Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 172: Thích khách thần bí



Hôm sau, đại quân đúng giờ xuất phát, thậm chí không có người tới tiễn đưa, Long Vu giống như sớm đã quen với chuyện không có người tiễn đưa này, cùng Cảnh Thự suất lĩnh quân đội, trời còn chưa sáng liền đã rời đi thành Tế Châu, xuôi Nam đi đến Tầm Thủy.

Rất nhiều năm trước, cho dù Khương Hằng nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng có một ngày hắn sẽ khai chiến ở trên cố hương của mình.

Ba thành Tầm Đông, Tầm Dương cùng Tầm Bắc hình thành thế cơ giác, chính là giáp giới với thị trấn quan trọng của nước Dĩnh, cư dân trong thành đã được sơ tán đến thủ đô Tế Châu, hiện giờ Tầm Đông đã thành tòa thành trống.

*Thế cơ giác: Như hình Tam giác, hai mặt giáp công, giữ chặt chân, bắt lấy góc.

Ngoài thành là 25 vạn Ung quân, doanh trại được xếp hàng một đường từ Trịnh Dĩnh, mật độ dày đặc, đầy khắp núi đồi.

Hải Đông Thanh đang ở trên chỗ cao xoay quanh bay lượn —— là một con Hải Đông Thanh khác.

"Đó là Hắc Trảo," Khương Hằng nhìn chăm chú điểm đen nhỏ phương xa, "Mạnh Hòa tới, hoặc chính là là ca ca y Triều Lạc Văn."

Khả hơn lớn hơn chính là hai người cùng nhau tới. Phong Vũ sau khi bọn họ thoát đi An Dương, Cảnh Thự liền gửi nó trở về, nếu không vị trí của nó rất có khả năng làm hai người bại lộ hành tung.

Lúc này Cảnh Thự cùng Khương Hằng đứng ở trên nóc nhà Khương gia, Cảnh Thự nói: "Đóng quân ở bình nguyên phải tìm nơi bằng phẳng, mà phía bên phải cùng dựa sau lưng phải cao chút, trước thấp sau cao, đây là nguyên tắc đóng quân cắm trại trên đất bằng."

"Ngươi thế nhưng còn nhớ rõ?" Khương Hằng cười nói.

"Đương nhiên." Cảnh Thự thuận miệng nói, "Trấp Tông quá ngạo mạn."

"Còn có một câu, gọi là 'một anh khỏe chấp mười anh khôn' ông ta có 25 vạn đại quân, dĩ nhiên có thể ngạo mạn." Khương Hằng đáp, "Kế tiếp, chắc là Triều Lạc Văn đánh tiên phong."

"Nhưng ông ta còn chưa tới mức hạ được mười anh khôn, nếu bị phóng hỏa thiêu doanh, bọn họ sẽ gặp phải phiền toái rất lớn," Cảnh Thự nói, "Cuối hè đầu thu, lại là gió Bắc thổi tới."

"Bọn họ không có khả năng không biết." Mấy ngày nay, Khương Hằng đã sáng suốt trở lại, "Nguyên nhân duy nhất chính là, bọn họ không sợ bị phóng hỏa, bởi vì muộn nhất là tối nay, bọn họ liền sẽ hạ thành."

25 vạn người giống như châu chấu lướt qua, thật sự không còn một ngọn cỏ, phàm là biển người này đi qua một thành trấn nhỏ nào, uy lực của nó đều là không gì sánh bằng, chỉ là dùng người đẩy cũng có thể đẩy ngã tường thành một thành trấn nhỏ. Từ trước đến nay Trấp Tông luôn luôn tin rằng chỉ cần nắm trong tay quyền lực tuyệt đối là đủ có thể nghiền áp toàn bộ đối thủ, kế sách cái gì, mưu lược cái gì, chỉ cần người không đủ nhiều, cũng đều phát huy không được tác dụng.

Hiện giờ ở trong mắt ông ta, Tầm Đông thậm chí không được xem là một trận chiến.

Bên trong thành, đại trạch Khương gia trở thành cứ điểm tạm thời của bọn họ, tin báo nhanh chóng ra vào, Cảnh Thự đem toàn bộ binh lính điều phái đến trên tường thành.

