Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 149: Bánh xe chém



Một giấc này của Cảnh Thự, ngủ từ sau buổi trưa ngày hôm nay đến sáng sớm ngày hôm sau, ước chừng tám canh giờ, khi tỉnh lại phát hiện Khương Hằng đang ôm y, hai người nằm ở một chỗ dưới mái hiên, trận mưa kia còn chưa đổ xuống, trên người hai người đắp một tấm thảm.

"Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không bao giờ tỉnh," Khương Hằng còn buồn ngủ nói, "Sau này cũng không thể như vậy nữa, sợ ngươi sẽ ngủ gật mất."

Cảnh Thự hoạt động cánh tay, không chút để ý mà đáp: "Mỗi lần ở bên cạnh ngươi, đều ngủ vô cùng an ổn."

Nói, Cảnh Thự đè lại cổ, nghiêng đầu phát ra tiếng răng rắc, đứng dậy đi múc nước tắm rửa.

Nước Dĩnh đem thành Nam làm như quân doanh, trên bến tàu Lương đang được trùng kiến. Khương Hằng gọi người tới, nấu nước nóng cho Cảnh Thự tắm, Cảnh Thự lại ôm lên thùng nước tưới lên đầu Khương Hằng, hai người ở trong một gian phòng cũ bên bến tàu tắm rửa sạch sẽ, Cảnh Thự thay võ bào của mình, Khương Hằng lại mặc y phục người Việt, nắm tay nhau đi ra ngoài.

Khương Hằng lại bảo quân doanh nhanh nhanh làm hai bát mì lớn cho Cảnh Thự ăn, cuối cùng Cảnh Thự cũng hoàn toàn khôi phục tinh thần, thần thái rạng rỡ, đeo Hắc Kiếm trên lưng, căn bản nhìn không ra y của hai ngày trước, tựa như quỷ thần bò ra từ trong biển máu địa ngục.

"Đi gặp cha ngươi sao?" Khương Hằng nói, "Ta cũng có chuyện muốn hỏi ông ta."

Cảnh Thự trầm ngâm một lát, Khương Hằng nói: "Mang Dĩnh quân lại đây, ta chính là có ý này."

Dĩnh quân hiện giờ đóng quân ở trong thành, Trấp Tông ngược lại không thể ra tay với hai người bọn họ, chỉ cần hai người Hạng Dư Khuất Phân không rời đi, Trấp Tông tuyệt không thể ở trước mặt người ngoài, giống như chó điên không màng tất cả mà tới giết Khương Hằng.

Huống chi Dĩnh Vương còn dặn dò mấy trăm lần, bảo Hạng Dư nhất định phải bảo vệ tốt cho Khương Hằng.

"Đi thôi." Cảnh Thự nghĩ nghĩ.

"Đi xem nơi cha từng sống." Khương Hằng nói.

Vẻ mặt kia của Cảnh Thự có chút phức tạp, cuối cùng gật gật đầu, nắm tay Khương Hằng đi lên trên núi.

Cùng lúc đó, Trấp Tông đứng ở trên đài cao biệt cung An Dương, nhìn bên trong thành.

Hành động tàn sát dân trong thành không chỉ không có được thực thi, và bây giờ những phiền toái tạo thành hết thảy những điều này đều đang ập tới với y.

"Xưa khi ta đi, dương liễu thướt tha." Khương Hằng nói.

Cảnh Thự đáp: "Nay khi ta về, tuyết rơi tầm tã."

*Nguyên văn: Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi

Mấy ngày gần đây tiết trời không coi là quá tốt, mây đen từng tầng từng tầng che kín trên bầu trời vương đô An Dương, một cơn bão đang đến gần. Áp lực thời tiết lờ mờ giống như mười lăm năm trước.

Hạng Dư cùng Khuất Phân nhận được tin tức tiến đến, bọn họ đi qua phố lớn An Dương, không có phát sinh cảnh tượng tàn sát dân trong thành Cảnh Thự không muốn nhìn thấy nhất, quân Lương ngoan cố chống lại, tử thương gần một vạn người, bá tánh trong thành cả ngày nơm nớp lo sợ, nhưng Khuất Phân lại rộng lượng mà tiếp nhận bọn họ.

