Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 128: Phố Dần Đinh



Khương Hằng lại bổ sung thêm: "Kỳ thật với thân thể hiện giờ của Vương bệ hạ, muốn luyện 'Tâm Pháp Hóa Nguyên', có phải quá sớm hay không?"

Sau khi Cảnh Thự nghe được nửa phần sau lời nói của Khương Hằng đạo lý rõ ràng, ngay cả tên công pháp cũng có, thiếu chút nữa đã tin. Nhưng mà câu tiếp theo Khương Hằng lại lộ ra bản tính.

"Vốn dĩ mỗi ngày ngài cũng không có phiền não gì, so với người khác dĩ nhiên lão hóa chậm hơn rất nhiều." Khương Hằng khẩn thiết mà nói, "Giống như Ung Vương Trấp Tông, tuy chỉ có 40, nhìn qua lại so với Vương bệ hạ già hơn rất nhiều đâu. Ngài xem đi, dáng vẻ ngài cùng với Cơ Tuần cũng không xê xích mấy."

"Ôi," Hùng Lỗi nói, "Ngươi không biết thôi, mấy năm nay, ta bỗng nhiên cảm thấy hai mắt có chút mờ. Không sớm, không sớm, lúc này không sớm một chút nào."

Khương Hằng nói: "Như vậy thì bắt đầu luyện sớm một chút cũng tốt."

Hùng Lỗi ngay tức khắc hứng thú bừng bừng, lăn qua lộn lại mà nhắc mãi, lại xác nhận chi tiết nửa ngày, Khương Hằng đã buồn ngủ có chút chịu không nổi. Tới sau nửa đêm, Cảnh Thự rốt cuộc nhịn không được, nói: "Chúng ta muốn đi ngủ, Vương bệ hạ, ngươi không buồn ngủ, hắn đã rất buồn ngủ rồi."

Hùng Lỗi chưa đã thèm, dặn dò Khương Hằng tuyệt đối không thể tiết lộ công pháp cho những người khác, đợi y chay tịnh kết thúc, lại tự mình tiến đến học một cách bí mật, lúc này mới thả hai người trở về.

"Ha ha ha ha ——" Sau khi Khương Hằng trở lại tẩm điện lập tức liền phấn chấn, nằm ở trên giường cười không ngừng, không nghĩ tới bản thân đã diễn một trò bịp bợm giang hồ.

Cảnh Thự đầu tiên là xác nhận phụ cận không có người nghe lén, cũng không có mật thám nước Dĩnh, mới nhíu mày nói: "Ta hiện tại hoài nghi những đại cương trị quốc đó, cũng toàn là bịa chuyện."

Khương Hằng xoay người dậy cởi quần áo, buồn cười nói: "Ngươi đừng nói, công pháp này thật đúng là có."

"Có cái gì?" Cảnh Thự mang theo cảm giác say, buổi tối uống thật sự quá nhiều, hỏi, "Có bịa chuyện?"

Khương Hằng nói: "Tùng Hoa trước nay chính là bộ dáng tiểu nữ hài, Quỷ tiên sinh xác thật phản lão hoàn đồng, nhưng bọn họ chưa từng dạy ta, sư phụ chỉ sơ lược nhắc tới qua, 49 ngày một kỳ hạn này, ta nhưng thật ra không có lừa ông ta."

Cảnh Thự đi qua thay quần áo cho Khương Hằng, say ngà ngà nắm cằm hắn, ngó trái ngó phải, nhìn kĩ khuôn mặt hắn.

Khương Hằng lại cởi bỏ đai lưng Cảnh Thự, cởi ra áo ngoài y, để dễ ngủ, Cảnh Thự lại bắt lấy eo Khương Hằng, Khương Hằng tức khắc bị nhột, giãy giụa lên, cười nói: "Làm gì vậy?"

Cảnh Thự nương cảm giác say, không biết vì sao chỉ muốn khi dễ hắn, hung hăng cù hắn một phen, Khương Hằng càng cố tránh ra, liền càng khơi dậy ham muốn kiểm soát của Cảnh Thự.