"Ta có thể tin tưởng ngươi." Cảnh Thự nói với Long Vu.

Long Vu mặc áo giáp, nhìn Cảnh Thự nói: "Yên tâm đi, võ công ta tuy không bằng năm đại thích khách, sát thủ tầm thường cũng không tới gần được ta, ta sẽ bảo vệ tốt Khương Hằng."

Cảnh Thự liền nhìn Khương Hằng nói: "Ta đi đây."

Khương Hằng nói: "Đi thôi, đánh trận thật tốt."

Cảnh Thự điều phái 4000 binh mã tạm thời rời đi Tầm Đông, hoàn toàn đi vào bóng đêm ngoài thành.

Trong lòng Khương Hằng thấp thỏm bất an, hắn suy đoán muộn nhất là tối nay, Trấp Tông nhất định sẽ đến công thành, mà một người võ tướng tên Xa Lôi khác, đang chuẩn bị suất quân tử thủ tường thành.

Nếu Trấp Tông không tới thì sao? Khương Hằng sợ là sợ mình đã đoán sai, giả như Trấp Tông tối nay không công thành, đại quân bọn họ nhất định sẽ phòng thủ nghiêm ngặt, Cảnh Thự tiến đến bí mật đánh úp doanh trại quân địch, vô cùng có khả năng có đi mà không có về, cho dù toàn thân rút lui, 4000 người này cũng nhất định toàn quân bị diệt.

Long Vu trước sau ngồi ở trong nhà chính đại trạch Khương gia ngẩn người.

"Chúng ta nên tìm chút chuyện tới làm," Long Vu nói với Khương Hằng, "Còn một lúc nữa mới đến đêm, có đàn không? Cầm nghệ cha ngươi năm đó có một không hai trong thiên hạ, nói vậy ngươi cũng đàn rất hay."

Khương Hằng từ trong bản đồ ngẩng đầu lên, buông tay, nói: "Không có, ai đi chinh chiến còn mang theo đàn chứ?"

"Vậy thật sự là đáng tiếc." Long với nói, "Ta thổi một bài sáo cho ngươi nghe."

"Cái này thì được." Khương Hằng vui vẻ nói.

Long Vu liền thổi sáo, giai điệu du dương động lòng người, mang theo một chút đau thương, rồi lại cao vút, giống như hoa đào đầy trời rơi xuống. Khương Hằng thu hồi quân báo, hết thảy đã thành kết cục đã định, chỉ còn xem kết quả như thế nào.

Chỉ cần có thể giữ chân bộ đội chủ lực Trấp Tông ở chỗ này, trận chiến kế tiếp, liền có thể nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Khúc dừng, Khương Hằng đột nhiên nói: "Ta còn nhớ, nghe đồn ở trên đời này có năm đại thích khách."

"Ừm." Long Vu cúi đầu chà lau cây sáo, nói, "Cảnh Uyên, Hạng Châu, La Tuyên, Giới Khuê, thích khách thần bí."

"Người cuối cùng đến tột cùng là ai?" Khương Hằng nói.

Long Vu nói: "Nếu bị biết là ai, liền không tính là thần bí nữa, làm sao có thể gọi là 'thích khách thần bí' đâu?"

"Long tướng quân là người Việt sao?" Khương Hằng sửa lời nói.

"Đúng vậy." Long Vu bỗng nhiên cười nói, "Khương đại nhân sẽ không cho rằng thích khách thần bí chính là ta đi?"

Khương Hằng không nói gì, tên đại thích khách cuối cùng này đã làm hắn nghi hoặc thật lâu, thiên hạ tranh đấu, tựa hồ chỉ có gã hiếm khi ra tay, nhưng nhất định là đã từng ra tay giết người, nếu chưa từng ra tay giết người, làm sao lại xếp hàng vào đại thích khách đâu?

Long Vu nói: "Người Việt chúng ta tuy đã mất nước, nhưng lại đã thành võ thuật thế gia trong thiên hạ."

"Ừm." Khương Hằng nói, "Trong năm nước, không ít tướng lãnh, thị vệ, thậm chí đại tướng trong nước đều có xuất thân là người Việt."

