Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 85: Than rời tay



Lưng Khương Hằng phát lạnh từng đợt, hắn rốt cuộc minh bạch bản thân đã phạm phải một cái sai lầm lớn nhất, hắn đã đánh giá sai Giới Khuê! Giới Khuê là một thích khách, thích khách là không có cảm giác đạo đức, trong cuộc sống của bọn họ, chỉ có một mục đích quan trọng nhất. Vì cái mục đích đó, bọn họ có thể giết chết bất kỳ một kẻ nào chặn đường, tựa giống như phụ thân hắn Cảnh Uyên, khi giết người tuyệt không nương tay, giết một người cùng một trăm người, thậm chí hàng ngàn hàng vạn người, đối với bọn họ mà nói, không có bất kỳ cái gì khác nhau.

Giới Khuê không muốn sau khi hắn hồi triều, rơi vào một cái tội danh cùng ngoại tộc cấu kết, vì thế y thông tri Ung quân, làm cho bọn họ tiến đến, tiêu diệt người Lâm Hồ.

"Ngươi sẽ hiểu," Giới Khuê thong thả ung dung mà nói, "Trên đời này ngoại trừ ca của ngươi, lại tìm không thấy một người nào giống như ta, toàn tâm toàn ý, yêu ngươi, muốn tốt cho ngươi."

"Ngươi cút cho ta ——!" Khương Hằng giận tím mặt, rít gào nói.

Giới Khuê có chút thương cảm mà cười cười, lúc này, ngoài sơn động vang lên tiếng nôn nóng, nghĩ là người Lang Hoàng phái tới. Trong tháng này Khương Hằng đã học được không ít câu Lâm Hồ, nghe ra ý tứ của bọn họ: Lang Hoàng bảo hắn nhanh chóng ở dưới sự bảo vệ, mau chóng rút lui ra hẻm núi, cho dù như thế nào, đều sẽ bảo hộ bọn hắn chu toàn.

Giới Khuê đứng dậy, lười biếng mà đi ra ngoài sơn động, rút ra trường kiếm.

Khương Hằng hít sâu, lập tức xoay người, đưa cổ tay phóng tới đống tro tàn trên đống lửa.

Giới Khuê không cần tốn nhiều sức liền đuổi bọn họ đi rồi, có lẽ cố kỵ cảm thụ của Khương Hằng, không có lại giết người, nhưng khi y vừa quay người lại, lại đối mặt lửa giận của Khương Hằng.

Y cũng phạm phải sai lầm, ở trong lý giải của y, Khương Hằng vẫn chưa từ trên người La Tuyên học được bao nhiêu võ nghệ.

Nhưng sự thật chứng minh, đây là sai lầm.

Một cục than nung đỏ rời tay bay tới, giống như sao băng phát ra ngọn lửa, kéo theo tia lửa tứ tán, này tuyệt không thể so với ám khí tầm thường, Giới Khuê lập tức thoát ra, tiếp theo, Khương Hằng nghiêng người, bước lên đón kiếm của y!

Nếu Giới Khuê không thu kiếm, ngay tại chỗ liền phải đem Khương Hằng thọc chết, lập tức thả kiếm rời tay, ngay sau đó Khương Hằng một bước lao ra, đánh vào trên ngực Giới Khuê.

Than lửa ngay giữa mắt trái Giới Khuê, Khương Hằng dùng hết toàn bộ sức lực của cả đời, đem Giới Khuê đâm xuống sườn núi thấp.

Giới Khuê không rên một tiếng, ngã vào trong bóng tối.

Khương Hằng không ngừng thở dốc, hắn biết dựa vào thân thủ của Giới Khuê, nhất định không chết được. Hắn khom người ở trong một mảnh tối đen sờ soạng, nhặt lên trường kiếm của Giới Khuê, dọc theo sườn núi thấp khác chạy đi xuống.

Trong rừng cây truyền đến tiếng vang, Giới Khuê đuổi theo tới.

Khương Hằng hướng tới phương hướng có có ánh lửa chạy tới, Lang Hoàng đã đem những chiến sĩ Lâm Hồ cuối cùng ở thôn hàng xếp hàng ở phía trước, trong bóng đêm mưa nhỏ, cây đuốc tí tách vang lên.

"Hoàng!" Khương Hằng hô.

