Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 94: Ba lớp mặt nạ



"Ta thật ra rất muốn nghe," Trấp Tông nghĩ nghĩ, nói, "Ngươi không cần nghỉ ngơi mấy ngày sao?"

"Rèn sắt nhân lúc còn nóng," Khương Hằng nói, "Có vài lời, chỉ sợ gác lại sẽ quên, Vương bệ hạ nếu không chê ta dong dài......"

"Giới Khuê, đem Thái Tử gọi tới." Trấp Tông nhìn về phía Giới Khuê chờ ở bên ngoài nói, lại đối Tằng Vanh nói: "Truyền lệnh, triệu tập toàn bộ đại thần thượng triều, dời bước tới Lưu Hoa điện. 'Giải thích' bọn họ muốn đã trở lại."

Khi nghe được lời này, Khương Hằng liền biết, Trấp Tông trước đó vài ngày thủ đoạn đàn áp nhất định sấm rền gió cuốn, dựa theo tin bẩm của hắn, xử trí không ít đại thần.

"Ngươi trước đổi thân quần áo." Trấp Tông vẻ mặt ôn hoà, đối Khương Hằng nói.

"Vâng." Khương Hằng đáp.

"Vậy chờ lát nữa gặp." Trấp Tông nhàn nhạt nói.

Trong chính điện, tam công cửu khanh trong triều đình, các quan văn võ cùng cấp dưới tổng cộng 42 người, dựa theo thứ tự chỗ ngồi liền ngồi.

Trấp Tông ngồi ở trước vương án trên cao, ngồi với tư thái võ nhân, hai chân hơi tách ra, đó là động tác hết sức vô lễ, nhưng Trấp Tông xưa nay không coi ai ra gì, cũng chưa bao giờ có người dám khuyên nhủ y.

Thái Tử Lung vội vội vàng vàng tiến đến, vào chỗ ngồi.

Vì một người, lâm thời dọn ra Lưu Hoa Điện thảo luận chính sự ngoài tiết Xuân Phân Thu Phân, đây là đãi ngộ tối cao nước Ung, năm xưa Quản Ngụy gia nhập nước Ung đã khởi động qua một lần, năm ấy chủ trì "hội nghị", vẫn là phụ vương Trấp Tông.

Lưu Hoa Điện phỏng theo lối xây dựng cung điện Dĩnh Quốc hướng về phía mặt trời mọc, hiện giờ mỗi năm hai lần nghị sự chính Xuân Thu, đều do Thái Tử chủ trì, danh hào cũng thành "Đông Cung Nghị Chính", ý đồ tìm ra biện pháp làm quốc gia trở nên càng cường đại. Sau khi Trấp Tông kế vị, phần lớn chỉ đi ngang qua, nguyên nhân bởi vì người đọc sách quá thích khoe chữ, nghe đến mơ màng buồn ngủ, không có cao kiến gì.

Nhưng hôm nay y cần thiết phải nghiêm túc đối đãi, vì Khương Hằng mở một hồi nghị chính, cũng thử rõ ràng hắn sâu cạn. Dọc theo đường đi, hành động của Khương Hằng, toàn bộ đều chứng minh hắn có bản lĩnh.

"Khương Hằng đã trở lại," Trấp Tông ngồi ở vương vị thượng, nói, "Mới vừa đến Vương đô, ngay cả nước cũng không uống, cơm cũng không ăn, yêu cầu Cô Vương tổ chức hội nghị, hôm nay liền đặc biệt vì hắn mở thêm một lần."

Thái Tử Lang ngồi sau ở án kỉ đã được Tằng Vanh chuẩn bị. Trên thực tế mấy ngày nay Khương Hằng du lịch, Tằng Vanh nhận được mật tin phụ thân, sớm đã ở trước chủ Đông Cung, khuếch đại một phen cử chỉ cao thượng vì nước vì dân của Khương Hằng, Thái Tử Lung nghe thấy nửa tin nửa ngờ, dù sao lúc Khương Hằng tới chỉ ở Lạc Nhạn lưu lại ba ngày, vừa lúc xem bản lĩnh hắn.