"Ngươi là người duy nhất học văn mà nổi danh khắp thiên hạ." Long Vu nói.

"Nổi danh khắp thiên hạ, còn quá sớm." Khương Hằng nói.

"Nhưng trong xương cốt ngươi vẫn là võ nhân." Long Vu cười nói, "Nói như vậy, ta ngược lại hoài nghi Khương đại nhân mới là tên thích khách thần bí kia."

Khương Hằng hiểu được ngụ ý của Long Vu, thiên hạ có lẽ căn bản là không có người này, cũng hoặc là nói, thích khách thần bí có thể là người đứng ra mỗi khi nước nhà sắp sập đổ.

Nói như thế, hắn liền không còn nghi hoặc.

"Có thể ngủ một lát trước," Long Vu nói, "Ta ngược lại hy vọng tối nay bọn họ đừng tới."

"Được rồi." Vì thế Khương Hằng ở trong phòng khách mặc nguyên quần áo nằm xuống, dựa vào một bên án kỉ, nghỉ ngơi một lát. Trong ngắn ngủn một canh giờ, bóng đêm bao phủ Tầm Đông, hắn lại đang ở trong mộng, lại một lần gặp được mẫu thân.

"Nương?" Khương Hằng kinh ngạc nói.

Chiêu phu nhân từ trong phòng đi xuống, ngồi vào bên người Khương Hằng, không nói gì, chỉ mỉm cười ôm hắn, vuốt ve tóc hắn.

Mà ở giữa đại sảnh, Cảnh Uyên bị vải đen che mắt đang ngồi đó.

"Ngươi cần phải trở về, Hằng Nhi." Một tay Cảnh Uyên ấn dây đàn, nhìn Khương Hằng nói, "Trở về đi, hài tử của ta, trở lại ngôi nhà chân chính của ngươi."

Chiêu phu nhân đem Khương Hằng nửa ôm trong lòng ngực, cúi đầu nhìn hắn, nước mắt Khương Hằng chảy xuống, bắt lấy ống tay áo nàng không buông, nhưng ngay sau đó, nóc nhà ầm ầm suy sụp xuống, mang theo vô số liệt hỏa sao băng, từ trên trời giáng xuống.

Khương Hằng ngay lập tức choảng tỉnh, nghe thấy tiếng hò hét công thành cùng tiếng chém giết.

"Lúc nào rồi?" Khương Hằng lập tức nói.

"Giờ Tý." Long Vu vội vàng từ ngoài đại sảnh tiến vào, nói, "Ngươi đoán đúng rồi, bọn họ tới công thành, đi theo ta!"

Khương Hằng thay áo giáp, cùng Long Vu lên chiến mã phi lên tường thành. Vựa hỏa như sao băng bắn vào trong thành, vô số nhà ở đang bị ngọn lửa thiêu đốt, binh lính nhảy lên tường thành, cầm dầu hỏa trong tay nghiêng đổ xuống.

Đội quân đầu tiên công thành tới mười vạn người, đốc chiến đội ngũ quay tới quay lui, Khương Hằng bước nhanh lên tường thành, thấy Hải Đông Thanh ở phương xa bay lượn, một bóng hình lướt qua tường thành xông lên, Long Vu lập tức giương cung cài tên.

"Người một nhà!" Khương Hằng lập tức nhận ra thân ảnh kia, ngăn lại Long Vu.

Giới Khuê bước lên tường thành, hô: "Ngươi sao lại còn ở chỗ này?!"

Đã có Ung quân xông lên đầu tường, bọn họ ăn mặc áo giáp người Ung, là tân binh Trấp Tông tạm thời chiêu mộ từ Trung Nguyên tới, bọn họ đảm đương đội ngũ tử sĩ, dưới mũi tên người một nhà tử chiến không lùi, xông lên tường thành.

"Trấp Tông có tới không?" Hiện giờ Khương Hằng sợ nhất chính là mình phán đoán sai lầm.

"Ta không biết!" Giới Khuê nói, "Thái Hậu bảo ta tới tìm các ngươi!"