"Đừng! Ca!" Khương Hằng đầy mặt đỏ bừng, cảm giác say chạm đến trái tim, nhất thời đập thình thịch, không ngừng xin tha.

Ánh mắt Cảnh Thự bỗng nhiên thay đổi, không màng Khương Hằng giãy giụa, đem hắn ấn ở trên giường, không nói không rằng mà cù hắn, Khương Hằng suýt nữa nổ tung, cười đến sắp khóc, sau đó không nghe thấy động tĩnh, chỉ không ngừng thở dốc, lại bất chấp xuống tay nặng nhẹ, liều mạng mà đạp Cảnh Thự, muốn đá văng y.

Nhưng mà Cảnh Thự không chút sứt mẻ, cúi đầu thưởng thức bộ dáng Khương Hằng bị y khi dễ, khóe mắt phiếm lệ, trên mặt cùng trên cổ đỏ ửng lên.

"A!" Cảnh Thự bị Khương Hằng cắn một ngụm.

Khương Hằng cuối cùng cũng được hít thở một lát, Cảnh Thự lại không cho hắn chống cự mà hôn lên.

Khương Hằng: "!!!"

Môi Khương Hằng bị Cảnh Thự phong bế, hai tay hơi nâng lên, bị ấn ở trên giường, lúc này ngược lại không có giãy giụa, chỉ cần Cảnh Thự không cù hắn, hắn liền sẽ không kịch liệt chống cự.

Trước đây khi ở Hạo Thành, Cảnh Thự đã từng hôn hắn như vậy một lần, một khắc đó trong đầu Khương Hằng chỉ cảm thấy "Oanh" một tiếng, giống như vô số đào hoa bay qua, toàn thân nóng lên.

Lần này trong môi lưỡi Cảnh Thự mang theo mùi rượu, chính là mang theo cảm giác xâm lược, giống như đang phát tiết cái gì.

Thật thoải mái...... trong lòng Khương Hằng chỉ có một ý niệm, vì thế chủ động hơi há mồm, không tự giác mà bắt đầu đáp lại y.

Cái động tác kia nháy mắt làm Cảnh Thự tỉnh táo lại, ngay sau đó, y như tia chớp mà buông ra Khương Hằng, dục vọng tích tụ trong thân thể sắp lao ra, đè lên người Khương Hằng.

May mà Khương Hằng không có chú ý tới, đầy mặt đỏ bừng, cười trở mình lại, nâng lên ống tay áo, lau lau khóe miệng.

"Ngươi nghĩ xem," Khương Hằng nói, "Lúc trước ta bảo ông ta giữ giới, cấm chuyện phòng the......"

Cảnh Thự đứng ở ngoài giường, có chút không biết làm sao, một khắc mới vừa rồi kia, y cảm thấy thật sự là thời khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời này, y thậm chí không dám tiếp lời Khương Hằng, chờ đợi tim đập điên cuồng bình tĩnh trở lại.

"...... Lại cấm rượu, ngủ sớm dậy sớm, điều trị một phen, dùng nhiều một chút dược liệu dưỡng sinh thuận khí......"

Khương Hằng lo chính mình cười nói, buông rèm giường, nói: "Qua một tháng, đương nhiên thân nhẹ như yến."

Hắn chỉ nghe Cảnh Thự ở ngoài giường "Ừm" một tiếng, Khương Hằng liền nói: "Ngủ, ngươi không buồn ngủ sao? Uy! Ngủ thôi!"

Cảnh Thự khó khăn lắm mới bình phục nỗi lòng, vốn định tìm chút chuyện thoái thác, bảo Khương Hằng ngủ trước. Nhưng quay đầu lại nhìn Khương Hằng, thấy Khương Hằng đang nhìn y tràn ngập chờ mong.

Đứng trước ánh mắt kia, cho dù núi đao biển lửa, nhân gian luyện ngục, Cảnh Thự cũng nguyện ý vì hắn thẳng tiến không lùi.