"Vương nhi?" Trấp Tông nói.

"Khương khanh vì Đại Ung ta bôn tẩu lao lực," Thái Tử Lung nói, "Tự nhiên nên lắng nghe."

Hắn là đứng ở phía Khương Hằng, có rất nhiều lời nói, hắn muốn nói đã thật lâu, làm sao được khi Trấp Tông không nghe hắn, nguyên nhân bởi vì hắn là con y, ở trong mắt phụ thân, con trai trước sau là một tiểu hài tử. Tựa như Tằng Vanh thường nói, cho dù phu thê ở chung lâu ngày, thê tử cũng dần dần không ủng hộ ý kiến, ngược lại dẫn đến nhiều cuộc cãi vả không đáng có.

Những lời người ngoài nói, thường thường so với người thân cận nhiều khi còn có ích hơn nhiều. Nghĩ đến điều này, Thái Tử Lung chỉ cảm thấy vừa bất đắc dĩ, vừa bi ai.

Nhưng vô luận như thế nào hắn đều sẽ bảo hộ Khương Hằng, chỉ vì bọn họ tuy ít có thư từ qua lại, nhưng lại vô cùng ăn ý, Khương Hằng nhìn như một mình một người, dụng ý lại đại biểu cho toàn bộ Đông Cung, lần đầu tiên phát ra khiêu khích tới muộn với Trấp Tông.

Đối với dũng khí này mà nói, Thái Tử Lung phảng phất như cảm thấy Khương Hằng trở thành chính mình, đang làm cái chuyện bản thân mình cho tới nay chưa làm được.

Triều thần không biết mấy người vui mấy người sầu, dưới phe phái hai nhà Chu Vệ, đã có ý lo lắng đề phòng, chỉ không biết Khương Hằng mang theo bao nhiêu chứng cứ, sau khi về triều, Trấp Tông có thể nào lại sẽ đại khai sát giới, ngũ mã phanh thây bao nhiêu người.

"Liền mời đi." Trấp Tông vô cùng khách khí, cho dù trong lòng có phiền chán, bên ngoài y cũng vẫn trước sau tôn kính người đọc sách, dù sao y phải làm minh quân, người luôn là sẽ chết, thanh danh sau này không thể không để bụng.

Trong điện Lưu Hoa, tiếng nghị luận dần nổi lên.

"Thỉnh Khương khanh tiến vào." Thái Tử Lung cất cao giọng nói.

Tiếng nghị luận dần dừng lại, Khương Hằng đi vào.

So với một canh giờ trước mới về triều, Khương Hằng thay đổi kiện áo đen ôm người, dáng người ngọc thụ lâm phong, lại mang thêm ba lớp mặt nạ, đứng yên ở trong Lưu Hoa điện.

Tiếng nghị luận lại nổi lên, Trấp Tông không hiểu chút nào.

"Vương bệ hạ mạnh khỏe, Thái Tử điện hạ mạnh khỏe." Khương Hằng trước khom người hành lễ với Trấp Tông, Thái Tử Lung, lại hướng các triều thần ôm quyền.

Thái Tử Lung nỗ lực hóa giải bầu không khí, cười nói: "Làm gì vậy? Mặt nạ ở đâu ra?"

"Ta là một người Phong Nhung." Khương Hằng cất cao giọng nói.

Trấp Tông mày nhướng lên.

Khương Hằng ở trong Lưu Hoa điện đi vài bước, nghiêm túc nói: "Ta ở trên mảnh đất này sinh sống hơn một ngàn năm."

Quản Ngụy ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu tiên bên dưới Trấp Tông, sắc mặt nghiêm túc, thu liễm đi tươi cười, nghiêm túc mà nhìn chăm chú Khương Hằng.