Giới Khuê rút kiếm, canh giữ ở bên người Khương Hằng, Khương Hằng nhìn Long Vu gật đầu một cái, Long Vu liền biết Khương Hằng an toàn, đi thẳng đến lĩnh quân ác chiến, trên tường thành, dưới tường thành thi thể xếp thành một tòa núi nhỏ. Khương Hằng không kịp giải thích với Giới Khuê, chạy như bay qua đầu tường bắn ra một mũi tên lửa bay về phía chân trời.

Toàn bộ binh lính chiếm cứ nóc nhà trong thành sôi nổi bắn ra hỏa tiễn, mưa tên đầu tiên bao trùm ngoài thành, ngay sau đó, cửa thành Tầm Đông mở ra, Long Vu suất quân giết ra.

Long Vu niên thiếu thành danh, một trận chiến đánh lui mười vạn đại quân nước Dĩnh, hiện giờ đã qua tuổi bốn mươi, đang tuổi sung sức, quân đội của Trấp Tông xác thật đã gặp phải kẻ địch mạnh.

"Ca ngươi đâu?!" Giới Khuê cầm kiếm đi theo phía sau Khương Hằng, sẵn sàng chém giết quân địch lật lên tường thành đánh về phía hắn bất kỳ lúc nào.

Ngay lúc này, Ung quân đột nhiên vang lên tiếng Minh Kim, thu binh.

*Minh kim: Ám hiệu thu binh.

"Ở đằng kia đâu." Khương Hằng ra hiệu Giới Khuê nhìn về nơi xa.

Sau trận Ung quân đột nhiên nổi lên lửa lớn, lửa mượn thế gió, sôi nổi quét qua đại doanh trên đất bằng, uy hiếp ở cửa thành tạm thời giảm đi, Long Vu suất quân thành công ngăn chặn chiến tuyến, đẩy đến ngoài tường thành một dặm.

"Triều Lạc Văn lãnh đủ." Giới Khuê nói, "Không nghĩ tới thế nhưng là hai ngươi đang mang binh, thua không oan."

"Ngươi......" Trong một khắc này, Khương Hằng rốt cuộc minh bạch được rất nhiều chuyện trước đây.

Giới Khuê thần bí cười hề hề mà làm cái động tác, khuôn mặt xấu xí tràn đầy vết thương, nhưng trước khuôn mặt ấm áp tràn đầy ý cười này, lại có vẻ vô cùng anh tuấn.

Y ra hiệu "Suỵt", không cần nói thêm nữa.

Khương Hằng hiểu ý cười, bỗng nhiên Giới Khuê nói: "Có thể cho ta ôm ngươi một cái không?"

Khương Hằng an tĩnh đứng, Giới Khuê nâng lên một tay, nhẹ nhàng mà đem hắn ôm về phía mình một chút.

"Quá xấu hổ." Giới Khuê lại lẩm bẩm, "Bỏ đi."

Hai người đều có chút xấu hổ, lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Khương Hằng có rất nhiều lời muốn nói với y, nhưng mà cái từ "Tạ" kia thật sự quá nhẹ, thậm chí vũ nhục y.

Giới Khuê ở trong bóng tối, lẳng lặng mà nhìn Khương Hằng.

"Cha ta ông ấy......" Cuối cùng, Khương Hằng nói, "Nếu ta là ông ấy, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt."

Giới Khuê quay mặt qua chỗ khác, ánh lửa công thành chiếu vào trên sườn mặt y, y nhàn nhạt nói: "Không quan trọng, ta cam tâm tình nguyện, hắn vốn dĩ cũng đối đãi với ta rất tốt, chỉ là chúng ta đã được định sẵn không thể đi đến cùng thôi."

"Năm đó......" Khương Hằng lại nhẹ nhàng mà nói.

"Ta chỉ có một chuyện nghĩ không rõ," Giới Khuê nói, "Thái Hậu cũng nghĩ không rõ, ngươi nói xem, cha ngươi là chết ở trong tay Trấp Tông sao?"

Khương Hằng bỗng nhiên rùng mình, hắn chỉ muốn biểu đạt lòng biết ơn với Giới Khuê, không nghĩ tới, chuyện này, lại làm y bối rối rất nhiều năm, nhắc lại chuyện xưa, làm câu chuyện của bọn họ cũng trở nên ngưng trọng lên.