Lang Hoàng bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Ta bảo ngươi đi trước!"

Khương Hằng xua tay, nhìn về phía bốn phương tám hướng thôn Vô Danh, trên vách núi, cửa thôn, toàn là cây đuốc uốn lượn. Giới Khuê không có lại đuổi theo, tựa hồ là cố kỵ người nhiều, đang ở trong bóng tối ngủ đông chờ đợi thời cơ, tùy thời ra tay đem Khương Hằng cướp đi.

"Người đến là ai?" Khương Hằng nhìn đường ngoài thôn, "Kêu thống soái các ngươi ra đây!"

Lang Hoàng nhìn về phía Khương Hằng, nói: "Ta sẽ không cùng bọn họ đàm phán, ngươi đi đi, nhớ rõ ở trên quyển sách của ngươi, viết theo lời ta nói."

Khương Hằng kéo tay Lang Hoàng, bảo y rút ra loan đao, nói: "Đặt trên cổ ta, đẩy ta đến cửa thôn đi."

Lang Hoàng nói: "Ngươi là bằng hữu của chúng ta, ta sẽ không làm như vậy."

Khương Hằng cả giận nói: "Nghe ta!"

Lang Hoàng trầm ngâm một lát, nói: "Ta biết ngươi là ai, thần y."

Khương Hằng giương mắt nhìn Lang Hoàng, Lang Hoàng lập tức không nói gì, rút đao, đặt lên cổ Khương Hằng, ấn bờ vai của hắn, đem hắn đẩy đến cửa thôn.

Giới Khuê ở trong bóng tối, nhẹ nhàng mà thở dài.

Một bước, hai bước, chiến sĩ Lâm Hồ ven đường toàn bộ tự giác tránh ra.

"Ngươi cũng gặp qua cha ta rồi?" Khương Hằng nói.

"Gặp qua, Phong Vũ là thần ưng chúng ta hiến cho hắn," Lang Hoàng ở trong bóng tối trầm giọng nói, "Ngươi không cho nó vào núi, nhưng ta từ rất xa liền đã thấy. Năm đó ta không chỉ có gặp qua cha ngươi, ta còn gặp qua...... Thôi, ta không biết ngươi vì sao sẽ đến, nhưng mà cũng tốt, rất nhiều chuyện, tóm lại cũng nên công đạo rõ ràng."

"Từ từ," Khương Hằng nói, "Ngươi nhận sai người rồi đi? Ta không phải Trấp Lung."

Lang Hoàng nói, "Tên của ngươi là tự hỏa một bên, không phải tự thủy một bên."

"Đương nhiên không phải," Khương Hằng chợt cười nói, "Ta cũng không phải Trấp Văn, hắn đã chết."

Lang Hoàng bỗng nhiên buông lỏng ra đao, nương ánh lửa nơi xa, hoài nghi mà đánh giá Khương Hằng.

"Vậy ngươi là ai?" Lang Hoàng nghi hoặc nói.

"Ta là con trai Cảnh Uyên," Khương Hằng nói, "Ta tên là Khương Hằng, không phải dùng tên giả."

Lang Hoàng nói: "Cảnh Uyên? Ồ, ta đã biết, là tên thích khách kia."

"Đặt thanh đao lên," Khương Hằng nói, "Có chuyện về sau lại nói, nếu chúng ta còn có thể sống sót gặp lại lại nói."

Lang Hoàng đem Khương Hằng đẩy đến cửa thôn, Khương Hằng nói: "Ta nói một câu, ngươi nói một câu."

Lang Hoàng đáp: "Ta biết nên nói cái gì." Chợt nhìn về Ung Quân nơi xa quát: "Các ngươi bước lên trước một bước, ta liền giết hắn!"

Khương Hằng trầm mặc không nói, Lang Hoàng lại thấp giọng nói: "Bọn họ sẽ không cố kỵ tánh mạng các ngươi."

"Ta là Khương Hằng!" Khương Hằng nói, "Thả bọn họ đi! Nếu không muốn ta chết."

Ung kỵ xếp hàng, một người người mặc áo giáp đen cưỡi ngựa từ trong đám người đi ra, cùng Khương Hằng đối mặt.

"Hằng Nhi?" Kỵ sĩ tuổi trẻ kia run giọng nói.