Không ít người bắt đầu trốn ra ngoài thành, Dĩnh quân cũng không có ngăn trở, nói rõ cho bọn họ, chỉ cần bọn họ lưu lại, Dĩnh quân nhất định sẽ bảo hộ bọn họ an toàn.

Phương Nam không có thói quen tàn sát dân trong thành, trên thực tế gần mấy trăm năm nay, việc tàn sát dân trong thành cũng là trước nay chưa từng có, chư hầu chinh chiến lẫn nhau, thứ bọn họ muốn đều là cơ nghiệp thuế khóa của đối phương, tàn sát dân trong thành thể hiện uy phong chỉ làm bản thân thỏa mãn trong lúc nhất thời, nhưng lại làm mất lòng dân.

Bá tánh thành Bắc bắt đầu di chuyển đến phía Nam, dìu già dắt trẻ, mang theo tiền bạc cùng của cải, bọn họ xác thật sợ hãi sau khi người Dĩnh cùng Trấp Tông đạt thành hiệp nghị, Dĩnh quân rút khỏi, họ sẽ bị cai trị bởi người Ung.

Thanh danh "Bánh Xe Chém" của Trấp Tông như sấm bên tai, lúc thành phá, nam tử thành niên thân cao hơn bánh xe, đều sẽ bị chém đầu, đây là thói quen ông ta mang đến từ tái ngoại, ông ta muốn toàn bộ địch nhân đều phải sống trong sợ hãi.

Mà lời Khương Hằng từng nói, cũng đang dần dần trở thành hiện thực, hắn không chỉ một lần hỏi qua Trấp Tông, hỏi qua nước Ung, cho dù các ngươi có thể đánh hạ toàn bộ tòa thành, lại có bao nhiêu người cam tâm tình nguyện mà xem ngươi là thiên tử đâu?

Dựa vào sự sợ hãi thống trị thiên hạ, còn có thể kéo dài bao lâu?

Cảnh Thự nói với Khuất Phân: "Nếu bá tánh muốn chạy, có thể suy xét để cho bọn họ đi thành Chiếu Thủy."

Khuất Phân nói: "Điện hạ thật sự quan tâm đến vạn dân, ta vỗ ngực đảm bảo, sẽ chiếu cố tốt người Lương, mọi người không phải đều là người trong thiên hạ sao. Hạng tướng quân vẫn luôn nhớ đến, ngài cứ yên tâm đi!"

"Các ngươi tới bao nhiêu người?" Cảnh Thự lại hỏi.

Hạng Dư nói: "Hai ngàn Ngự lâm quân lưu lại thủ Chiếu Thủy, còn lại hơn chín vạn người, đều mang lại đây."

Nước Dĩnh vì phân một ly canh đã tận hết sức lực, đây là kế sách của Khương Hằng, lại cũng tạo thành phiền toái cực lớn cho Trấp Tông, kế tiếp, liền xem ông ta phá chiêu như thế nào.

"Một trong những yếu quyết săn thú của thợ săn tái ngoại," Cảnh Thự lãnh đạm nói, "Thời điểm cầm cung tiễn nhắm chuẩn con mồi, dễ dàng quên mất sau lưng chính mình, có một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm hay không."

Khuất Phân cười to, hiểu được Cảnh Thự đang nhắc nhở gã, bọ ngựa bắt ve chim sẽ rình sau, huống chi, có đôi khi thợ săn cùng con mồi là đang trao đổi. Thái Tử An phái tới toàn bộ của cải của y, bộ đội chủ lực nước Dĩnh cơ hồ đều ở chỗ này, nếu Trấp Tông cũng đang tính kế bọn họ, bỗng nhiên phản công, ai thắng ai bại hãy còn chưa biết.

Cần phải hết sức cẩn thận.