Huống chi chỉ là cùng nhau ngủ?

Vì thế Cảnh Thự không nói hai lời, vén lên màn che, nằm lên trên giường.

"Đừng sờ loạn," Cảnh Thự cảnh cáo nói, "Hôm nay uống không ít rượu, chớ có chọc ta."

Khương Hằng buồn cười, kéo qua cánh tay y gối lên, để y ôm mình từ phía sau, cuộn ở trong chăn ngủ.

"Dậy thôi." Cảnh Thự nói ở bên tai Khương Hằng.

Hai mắt vừa nhắm lại đã là hừng đông, Khương Hằng duỗi người, mệt mỏi trong mấy ngày này toàn bộ tiêu tán, tuổi trẻ hăng hái thật là tốt, cho dù đêm hôm trước vừa lên thuyền đã bị ám sát, chật vật bất kham chạy nạn đến đây, một giấc ngủ tỉnh dậy tinh thần đã tràn ngập năng lượng.

Cảnh Thự đã thay y phục người Dĩnh trong cung đưa tới, khoanh tay đứng ở một bên nhìn cơm sáng người Dĩnh đưa tới, nhiều vô số, bày một một bàn lớn, ý bảo Khương Hằng dậy thay quần áo.

"Dậy," Cảnh Thự nói, "Qua năm mới rồi, chúng ta hãy ăn tết của bọn họ."

"Đúng vậy!" Khương Hằng kinh ngạc cảm thán nói, "Năm mới rồi! Lại một năm đã qua!"

Cảnh Thự ý bảo Khương Hằng nhìn trên người mình xem, hỏi: "Đẹp không?"

Y phục Dĩnh trên người Cảnh Thự là do người Việt may, Khương Hằng cuối cùng cũng thấy Cảnh Thự mặc y phục cổ quốc.

Người Ung coi trọng quân đội, người Đại coi trọng thương hội, người Lương coi trọng Nho gia, người Trịnh trọng sĩ, mà người Việt trọng du hiệp. Trên đời này không còn có người nào mặc y phục người Việt thích hợp hơn Cảnh Thự, y giống như sinh ra chính là để mặc áo gấm, vai lưng rộng lớn bình thẳng, vòng eo đĩnh bạt, mặc vào áo giáp người Ung hơi cồng kềnh, mà võ bào người Việt đơn giản cùng văn võ tay áo đúng là rất thích hợp với y.

Vạt áo người Việt màu xanh lam đeo ở bên phải, đường viền chỗ cổ áo màu đen vòng quanh, thân tay áo thêu ẩn hoa văn hoa đào, cành lá tốt tươi, tay áo bên trái là văn tay áo, trên thân áo thêu hoa văn dạng mở rộng bán thụ phồn hoa. Tay áo bên phải lại là võ tay áo đính ba cái nút tay áo hình nụ hoa hồng, để tiện rút kiếm. Sau lưng có đeo khóa vỏ kiếm, trước eo đeo một đai lưng nạm vàng. Vạt áo trước dài đến đầu gối trước, vạt sau dài đến chỗ cẳng chân, hiện ra võ ủng đen nhánh, tôn lên đôi chân dài lưng thẳng.

Quá đẹp! Khương Hằng ngồi ở trên giường nhìn sau một lúc lâu, chỉ cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, Cảnh Thự thật sự là mỹ nam tử, không, tựa như kim ngọc được bọc dưới lớp hoa phục, phong độ nhẹ nhàng.

Cảnh Thự: "?"

Cảnh Thự lại ý bảo Khương Hằng nhìn đồ ăn sáng trong phòng, hiển nhiên thực đau đầu, lại hầu hạ Khương Hằng rửa mặt chải đầu.

Khương Hằng cùng Cảnh Thự mới ở phương Bắc ăn tết một năm, đi vào phương Nam, lại muốn ăn tết lần thứ hai. Một năm có thể ăn tết hai lần, rất là tốt. Chỉ là, bữa cơm sáng này vẫn khoa trương giống như cơm tối đêm qua.

