã đủ rồi. Hằng Nhi, ngươi thì sao?"

Khương Hằng nói: "Như vậy Cảnh gia liền...... Không có hậu nhân, ngươi nghĩ tới chưa?"

"Không phải còn có ngươi sao?" Cảnh Thự nói, "Nếu ngươi có hài nhi, có thể cho ta một đứa làm con thừa tự. Ta thay ngươi nuôi nấng...... Không, chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau, ai nuôi nấng, có khác nhau sao?"

Khương Hằng nghẹn lời, hắn xác thật cũng không nghĩ tới chuyện thành thân.

"Nếu như ta cũng không muốn thành thân thì sao?" Khương Hằng nói.

"Vậy càng tốt." Cảnh Thự nói, "Nghĩ đến mỗi tối, người khác ngủ ở một bên gối ngươi, ta...... Tuy rằng biết đây là tất nhiên, lại vẫn có chút...... Có chút tịch mịch, nhưng đây là chuyện của ta, ngươi không cần để ý tới ta."

Khương Hằng: "......"

Cảnh Thự ở trước mặt hắn từ trước đến nay luôn thẳng thắn, Khương Hằng xưa nay biết tính chiễm hữu của y rất lớn, hơn nữa chỉ đối với hắn. Nhưng khi nghe thấy lời này, hắn vẫn cứ vô cùng cảm động, hắn cho rằng mấy năm nay, thời gian đã làm bọn họ thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới từ tận đáy lòng Cảnh Thự, vẫn là gia hỏa vừa quật cường lại cố chấp kia, giống như chưa bao giờ thay đổi.

"Vậy Cảnh gia liền......" Khương Hằng cứ cảm thấy như vậy không tốt lắm, dù sao hắn đã đọc qua sách thánh hiền sẽ chịu ảnh hưởng, suy nghĩ cũng không giống Cảnh Thự.

"Có liên quan gì?" Cảnh Thự nói, "Bá tánh thiên hạ, chính là hài tử ngươi. Lời này là chính miệng ngươi nói."

Khương Hằng bỗng nhiên được Cảnh Thự khai sáng, không nghĩ tới Cảnh Thự đối với điều này còn thông suốt hơn nhiều so với hắn.

"Ngươi nói đúng," Khương Hằng nói, "Vậy không bắt buộc."

Trong lòng Cảnh Thự giống như nhẹ nhỏm một hơi, nói: "Vốn nên như thế."

Khương Hằng nói: "Vậy chỉ phải để Thái Tử Lung đi...... a, không, ta còn có ý kiến hay." Nói, Khương Hằng hiện ra tươi cười nghịch ngợm.

Cảnh Thự: "?"

"Không có gì." Khương Hằng tự nhiên mà kết thúc cái đề tài này, hắn còn không biết Dĩnh Vương vì sao nhiều người như vậy, lại cố tình nhắm ngay hắn, để hắn đi làm con tin. Khả thi sao? Dĩ nhiên là khả thi. Biến pháp đã gần kết thúc, hết thảy làm từng bước, kế tiếp, lại là thời kỳ nước Ung nghỉ ngơi chỉnh đốn, thời gian này sẽ không quá dài, nhiều lắm là ba năm, nếu nhanh, một năm liền có thể khôi phục.

Nhưng Cảnh Thự lại còn có chuyện muốn nói, lúc trước y vẫn luôn tránh né ánh mắt Khương Hằng, hiện tại rốt cuộc nhìn thẳng hai mắt hắn.

"Hằng Nhi," Cảnh Thự nói, "Lòng ta chỉ có một mình ngươi, trong lòng ngươi cũng chỉ có một mình ta, ngươi đi đâu, ta liền đi theo đó, mấy ngày nay ta suy nghĩ rất nhiều, giữa chúng ta, lại không dung được những người khác, đương nhiên, đây chỉ là ca...... tự mình nghĩ như vậy. Không biết ngươi......"

Khương Hằng nghe xong lời này, trên mặt có chút nóng lên, đây không phải là lần đầu tiên Cảnh Thự nói với hắn như vậy.

"Vâng vâng vâng," Khương Hằng cười nói, "Ngươi nói rất đúng, ngươi nói đều đúng."

Cảnh Thự: "......"