Khuất Phân đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhìn như tùy tiện như kỳ thật vô cùng cẩn thận, Khương Hằng nhưng thật ra không lo lắng cho gã một chút nào.

Bọn họ thong thả đi lên 360 bậc thang cung điện An Dương, đây là con đường không thể quay trở về của sứ thần bốn nước.

"Hắc Kiếm ở trong tay ngươi, so với giao cho ta dùng càng tốt hơn." Giọng nói Trấp Tông quanh quẩn trong chính điện, câu đầu tiên là nói với Cảnh Thự.

Cảnh Thự dẫn đầu đi vào, đứng yên ở trong điện hơi tách ra hai chân, nhìn Trấp Tông tự nhiên nói: "Bởi vì đó là kiếm bảo hộ tinh ngọc."

"Đem kiếm Liệt Quang đưa cho ta đi," Trấp Tông nói, "Hắc Kiếm trả ngươi."

Cảnh Thự giao ra Liệt Quang, giống như hoàn thành một cái nghi thức chuyển giao, phảng phất như ngày hôm nay, y chính thức tiếp nhận trách nhiệm của phụ thân Cảnh Uyên.

Chỉ là, trách nhiệm này nằm ở chỗ bảo hộ ai, Cảnh Uyên vì người nọ trả giá hết thảy, là Trấp Tông, hay là Trấp Lang đã chết đi, chỉ có trong lòng Cảnh Thự cùng Trấp Tông là rõ ràng nhất.

Mọi người lần lượt dừng bước, Trấp Tông nhìn kỹ Khương Hằng từ trên xuống dưới, Khương Hằng cũng đang đánh giá Trấp Tông.

Ông ta sẽ triệu ra một tay đao phủ, giết sạch chúng ta sao? Khương Hằng nghĩ thầm.

Biệt cung nằm ở phía Tây mặt hướng về phía Đông, cách bố trí cũng giống như cung điện trong năm nước, mặt hướng về Lạc Dương ở giữa thiên hạ. Hai đội quân Ung Dĩnh lấy trục tâm trong thành An Dương làm ranh giới, Khuất Phân cùng Hạng Dư đem 4000 binh sĩ đóng quân ở ngoài vương cung, Trấp Tông hẳn là không dám động thủ.

Huống chi ông ta cũng không có thân thủ của phụ thân, nếu thật muốn động đao kiếm, Cảnh Thự cũng có thể bảo hộ hắn thoát đi, mà Khuất Phân Hạng Dư muốn tự bảo vệ mình cũng không khó. Quân coi giữ bên ngoài sẽ đánh tiến vào bất kỳ lúc nào, Trấp Tông hẳn là không đến mức kiêu ngạo như vậy.

Trấp Tông nhìn Cảnh Thự, bỗng nhiên cười.

"Khuất tướng quân, Hạng tướng quân," Trấp Tông nói, "Hai vị vất vả, mời ngồi."

Khuất Phân gật gật đầu, cùng Hạng Dư đi đến bên phải ngồi xuống, chỉ còn lại Khương Hằng đứng.

"Khương Hằng, ngươi cũng ngồi đi," trong ánh mắt Trấp Tông mang theo vẻ trào phúng, "Tùy tiện tìm vị trí."

Cảnh Thự vẫy tay với Khương Hằng, Khương Hằng liền ngồi vào bên người y, hắn nhịn không được nhìn kỹ khắp nơi, nhớ tới năm đó, phụ thân hắn ở nơi này giết chết bảy người.

Tất Hiệt, Trọng Văn, Trì Duyên Hoanh, Trường Lăng Quân, Công Tử Thắng, Tử Lư. Cùng với chính mình.

Trong đó, có năm người đều có năng lực kết thúc cục diện thiên hạ tranh đấu, nguyên nhân chính là vì bọn họ sinh ra ở cùng một thời đại, cục diện thiên hạ tranh đấu ngược lại vĩnh viễn không thể kết thúc, cuối cùng bị Cảnh Uyên một hơi giết sạch, cũng giải quyết không được vấn đề.