"Đó là cái gì?" Khương Hằng nhìn thư từ trên án.

"Hạng Dư sai người đưa tới," Cảnh Thự nói, "Quần áo cũng là hắn chuẩn bị cho chúng ta, mời hai người chúng ta hôm nay đi đến nhà hắn, đưa chúng ta đi dạo ở trong thành Giang Châu, có đi hay không?"

Khương Hằng: "Đương nhiên đi!"

Đây là thời gian nhàn hạ nhất của Khương Hằng trong mấy năm nay, dù sao cuộc sống của chất tử, làm cái gì cũng làm không được, nhiều lắm chỉ có thể thông qua Phong Vũ cùng Tung huyện lui tới thư tín đơn giản, lại qua tay Tống Trâu, đem tin đưa về phương Bắc Thành Lạc Nhạn. Cảnh Thự cũng không cần tham dự hội nghị quân sự, mỗi ngày không cần vì sự vụ lớn nhỏ trong quân nhọc lòng.

Khương Hằng trong một đêm giải trừ tất cả công việc, trên người không còn có bất kỳ gánh nặng gì, có thể có một kỳ nghỉ phép dài hạn, cùng Cảnh Thự từ từ tận hưởng.

Cảnh Thự lại có chút không tình nguyện mấy, thấy Khương Hằng cũng thay một thân y phục người Việt màu lam nhạt, thêu hoa văn ẩn chính là hoa văn hồ nước hình đám mây, giống như đem hơi nước phương Nam đắp ở trên người, mưa bụi mông lung, trong lòng y thật sự là yêu thích tràn đầy nói không nên lời. Khương Hằng ở Ung thường mặc áo văn sĩ, trường hợp nghiêm chỉnh cũng chỉ mặc một thân quan bào, dáng vẻ mười phần thư sinh, hiện tại thay văn võ tay áo, một cổ anh khí của hiệp khách rất có dáng dấp thiếu niên thanh tú, Cảnh Thự cũng không che giấu bản thân, nhìn hắn không chớp mắt.

Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tâm tình đều rất tốt, duy chỉ có Cảnh Thự một chút cũng không muốn đi gặp Hạng Dư, chỉ muốn cùng Khương Hằng đơn độc ở chung. Dù sao khi có người ngoài, y liền đã quen không nói nhiều lời, mà Khương Hằng luôn muốn cùng người khác nói chuyện với nhau, lời nói với y liền trở nên ít đi.

Nhưng mà Khương Hằng hứng thú bừng bừng, Cảnh Thự cũng không làm hắn mất hứng, liền dắt tay hắn, đem kiếm Liệt Quang đeo ở sau lưng, nói: "Đi thôi."

"Ta không có kiếm." Khương Hằng nói.

"Mang kiếm gì chứ?" Cảnh Thự phản đối nói, "Ngươi trời sinh liền không cần dùng kiếm, các ngươi tung hoành chỉ cần mở miệng một lời liền có thể so với thiên quân vạn mã lợi hại hơn nhiều."

Trong cung sớm đã có xe ngựa tới đón, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ Giang Đô, Cảnh Thự ngồi ngay ngắn ở trong xe, nắm tay Khương Hằng, đem tay hắn kéo lại, đặt ở trên đầu gối mình, Khương Hằng lại dựa ở trên xe ngựa vén bức bán nhìn ra ngoài.

"Hoa Đào nở rồi." Cảnh Thự rất muốn Khương Hằng nhìn mình nhiều hơn, ánh mắt buổi sáng khi mới dậy còn ngái ngủ kia của Khương Hằng, làm y thật sự hưởng thụ, khoảnh khắc ngắn ngủi kia, sự chú ý của Khương Hằng toàn tập trung ở trên người mình, giống như y đã trở thành cả thế giới trong mắt đệ đệ y.

Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Cảnh Thự nói: "Đúng vậy."