"Ngươi không có chứng cứ." Khương Hằng nói, "Thái Hậu cũng không có, cho dù Trấp Tông có ý nghĩ giết huynh, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, liền không thể định tội ông ta, huống chi lúc ấy, nếu lại giết ông ta, nước Ung, Trấp gia liền hoàn toàn xong rồi, có lẽ cha ta thật là bệnh chết thì sao? Dù sao giết cha ta, cùng với nảy lòng tham giết người thừa kế là ta, vốn dĩ là chuyện khác nhau."

"Ta không có." Giới Khuê nghiêm túc đáp, xuất thần nói, "Nếu không ta chẳng thèm quan tâm cái gì giang sơn nước Ung, cái gì huyết mạch kế thừa, mười chín năm trước ta liền rút kiếm thọc lão nhị, lại lau cổ, kết thúc sạch sẽ."

Khương Hằng nói: "Ngươi không có sai, không nên trách bản thân mình."

"Cũng phải." Giới Khuê miễn cưỡng cười, sờ sờ đầu chính mình, như là muốn duỗi tay tới câu lấy cằm Khương Hằng chọc ghẹo hắn, cuối cùng lại nhịn xuống, lẩm bẩm: "May mà, ngươi còn sống. Ta đã từng không thích ngươi mấy, ngay từ đầu ta không có lý do gì để giết Trấp Tông vì ngươi, lời này, ngươi nghe xong chớ có trách ta."

Khương Hằng cười nói: "Ta biết."

Ngay từ đầu Giới Khuê đương nhiên không thích hắn nổi, hắn là hài nhi Khương Tình, đối với Giới Khuê mà nói, Khương Hằng tồn tại cũng có nghĩa là y mất đi Trấp Lang. Trấp Tông muốn giết hắn Khương Hằng, cũng không cấu thành lý do để y ngươi chết ta sống với Trấp Tông.

Một lát sau, Giới Khuê chậm rãi nói: "Nhưng bây giờ không giống, ngươi rất giống cha ngươi, nếu ông ta lại muốn đến giết ngươi, liền trách không được ta cũng muốn ra tay. Có lẽ sẽ không quá nhanh, thích khách muốn giết người cũng phải chờ đợi thời cơ, ngươi hiểu mà, nhưng ta đáp ứng, nếu ngươi chết, ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù."

Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Còn chưa tới mức đó đâu."

Đợt tấn công đầu tiên của Ung quân bất lực trở về, đại quân như thủy triều thối lui, ngắn ngủn trong ba cái canh giờ, dưới tường thành ít nhất đã chết hai vạn người, mà chủ lực chân chính còn chậm chạp chưa từng xuất động.

Khuôn mặt Cảnh Thự bị huân đến đen nhánh, đã trở lại, Khương Hằng lập tức đổi đi mặt nạ dịch dung cho y, khi tẩy đi ngụy trang, dung mạo anh tuấn của Cảnh Thự lại lần nữa sáng ngời.

Khi Cảnh Thự thấy Giới Khuê cũng không thấy kỳ quái chút nào, hỏi: "Quân đội chủ lực là ai?"

"Người Phong Nhung." Giới Khuê nói, "Thái Tử Lung gặp phiền toái, các ngươi tốt nhất nên ngẫm lại biện pháp."

Cảnh Thự cùng Khương Hằng liếc nhau, Khương Hằng đầu tiên là hỏi kỹ Giới Khuê, biết được quân đội chủ lực Nam chinh đều là người Phong Nhung, do Triều Lạc Văn cùng Mạnh Hòa mang đội, Lục Ký tự mình đốc quân, mà Tằng Vũ lại suất quân lên Chiếu Thủy.

Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì hắn phỏng đoán.

"Trấp Tông đâu?" Khương Hằng hỏi.

"Ta không biết," Giới Khuê nói, "Ta đi thẳng tới Tầm Đông."

"Ta không gặp ông ta." Cảnh Thự nói, "Ta cơ hồ đã đến đại doanh, ông ta không có xuất chiến, vương trướng hơn phân nửa là trống không. Hằng Nhi, có lẽ ngươi đoán đúng rồi."