Nếu như Cảnh Uyên lưu lại một người, có lẽ hiện giờ sẽ tốt hơn rất nhiều, hết thảy mọi chuyện hiện giờ đều tựa như số mệnh, rơi xuống ở trên người Cảnh Thự.

Khương Hằng thường thường cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, vận mệnh an bài hắn cùng Cảnh Thự đi lên con đường này, có lẽ là đang chuộc tội —— đang chuộc tội với người trong thiên hạ. Phụ thân tạo ra một cục diện rối rắm, bọn họ cần phải tới thu dọn và đền bù.

Hiện giờ Trấp Tông đang ngồi ở vị trí năm đó Cảnh Uyên ngồi, điều này làm Khương Hằng sinh ra cảm giác kỳ quái, hắn không biết Cảnh Thự có nghĩ đến chuyện này hay không, sau khi trở lại An Dương, cảm xúc của y nhất định càng nhiều hơn so với chính mình.

Lúc này, Cảnh Thự đem Hắc Kiếm đặt ở trước đầu gối, một tay ấn lên vỏ kiếm, trầm mặc nghe Trấp Tông đàm luận.

Giọng nói Trấp Tông truyền vào màng nhĩ, chợt xa chợt gần, đang cùng Khuất Phân Hạng Dư hàn huyên, Khương Hằng thất thần ngồi nghe.

"Điện hạ bảo mạt tướng tiện thể nhắn cho ngài," Hạng Dư nghĩ nghĩ, nói, "Chuyện ngài phó thác cho ngài ấy, ngài ấy đã hoàn thành."

Trấp Tông nói: "Không chỉ có hoàn thành, còn làm quá mức."

Lực chú ý của Khương Hằng chuyển dời đến cuộc đối thoại của bọn họ, hắn biết nửa câu còn lại Hạng Dư không có nói ra—— nếu đã hoàn thành, ngươi nên trả thù lao.

Quả nhiên Trấp Tông cùng Thái Tử An có giao dịch, Khương Hằng trầm ngâm không nói, hẳn là khi hắn đang chế định kế hoạch tiến công Chiếu Thủy, sau trận chiến đó không lâu, Thái Tử An liền thông báo cho Trấp Tông, ước định trước cùng nhau chia cắt nước Lương.

Khuất Phân lại cười to, ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

"Lúc hội minh năm nước," Trấp Tông không chút để ý nói, "Cô Vương sẽ đem thứ y muốn cho y, không, hiện giờ chỉ còn lại bốn nước. Nước Trịnh đã là bại tướng dưới tay ta, nước Đại không có tư cách này, trừ y, còn có thể là ai?"

Kim Tỉ sao? Khương Hằng nghĩ thầm, hơn phân nửa là Kim Tỉ.

Hạng Dư nhìn Khuất Phân, Khuất Phân không dễ phát hiện gật gật đầu, kiềm chế không nóng nảy, không cần thiết phải ngay lúc này.

Hạng Dư lại hỏi: "Không biết Ung Vương tính toán xử lý Lương Vương, cùng đại thần nước Lương như thế nào?"

"Đây cũng là một chuyện phiền toái," Trấp Tông đáp, "Vốn dĩ đang muốn cùng các ngươi thương lượng, trước mắt bọn họ bị Cô Vương nhốt ở trong địa lao, theo ta thấy, diệt cỏ dù sao cũng phải diệt tận gốc, nếu không sẽ dễ dàng lưu lại biến số. Dù sao cũng không ai muốn cha đã chết đi, qua mười mấy năm sau con trai lại đến báo thù, có phải hay không?"

Hạng Dư cùng Khuất Phân đều không có nói chuyện, liếc nhau, lại nhìn về phía Cảnh Thự.

Trong lòng Khương Hằng bỗng nhiên vừa nghĩ, ngay sau đó, Trấp Tông cũng nhìn về phía Cảnh Thự.

Trấp Tông nói: "Quốc quân xử tử vương tộc nước khác, dù sao cũng không hợp quy củ, trên đời này chỉ có một người, có thể đại biểu cho thiên tử, ban chết cho quốc quân."