"Chúng ta là võ sĩ dũng mãnh nhất tái ngoại, là thợ săn tới lui như gió." Khương Hằng nhìn mọi người nói, "Chúng ta cùng người Trung Nguyên từng là bạn không phải địch, không biết từ khi nào, thù hận này bắt đầu, dần dần diễn biến thành một hồi huyết chiến."

"Nguyên nhân trường thành Nam Bắc bỗng nhiên khai chiến, là bởi vì người chúng ta quá nhiều, quá cường đại," Khương Hằng nói, "Chúng ta uy hiếp tới phương Nam. Vì thế, Ung hầu nói với Tấn đế, 'chúng ta không đánh bọn họ, sớm hay muộn cũng có một ngày, bọn họ sẽ đến đánh chúng ta'. Chiến tranh liền như vậy bắt đầu, Tấn đế phái ra Ung hầu, tiến đến thảo phạt chúng ta."

"Ung hầu chiếm lĩnh đất đai chúng ta," Khương Hằng ở sau mặt nạ nghiêm túc nói, "Phía Bắc trường thành, trong một đêm toàn bộ luân hãm, người Phong Nhung trở thành nô lệ người Ung. Chúng ta bị bắt đi nhập ngũ, bắt đầu vì người Ung đánh giặc."

Một người triều thần nói: "Thiên hạ đó là cá lớn nuốt cá bé như thế, một bên giường của mình, há có thể cho người khác ngủ say?"

"Nói đúng." Khương Hằng nói, "Ta khâm phục đối thủ chúng ta, tiên hạ thủ vi cường*, lúc nào, ở đâu, đều là như thế. Nhưng cực khổ này, dù sao cũng phải có kết thúc đi!"

*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước được lợi.

Khương Hằng hướng Trấp Tông: "Ta nghe nói người Trung Nguyên cho dù là liên luỵ cửu tộc, cũng chỉ có ba đời cha; con; cháu. Hiện giờ đã qua 119 năm, 119 năm! Khi nào, chúng ta mới có thể cởi bỏ gông xiềng nặng nề này?"

"Đất tái ngoại vốn là thổ địa của chúng ta," Khương Hằng lại nói, "Hiện giờ đã toàn bộ trong túi Đại Ung, bọn họ đem đất đai chúng ta thu đi, lại bán cho chúng ta, dựa theo quân công phong thưởng, nam nhân trong tộc chúng ta, dùng tánh mạng tới đổi lấy tiền tài, lại dùng tiền tài này, từ trong tay người Ung, với giá cao chuộc lại đất đai chúng ta. Bọn họ tham ô quân lương chúng ta, trục xuất thê nhi chúng ta, chặt đứt đường mua bán chúng ta. Chúng ta phân tán mà sống, giữa các thôn xóm, lại chưa từng cắt đứt liên hệ......"

Liền vào giờ phút này, Cảnh Thự đã thay đổi một bộ bạch y, theo Võ Anh công chúa tiến đến, tới một bên trong điện bên cạnh Trấp Tông, từng người ngồi xuống.

Người hầu mắc lên rèm châu, sau đó bóng người chiếu vào, ngồi ngay ngắn, Giới Khuê lại canh giữ ở một bên.

Khương thái hậu cũng tới rồi, vương tộc bắt đầu bàng thính.

"...... Khắp nơi đều là mật thám." Khương Hằng tiến lên một bước, thấp giọng nói, "Nhưng chúng ta không có từ bỏ, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, đem đất đai của chính mình, khu vực săn bắn của chính mình lấy trở về. Chúng ta không cần châu đầu ghé tai, thù hận đều ở trong lòng chúng ta, hài tử từ khi sinh ra liền đã biết, chúng ta chỉ là vì bản thân mà chiến đấu, không có vì nước Ung, cũng không có vì Ung Quân, khuất nhục là tạm thời, sự ức hiếp không ngừng nghỉ này, chung quy sẽ đến lúc kết thúc."