Đó là Cảnh Thự! Khương Hằng lập tức liền suy nghĩ cẩn thận! Lúc Giới Khuê rời núi, nhất định gặp phải Cảnh Thự! Hắn liền ở gần đây!

Cảnh Thự giáp trụ đầy đủ hết, đẩy lên nón giáp, khó có thể tin, nhìn một màn trước mắt này, trầm giọng nói: "Giới Khuê ở đây?! Ta bảo gã bảo hộ ngươi đi trước! Người đâu?!"

Giới Khuê ở một bên trên vách núi hiện thân, huýt sáo một cái.

Cảnh Thự thật sự tức giận không kiềm lại được, Khương Hằng kiềm chế xúc động chạy về phía hắn, nói: "Ca, để cho bọn họ đi đi."

"Ngươi thật sự là đệ đệ Trấp Miểu?" Lang Hoàng hoài nghi hỏi.

"Cho nên ngươi hiện tại thật sự muốn giết ta sao?" Khương Hằng nghiêng đầu hỏi.

Tay Lang Hoàng nắm đao thật chặt, Khương Hằng lại nói: "Ngươi ở chỗ này chém xuống đầu ta, ngươi tuy rằng cũng sẽ chết, nhưng lại có thể báo được thù, hắn cả đời này, nhất định sẽ đau khổ muốn chết."

Lang Hoàng nói: "Ngươi chưa từng làm sai, ta sẽ không giết ngươi, ngươi đi đi."

Khương Hằng lại nói: "Đừng." Chợt lại nhìn về phía Cảnh Thự hô: "Ca!"

Cảnh Thự trước đó do dự, đều không phải là không muốn rút quân để đổi về con tin, mà là lửa giận đã đến mức cắn nuốt lý trí hắn. Hắn đang tính toán, ở cái khoảng cách này có thể cứu Khương Hằng trở về an toàn hay không, lại bắt lấy Lang Hoàng, đem y kéo trở về thiên đao vạn quả, lấy làm cái giá y dám lấy Khương Hằng làm con tin.

Nhưng đao của Lang Hoàng vẫn đang gác trên cổ Khương Hằng, hắn không thể mạo hiểm như vậy.

"Minh kim*, thu binh." Cảnh Thự nói.

*Minh Kim: Là tín hiệu dừng tấn công hoặc lui lại trong chiến tranh ở thời cổ.

Ung Quân không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ quyết định của Cảnh Thự, bọn họ từ trước đến nay tuyệt đối phục tùng, chưa từng có dị nghị, giọng nói Cảnh Thự vừa ra, trên vách núi liền vang lên ba tiếng vang kim thiết.

Cây đuốc uốn lượn vờn quanh theo đường núi, sôi nổi bỏ chạy.

"Lưu ra đường trống," Khương Hằng nói, "Cho bọn họ thời gian, để cho bọn họ đi."

Cảnh Thự đối Lang Hoàng nói: "Ta từ trước đến nay nói chuyện giữ lời, thả hắn ra đi. Lần này coi như các ngươi vận khí tốt."

Trong mắt Lang Hoàng tràn đầy thù hận, hai mắt đã trở nên đỏ bừng, lại như cũ bảo trì tư thái vương tử được tu dưỡng, trầm giọng nói: "Sau này còn gặp lại."

Lang Hoàng đem đao hạ xuống, Cảnh Thự lập tức xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía Khương Hằng, Khương Hằng đi tới vài bước, trên chân vô lực, nhào vào trong lòng ngực Cảnh Thự, ôm chặt lấy hắn.

Cảnh Thự xác thật nói chuyện giữ lời, Ung quân không hề vây công thôn Vô Danh, cũng nhường ra đường, để cho bọn họ có thể bỏ chạy.

Cảnh Thự chỉ gắt gao mà lôi kéo tay Khương Hằng, ở trong đêm tối cúi đầu nhìn hắn, trên áo giáp lạnh băng tràn đầy nước mưa. Khương Hằng luôn mãi quay đầu lại, xác nhận Lang Hoàng cùng nhóm tộc nhân của y đã bình an rút lui, cho đến bình minh, người Lâm Hồ đem dược liệu cùng đồ ăn hắn vận chuyển tới lưu lại trên đất trống trong thôn, một món cũng không có mang đi.