Khương Hằng lập tức minh bạch ý của Trấp Tông, người có quyền ban chết Lương Vương, cũng chỉ có Cơ Tuần. Mà hắn cùng Cảnh Thự, lại giơ lên cờ hiệu vương quân tới công nước Lương. Trấp Tông đây là muốn cho hai người bọn họ ra mặt, cùng người Lương trở thành kẻ thù.

Khi Cảnh Thự đang muốn nói "Ta sẽ không làm như vậy", Hạng Dư lại nói: "Tha cho nó đi, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ con, còn có thể làm ra chuyện gì?"

Trấp Tông cười lạnh, nói: "Hạng Dư tướng quân nhưng thật khoan dung với trẻ con."

Hạng Dư nhàn nhạt nói: "Trong nhà có nhỏ có lớn, khó nói luôn dễ dàng đối với trẻ con võng khai một mặt*. Ung Vương không có con cái sao?"

*Võng khai nhất diện: Ý chỉ khoan dung, độ lượng.

Trấp Tông nói: "Ta có hai đứa con trai, một đứa ở Lạc Nhạn học làm quốc quân; một đứa khác liền ở trước mặt ngươi, học bảo hộ quốc quân. Nếu nói như vậy, liền xem như vì hai người bọn họ tích chút đức thôi. Chỉ là giam lại cũng không phải là biện pháp."

"Người giao cho ta, ta mang đi xử trí?" Hạng Dư nói.

"Vậy cho ngươi." Trấp Tông nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Khuất Phân có chút kỳ quái, quay đầu nhìn về phía Hạng Dư, hiển nhiên trước khi bọn họ tới không có thương lượng qua chuyện này, nhưng có lẽ Hạng Dư mang theo mệnh lệnh vương thất, muốn bảo toàn quốc quân nước Lương, chỉ là như vậy có ích lợi gì đâu?

Khương Hằng suy đoán là vì khống chế lòng dân người Lương, nếu quyền quyết định ở trong tay hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy, cùng với giết chết một đứa nhỏ mười hai tuổi, làm nổi lên lòng bi phẫn trên dưới nước Lương, không bằng phong cho y thành hầu, để y sống sót càng tốt hơn.

Trấp Tông phủi vài cái lên vạt áo, ý bảo như vậy liền kết thúc?

"Như vậy liền thương lượng xong rồi." Trấp Tông nói, "Khi nào các ngươi quay về hồi báo cho Hùng Lỗi?"

Khuất Phân cười nói: "Vương bệ hạ bảo chúng ta dựa theo lễ tiết, nghênh đón chứng nhận thiên tử, nói không chừng, còn muốn quấy rầy mấy ngày rồi. Đợi mạt tướng tự tay tiếp nhận Kim Tỉ, đến lúc đó lại xuất phát xuôi Nam."

Tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng Khuất Phân đang ám chỉ điều gì, không lấy được Kim Tỉ, vậy Dĩnh quân sẽ không đi. Còn sau khi lấy được, có rút đi hay không còn phải xem tâm tình của bọn họ.

Trấp Tông không có nổi giận, cũng không có lặp lại lời nói trước đó, cười nói: "Cũng được, vậy ta mau chóng bảo Lạc Nhạn đưa lại đây."

"Rất tốt," Khuất Phân nói, "Khoảng thời gian này, mạt tướng nhất định sẽ ước thúc binh sĩ thủ hạ, bang giao huynh đệ, lấy hòa thuận làm đầu."

"Bang giao huynh đệ." Trấp Tông khen ngợi gật đầu, làm cái động tác "Mời", ý là đàm phán kết thúc, tiễn khách.

Khuất Phân cùng Hạng Dư lần lượt đứng dậy, đều nhìn Khương Hằng, Khương Hằng lại vẫn đang ngồi như cũ.

"Chúng ta ở bên ngoài chờ ngươi." Hạng Dư nhìn Khương Hằng nói.