"Ung Quân được xưng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi," Khương Hằng chậm rãi nói, "Có bao nhiêu là người Phong Nhung đổ máu đúc ra? Phong Nhung là một thanh lưỡi dao sắc bén, lúc thanh kiếm chỉ về phương Nam, luôn sẽ có một ngày làm bị thương chính mình...... Đợi Ung Quân binh bại như núi đổ, chính là lúc chúng ta vùng lên phản kháng."

Trong điện lặng im.

"Như vậy, ngươi nghĩ muốn cái gì?" Trấp Tông lạnh lùng nói.

"Ta không biết." Khương Hằng chợt tháo xuống lớp mặt nạ đầu tiên, hiện ra lớp mặt nạ thứ hai bên dưới.

"Vương bệ hạ mạnh khỏe, Thái Tử điện hạ mạnh khỏe," Khương Hằng ở sau mặt nạ, hai mắt hiện ra ý cười, "Các vị đại nhân, các ngươi khỏe, ta là một người Lâm Hồ."

Cảnh Thự thản nhiên nhìn Khương Hằng, trên mặt mang theo tươi cười hiếm có.

"Ta không rõ," Khương Hằng nói, "Ta thật sự không rõ, vì cái gì vốn dĩ cùng người Ung xưng huynh gọi đệ, trong một đêm, hết thảy liền hoàn toàn thay đổi?"

Trấp Tông bắt đầu ngồi không yên, trong cuộc đời y hận nhất chính là có người so sánh y với Trấp Lang, cả đời này từng suy nghĩ, lời nói, hành động của y, không có chỗ nào mà không phải là đang nghĩ cách vượt qua huynh trưởng, vị minh quân thiên hạ được triều thân tôn sùng kia.

Hắn chẳng qua là chết sớm, Trấp Tông thường thường nghĩ thầm, thánh nhân cũng sẽ phạm sai lầm, chỉ vì hắn đi trước, cho nên không có thể sống đến thời điểm phạm sai lầm, người chết dù sao cũng tốt hơn người sống, ca ca y hiện giờ ở trong lòng Thái Hậu, trong lòng muội muội, cùng với trên dưới triều dã toàn cảnh nước Ung, đã gần như hoàn mỹ.

Đối đãi với người Phong Nhung như thế nào, khi Trấp Lang còn sống đã có đề nghị, cần phải từng bước miễn trừ quân dịch cho bọn họ, khôi phục thông thương trong nước cùng tái bắc. Nhưng Trấp Tông cần người, y cần có thể cầm đao kiếm, đi lên chiến trường chém giết người, vì thế cái đề nghị này bị gác lại không kỳ hạn.

Mà lời nói Khương Hằng "Trong một đêm", chính là ám chỉ khi Trấp Lang còn tại vị, cùng với sau khi Trấp Tông kế vị khác nhau một trời một vực.

"Bởi vì các ngươi không muốn giao ra quặng sắt núi Đông Lan."

Lần này, đổi thành Trấp Tông tự mình trả lời.

Trên thực tế lúc trước mạnh mẽ chinh phạt lãnh địa Lâm Hồ, triều thần là có một phần người phản đối, người tán đồng hành động của Trấp Tông cũng không ít, cuối cùng y mạnh mẽ thúc đẩy hết thảy những điều này. Không ít người rất bất mãn đối với hành động của Trấp Tông, người Phong Nhung còn có thể nói cùng người Trung Nguyên có hiềm khích, nhưng người Lâm Hồ lại từng là bằng hữu thân thiết nhất với người Ung, chinh phạt Lâm Hồ, ở trên đạo nghĩa thật sự không thể nào nói nổi.

"'Giao ra quặng sắt'," Khương Hằng nhấn mạnh ngữ khí, nói, "Ta vốn tưởng rằng dựa theo quy củ, là cần dùng tiền tới mua."