Khương Hằng trầm ngâm thật lâu, hắn rõ ràng biết trước mắt chính là thời điểm mấu chốt nhất, nếu như một nước cờ này đi sai, kế tiếp chính là toàn bộ Thần Châu liên tục sụp đổ.

Tất cả mọi người đang đợi hắn hạ quyết định, Giới Khuê nheo lại mắt, tràn ngập hoài nghi.

"Ngươi muốn làm gì?" Giới Khuê nói.

Khương Hằng nhìn Cảnh Thự nói: "Theo kế hoạch ban đầu."

Cảnh Thự gật đầu, nhìn Long Vu nói: "Kế tiếp, cho dù thủ đô phát sinh chuyện gì, Long tướng quân đều tuyệt đối không thể rời đi Tầm Đông."

"Đã biết," Long Vu nói, "Ta ở chỗ này chiến đến một khắc cuối cùng."

Sau đó, Cảnh Thự nhìn Giới Khuê nói: "Ngươi đi theo chúng ta, nói chuyện Trấp Lung ở trên đường."

Khương Hằng, Cảnh Thự cùng Giới Khuê rời đi đại trạch, Khương Hằng quay đầu lại, nhìn Long Vu một cái, Long Vu gật gật đầu: "Đi thôi, võ vận hưng thịnh, Nhiếp tướng quân, Khương đại nhân."

Ngoài thành, Ung quân mới vừa lui, cửa bắc liền mở ra cửa nhỏ, Cảnh Thự bàn giao binh quyền, cùng Khương Hằng Giới Khuê cưỡi ngựa lên phía Bắc.

"Trong Ung cung đã xảy ra chuyện gì?" Khương Hằng hỏi.

"Đông Cung phản đối kế hoạch Nam chinh của Ung Vương, Trấp Lung muốn dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó, mở ra hội minh năm nước." Giới Khuê nói, "Kết quả là môn khách nào nói ra đều bị Trấp Tông giết! Trấp Lung bị lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn, giam lỏng ở Đông Cung, Trấp Tông tựa giống như điên rồi."

Cảnh Thự nói: "Ông ta vẫn luôn là người điên, lại không phải bây giờ mới điên, ngươi không biết?"

Giới Khuê lại nói: "Nhưng Trấp Lung còn đang thông qua môn khách bí mật hạ lệnh, y biết các ngươi còn sống, bảo ta mang đến cho ngươi một câu, khi các ngươi khai chiến, y cũng đang, bảo các ngươi không cần lo lắng, y sẽ tận lực chu toàn ở trong triều."

Bá tánh nước Lương không có bị cướp bóc, Trấp Lung đã tận lực, y đang bảo đảm Trung Nguyên sẽ không hề phát sinh đại loạn, tái hiện lại địa ngục người ăn người, y thông tri cho Chu Du, bí mật mang theo lương thực, rời đi An Dương cứu tế bá tánh chạy nạn.

"Quản Ngụy đâu?" Khương Hằng nói.

"Quản tướng lưu lại ở Lạc Nhạn, đã cáo lão, đang bồi Thái Hậu," Giới Khuê nói, "Không có đi theo dời đô. Ta là từ Lạc Nhạn một đường lại đây, chỉ sợ hai ngươi còn ở trong thành."

Hải Đông Thanh bay tới, Khương Hằng nở nụ cười, Cảnh Thự ngẩng đầu thổi tiếng huýt sáo, Hải Đông Thanh liền dừng ở trên vai y.

"Phong Vũ!" Khương Hằng nói, "Ngươi đã trở lại!"

Chân trời đã lờ mờ sáng, ba người một đường đến ngoài thành Tầm Bắc, đi tới quan đạo vương đô nước Trịnh thì gặp người mang tin tức Trịnh quân, hơi dừng lại, giật mình ngẩn ra, liền đi ngang qua bọn họ.

"Phát sinh chuyện gì?!" Cảnh Thự dừng ngựa, xa xa hô lên.

"Hết sức khẩn cấp ——!" Người mang tin tức xa xa đáp, "Hào Quan luân hãm! Vương đô bảo Long tướng quân lập tức trở về viện trợ ——!"