Khương Hằng gật gật đầu, đây là trước khi bọn họ tới đã thương lượng tốt, quân đội người Dĩnh còn đóng quân ở ngoài cung, bởi vậy, Trấp Tông liền không hạ thủ được.

Trấp Tông cười nói: "Hạng tướng quân mời trở về đi thôi. Một đứa là con trai ta, một đứa là cháu ngoại trai ta, chờ cái gì?"

Bỗng nhiên Hạng Dư xoay người, một khắc kia, y lại là toát ra khí thế không chút nào đem Trấp Tông để vào mắt.

"Nếu ta nhớ không lầm, thân phận Khương đại nhân vẫn là chất tử đi?" Hạng Dư nghiêm mặt nói, "Mạt tướng dẫn hắn lại đây, dĩ nhiên cũng nên dẫn hắn trở về, đây là Vương bệ hạ phân phó."

Nói, Hạng Dư lại lộ ra tươi cười trào phúng: "Ung Vương muốn nhân cơ hội bắt hắn trở về, như vậy không thể được."

Thời khắc này không biết vì sao, Khương Hằng bỗng nhiên cảm thấy Hạng Dư có chút giống một người. Người kia, suýt nữa đã bị hắn quên đi mất, cái loại ngữ khí "Ta nếu đã mang theo ngươi tới, liền phải mang ngươi trở về", cực kỳ giống một người thật lâu trước kia, bị Thái Tử Linh phái đến bên cạnh hắn, người hầu hạ bên cạnh hắn ở nước Trịnh "Triệu Khởi".

"Nói đúng," Trấp Tông không có kiên trì, "Cô Vương khiêm tốn tiếp thu ý kiến, mời hai vị tướng quân ở ngoài điện chờ một lát."

Vì thế Hạng Dư nhìn Khương Hằng gật đầu, cùng Khuất Phân xoay người đi ra ngoài.

Ngoài điện, sắc trời ảm đạm, Khuất Phân ôm cánh tay, đè thấp thanh âm nói: "Cái này cũng không giống như được phân phó."

Hạng Dư đánh giá Khuất Phân một lát.

"Ông ta không giao Kim Tỉ," Hạng Dư nhướng mày nói, "Kế tiếp liền không thể ra tay."

Khuất Phân nói: "Hạng tướng quân."

Hạng Dư không nhường một chút nào: "Khuất tướng quân."

Khuất Phân nói: "Nơi này là do ta định đoạt, ta có mật lệnh của Thái Tử."

"Mật lệnh là y bảo ta giao cho ngươi." Hạng Dư nói.

Khuất Phân hiện ra thần sắc nghi hoặc, nghĩ lại, Hạng Dư nói: "Nhưng ta sẽ không ngăn cản ngươi, ngươi tốt nhất nên ngẫm lại rõ ràng. Quyết sách của Hùng An, cũng không phải lúc nào cũng đều chính xác."

"Ta là người nhận bổng lộc Vương thất," Khuất Phân nói, "Tham gia quân ngũ, chỉ cần dựa theo phân phó làm là được. Ngược lại là ngươi, Hạng Dư, ngươi không cảm thấy, bản thân mình quản quá rộng rồi sao?"

Hạng Dư làm cái động tác "Bất đắc dĩ", nói: "Nếu khăng khăng như thế, ngươi liền đi chuẩn bị đi."

Khuất Phân từ trên cao nhìn xuống, nhìn kỹ Hạng Dư một phen.

"Ta ở chỗ này chờ bọn họ," Hạng Dư lại nói, "Rốt cuộc Kim Tỉ còn chưa tới tay, ngươi nói có phải hay không?"

Khuất Phân cười lạnh một tiếng, đi xuống bậc thang. Hạng Dư ngồi xuống ở trên bậc thang, nghe thấy trong điện truyền đến tiếng tranh cãi, cảm giác được lửa giận của Cảnh Thự, bởi vậy, y cảm thấy bản thân mình cần phải tu chỉnh lại, phán đoán trước đó đối với vị vương tử nước Ung này.