Trên xe có một mảnh vải, trên mảnh vải dùng than viết một hàng chữ: Sẽ sống xót, sẽ trở lại. Có ân tất báo, có thù tất trả.

Một bên là mặt nạ ngày thường Lang Hoàng đeo ở trên trán, lấy vật ấy tặng cho Khương Hằng, xem như kỷ niệm.

Trời đã sáng, Khương Hằng đứng ở giữa thôn xóm trống rỗng, quay đầu lại nhìn Cảnh Thự.

Cảnh Thự đã bị Khương Hằng lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán, nói: "Ta đã nói ngươi...... Ngươi không cho ta đi theo, nói như thế nào đều nói không thông......"

"Giới Khuê bảo ngươi tới?" Khương Hằng mặt âm trầm, "Vì sao phải đuổi cùng giết tận bọn họ?"

Cảnh Thự không thể hiểu được nói: "Ta không tới ngươi còn có mạng để sống sao?"

Khương Hằng nói: "Ngươi rõ ràng có thể tự mình tới! Hoặc là đưa cái tin, bảo ta đi ra ngoài gặp ngươi! Ta đã xem xong toàn bộ người bệnh rồi, sắp đi rồi!"

Cảnh Thự: "Đám người kia đều là phản tặc! Ngươi để triều đình biết, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?!"

Khương Hằng không muốn nổi nóng tranh cãi với y, càng không muốn giống như trước vậy, làm Cảnh Thự bực bội, miễn cho y bị thương thân thể, chỉ có thể đem phẫn nộ nghẹn ở trong lòng, nổi giận đùng đùng mà tròng lên xe, đánh xe rời đi thôn xóm.

Giới Khuê từ dưới tàng cây đi ra, hướng về phía Khương Hằng đi tới, Khương Hằng nhìn Giới Khuê quát lớn: "Ngươi đừng có đi theo ta nữa!"

"Ngươi làm gì?!" Cảnh Thự không coi ai ra gì, trước mặt các thành viên đội thân vệ, nhìn Khương Hằng nói, "Ngươi còn nổi giận với ta?!"

Khương Hằng thật sự là sắp tức chết rồi, bực bội này còn không phải bởi vì hành động của Giới Khuê cùng Cảnh Thự, mà là thái độ đương nhiên của bọn họ, mọi người đều cảm thấy, làm như vậy không có bất kỳ vấn đề gì.

Là ta sai rồi sao? Khương Hằng đã bắt đầu hoài nghi chính mình, chẳng lẽ người sai là hắn? Nếu đã xé rách mặt, nên đem người Lâm Hồ đuổi cùng giết tận, nhổ cỏ tận gốc, đoạn tuyệt hậu hoạn?

"Đều đừng đi theo ta!" Khương Hằng xoay người, giận dữ hét, "Ta không phải tới giết người! Ta là tới cứu người! Giết người tự mình giết đi!"

Cảnh Thự chuẩn bị rất nhiều lời nói muốn nói với Khương Hằng, từ biệt gần ba tháng, lòng y nóng như lửa đốt, mang theo quân đoàn kỵ binh ra ngoài thao luyện, mỗi một chỗ Khương Hằng đến, Cảnh Thự liền chỉ muốn mặc kệ quân đội, đi qua tìm hắn. Nề hà quân lệnh như núi, lại có nhiệm vụ trong người, không được tự ý rời khỏi cương vị.

Hiện tại cuối cùng địa điểm của bọn họ đến càng ngày càng gần, nhưng Khương Hằng đến phía sau núi Đông Lan, liền không hề nói địa điểm cụ thể chính mình ở, Cảnh Thự ở ngoài thành Sơn Âm luyện binh, chỉ muốn phái thám báo tới tìm.

Cuối cùng hắn bắt được một mình Giới Khuê, cấp tốc chạy tới, hôm nay đợi Khương Hằng bình yên vô sự, đang muốn kéo qua trấn an một phen, quan tâm một phen, hỏi gầy đi không có phơi đen hay không có chịu ủy khuất hay không.

Không nghĩ tới Khương Hằng tựa như kẻ thù, vừa gặp mặt trước tiên mắng y một trận, Cảnh Thự chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền, sau một lúc lâu nói không ra lời.