Sau đó hắn lại nhìn ra ngoài, hoa đào đất Dĩnh nở thật sớm, ở trước Lập Xuân liền đã có không ít hoa bắt đầu nở rộ, tô điểm cho quốc gia phương Nam thêm vài phần xuân sắc.

"Ngươi đang nhìn cái gì?" Cảnh Thự ngồi không được, nghiêng người qua, tự nhiên mà ôm hắn, một tay hơi phát run, trong lòng có chút khẩn trương.

"Ngươi nhìn những bá tánh đó xem." Khương Hằng nói, trong mắt hắn, lại càng quan tâm nhiều hơn đến những người sống ở nước Dĩnh, một quốc gia giàu có bậc nhất.

Giang Châu lấy Thiên Can Địa Chi phân vòng, mười vòng vây quanh cung thành ở giữa, đặt tên theo Thiên Can. Lại phân thành mười hai phường Địa Chi hình quạt.

*Chỗ này tác giả để 10 Địa Chi, 12 Thiên Can. Nhưng có lẽ là tác giả nhầm nên ta mạn phép tự sửa lại.

Mười Thiên Can bao gồm: Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.

Mười hai Địa Chi bao gồm: Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.

Hôm nay xe ngựa đi qua thành Đông, bởi vì đường bị phong tỏa trước để chuẩn bị mừng tiết Lập Xuân, cho vương tộc kiểm duyệt quân đội, tiếp kiến bá tánh, nên xe liền vòng qua đường vòng, đi qua "phường Dần Đinh". Đây là khu dân nghèo trong thành, cây hoa đào được trồng tới chỗ này liền hết, nước bùn đầy đất giống như trải một tầng thảm thật dày, Khương Hằng từ khe hở nhìn phòng ốc, thấy trong hẻm nhỏ phần lớn là áo rách quần manh, trung niên nam tử chỉ mặc quần dài màu nâu sẫm, ôm tiểu hài tử toàn thân trần trụi, ở ngoài phòng dùng củi lửa nấu một nồi hỗn hợp màu nâu đất, tản ra một mùi gay mũi.

Cảnh tượng này ở Thành Lạc Nhạn là trước đây chưa từng gặp, Cảnh Thự ôm Khương Hằng, ngón tay ở trên cửa sổ xe ngựa gõ gõ theo tiết tấu, muốn nói chút gì đó, lại không biết nên bình xét như thế nào.

Cuối cùng, y nói với Khương Hằng: "Thấy tệ nạn bốn nước, khi trở về thống trị quốc gia, liền có thể bớt phạm sai xót, khá tốt."

Khương Hằng nói: "So với Vương cung Dĩnh khác nhau một trời một vực. Cơm sáng 48 món, cơm trưa 72 món, cơm chiều 108 món. Chia ra cho dân, không biết có thể nuôi sống thêm được bao nhiêu bá tánh."

Cảnh Thự "Ừm" một tiếng, thầm nghĩ cho dù ngươi đi tới đâu, cũng sẽ không chịu nhàn rỗi.

"Không nên mắng lão," Cảnh Thự nghĩ nghĩ, lại nói, "Ngươi là chất tử, không thể so với khi ở Ung."

Khương Hằng đương nhiên sẽ không chỉ trích Hùng Lỗi giống như đối với Trấp Tông, nhưng ở trong phạm vi cho phép ảnh hưởng Dĩnh Vương một chút, vẫn là có thể.

Xe ngựa vòng qua rất nhiều xóm nghèo, nơi này mọi người so với heo chó còn không bằng, giống như Vương gia nuôi dưỡng gia súc, làm cái việc thấp hèn nhất. Bọn họ không có đồng ruộng, một nhà hơn mười nhân khẩu, chen chúc trong một cái lều không lớn hơn cái chuồng ngựa là bao, xuyên qua đỉnh lều có thể thấy bầu trời trắng xoá. Nam nhân đi làm những việc tốn sức như kéo thuyền, vận chuyển đá, nữ nhân thì ở nhà ăn không ngồi rồi, ôm hài tử ở ven đường cho bú, khi nhìn về phía xe ngựa, thấy Khương Hằng quần áo đẹp đẽ quý giá, trong mắt chỉ có chết lặng.