Khương Hằng đã có chủ ý, tách ra đề tài, nhìn Cảnh Thự nói: "Nếu ta đi làm con tin, ngươi cũng đi nước Dĩnh, chúng ta vẫn ở bên nhau, có thể đi sao?"

Vẻ mặt kia của Cảnh Thự hiển nhiên còn muốn nói gì đó, bị Khương Hằng hỏi như vậy, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

"Có thể." Trước đó Cảnh Thự thế nhưng không nghĩ tới có biện pháp này, nhưng mà y lấy danh nghĩ gì đi đâu? Trước mắt quân đội nước Ung giải giáp quy điền, chư tộc bình định, tạm thời cũng không cần y.

Khương Hằng nghĩ nghĩ, trưng cầu mà nhìn Cảnh Thự: "Là có thể."

"Có thể," Cảnh Thự lặp lại nói, "Ta nguyện ý."

"Vậy ngày mai ta cùng phụ vương ngươi nói chuyện." Khương Hằng nói, chuẩn bị triển khai trò đùa của hắn. Hắn biết Trấp Tông đang tính kế hắn, hắn cần phải đi làm con tin, bởi vì đề xuất nghị hòa, là hắn đưa ra, vì thúc đẩy thiên hạ thống nhất, hắn cần phải tự mình đi giải quyết.

Tuy rằng hắn không biết Trấp Tông vì sao lại kiên trì tính kế hắn như vậy, nhưng hắn luôn có biện pháp đối phó y.

Sáng sớm hôm sau, Khương Hằng đi ra hoa viên, còn đang suy nghĩ chuyện này.

"Ta không rõ." Khương Hằng lầm bầm lầu bầu.

"Những chuyện ngươi không rõ gần đây tựa hồ nhiều hơn không ít?" Giới Khuê đi theo phía sau Khương Hằng, nói, "Xem ra tiểu Thái Sử ngẫu nhiên cũng sẽ hồ đồ."

Khương Hằng dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn Giới Khuê liếc mắt một cái.

"Ngươi muốn đi sao?" Đêm qua Giới Khuê nghe Khương Hằng cùng Cảnh Thự nói chuyện, nói vậy hôm nay tới gặp Trấp Tông, là đã hạ quyết định.

"Ngươi sẽ đi sao?" Khương Hằng nói.

"Thái Hậu đã đem ta cho ngươi," Giới Khuê nói, "Ngươi đi, ta đương nhiên cũng đi."

Khương Hằng nói: "Đó cũng không phải là ý kiến hay, tuy rằng chiến sự đã kết thúc, nhưng không tránh khỏi sẽ có người tới giết Thái Tử cùng Ung Vương, ta cảm thấy ngươi lưu lại trong cung tương đối tốt."

Giới Khuê nói: "Ngươi quả nhiên vẫn là ghét bỏ ta, ngươi đúng là tiểu gia hỏa thù dai, ắt hẳn bởi vì chuyện của người Lâm Hồ kia, ngươi liền lúc nào cũng ghi hận ta. Nếu ca ngươi đi theo, có lẽ ta chỉ thêm vướng bận."

"Ngược lại không phải nguyên do này," Khương Hằng đánh giá Giới Khuê, nói, "Tuy rằng ngươi xác thật rất vướng bận." Hắn biết nửa đêm hôm qua không thấy bóng dáng Giới Khuê đâu, quá nửa là đi hồi báo Khương thái hậu, hắn quyết định nghe một chút ý kiến của Giới Khuê.

Hắn ở trong hành lang nhìn Giới Khuê, hỏi: "Ngươi có điều gì muốn dạy ta sao?"

"Cho dù là ai," Giới Khuê nói, "Lập được công lớn cứu viện vương đô, lại làm Đông Cung đối với người đó nói gì nghe nấy, đều sẽ làm người không an tâm. Nếu ta là Trấp Tông, hẳn là cũng ước gì ngươi nhanh nhanh cút đi, không bao giờ trở về."

"Hóa ra là như thế này a," Khương Hằng minh bạch, gật gật đầu, nói, "Ta nhưng thật ra không nghĩ tới phương hướng này, đã hiểu."

"Cho nên thế nào?" Giới Khuê từ trên cao nhìn xuống Khương Hằng.

"Cho nên liền phải làm một người thức thời." Khương Hằng nói.

Hắn đi đến Ngự Thư Phòng, thấy ngoài cửa thị vệ canh gác nghiêm ngặt, cùng ngày thường có chút không giống nhau.