Đánh xe chính là người xa phu tuổi trẻ, nhìn Khương Hằng nói: "Khương đại nhân cảm thấy quốc gia chúng ta thế nào?"

"Bản thân ngươi cảm thấy thế nào?" Khương Hằng hỏi ngược lại.

Xa phu cười, một lát sau đáp: "Ta khó mà nói, cần phải nghe ngài nói."

Khương Hằng chỉ có thể nói: "Sẽ khá lên."

Xa phu nói: "Người ta đều nói người Ung các ngươi sắp vào chiếm đóng, chỉ sợ không tốt hơn được."

Khương Hằng nghĩ nghĩ, khi đang muốn mở miệng, xa phu lại nói: "Nhưng mà dù thế nào, cũng sẽ không khổ hơn so với hiện tại, nhưng thật ra đã là may mắn."

"Ngươi đọc sách sao?" Khương Hằng nói.

"Không đọc," xa phu nói, "Không có cơ hội biết chữ, nhưng thượng tướng quân đối với chúng ta rất tốt."

"Đã nhìn ra." Khương Hằng cười nói, nếu không phải người tín nhiệm, cũng sẽ không để gã tới đón khách nhân.

"So sánh như vậy, có thể thấy được nước Ung cũng có vài chỗ không tồi." Cảnh Thự từ trước đến nay là người bảo vệ trung thành cho hệ thống quân sự Đại Ung, bảo vệ Ung không có nghĩa bảo vệ Trấp Tông, ở trong mắt y, cho dù rất nhiều người không thể nào dựa vào ý chí đi lựa chọn cuộc sống bản thân mong muốn, nhưng ít ra còn có thể sống giống như con người, chỉ cần vừa đến tuổi, có thể vì quốc gia cống hiến sức lực, cũng không đến mức đói chết đầu đường.

"Xác thật là vậy," Khương Hằng nói, "Gặp phải hoàn cảnh ngay cả sống cũng sống không nổi, thì làm gì có tôn nghiêm cùng thể diện đáng để nói?"

Cuối cùng Cảnh Thự cũng có một lần chính thức biểu đạt thái độ của mình, tuy rằng y trước nay thừa nhận Khương Hằng là đúng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn luôn cảm thấy, quân vương các triều đại trước từ khi Đại Ung thành lập, cũng đều không phải là thật sự vô dụng.

"Nhưng mà," Khương Hằng nghiêm mặt nói, "Trên đời này không phải cái này thì là cái kia sao? Bảo Trấp Tông thu liễm bản thân, thay đổi Đại Ung, ý tứ chính là biến thành như nước Dĩnh sao? Quốc quân đời trước, luôn có tích lũy của cải, tầm nhìn của chúng ta, chẳng lẽ không phải là nên nhìn về tương lai tốt đẹp hơn sao?"

"Phải phải phải," Cảnh Thự gật đầu nói, "Ngươi nói đúng."

Khương Hằng nghiêng đầu nhìn Cảnh Thự, nhướng mày, thấy vẻ mặt Cảnh Thự vô cùng nghiêm túc, trong lòng thật sự vô cùng vô cùng mà thích y.

Cảnh Thự rất ít khi cùng hắn thảo luận trị quốc, trước nay cũng là tận hết sức lực mà bảo vệ hắn, bởi vì hoàn toàn tin tưởng hắn. Khương Hằng cũng biết, từ sâu trong lòng Cảnh Thự rất là yêu cái quốc gia này, hy vọng người Ung có thể trở nên tốt hơn.

Nam nhân có lòng yêu nước thương dân, trời sinh có thể làm người sinh lòng ngưỡng mộ yêu mến. Từ điểm đó mà nói, Khương Hằng cảm thấy Cảnh Thự đã không thể hoàn hảo hơn, nước Ung quả thật đã cho y rất nhiều.