Lục Ký lạnh lùng nói: "Quốc gia sắp suy vong, để cho ngươi nắm giữ vạn khoảnh ruộng tốt, ngàn dãy bảo sơn, lại có tác dụng gì?"

"Nước ai?" Khương Hằng quay đầu, nói, "Một trăm năm trước, chúng ta từng là minh hữu, người Ung hứa hẹn bảo hộ chúng ta, bảo chúng ta không cần lại huấn luyện chiến sĩ, lời này nhưng thật ra nói không sai, nếu lúc trước chúng ta không tin lời người Ung, hôm nay cũng sẽ không rơi xuống hoàn cảnh như vậy. Thê nhi chúng ta bị lôi đi giống như súc vật, nam nhân chúng ta không thể giống như người Phong Nhung vì người Ung đánh giặc, vì thế đảm đương lao dịch, hoặc là đuổi tận giết tuyệt."

Sau bức rèm châu, truyền đến một tiếng thở dài cực nhẹ.

"Chuyện đã rồi," Lục Ký lại nói, "Cho nên hiện giờ ngươi muốn vì người Lâm Hồ lật lại bản án?"

"Không," Khương Hằng lập tức nói, "Lật không được án, bản án cũ cũng không thể lật lại được. Ta chẳng qua là nghĩ, chúng ta thành ví dụ tốt nhất, nói cho mọi người sống ở trên mảnh đất này, thê nhi ngươi sẽ bị cường đoạt, ngươi sẽ mất đi đất của ngươi, đơn giản là vì địa phương ngươi cư trú, có thứ nước Ung bức thiết yêu cầu. Mà toàn bộ những hứa hẹn trước đây, đều thành một trang giấy bỏ đi. Thời điểm nên trở mặt, tự nhiên liền trở mặt. Hôm nay có thể giết ta, ngày mai tự nhiên cũng có thể giết ngươi, vấn đề thời gian sẽ trả lời, thiên hạ tranh đấu, vì mạng sống, ngay cả người thân, người nhà đều có thể vứt bỏ, thân huynh đệ cũng có thể phản bội, vương đạo sớm đã không còn sót lại chút gì, nói gì đến một chút người Lâm Hồ đâu? Ngàn năm truyền thừa, đến tận đây đã sớm hầu như không còn, chính là tất nhiên."

"Cho nên ngươi lại nghĩ muốn cái gì?" Giọng nói Trấp Tông trở nên lạnh nhạt.

"Ta không biết." Khương Hằng tháo xuống cái mặt nạ thứ hai, lộ ra mặt nạ thứ ba.

"Ta là một người Để." Khương Hằng nghiêm mặt nói.

Vấn đề nghiêm trọng rốt cuộc tới, mấy ngày nay Vệ Trác bất quá là giả bệnh, hiện giờ đã tránh cũng không thể tránh, nhẹ nhàng ho một tiếng.

"Ta vì Đại Ung trồng trọt," Khương Hằng nói, "Nuôi sống gần sáu phần người cả nước."

Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm, nói: "Người Để vốn dĩ vô tội."

Trong phút chốc, toàn bộ triều thần đều chấn kinh rồi, trên mặt Trấp Tông hiện ra lửa giận, hít sâu một hơi.

Nhi tử bị Khương Hằng bài bố?! Nhưng Khương Hằng chưa bao giờ cùng Đông Cung lén thư từ qua lại, hai người bọn họ nói gì, làm gì, Trấp Tông đều hiểu rõ trong lòng. Hắn dám ở trong trường hợp này, công khai tỏ thái độ, ủng hộ Khương Hằng?!

Lúc trước khi Sơn Trạch ở Hạo Thành tác loạn, Thái Tử Lang tuổi tác còn nhỏ, còn đang học xử lý chính vụ, hắn xác thật từng có lòng trắc ẩn, lại không lay chuyển được ích lợi Vệ gia, nhưng hắn từ trước đến nay biết cái gì là đúng, cái gì là sai.

Tằng Vanh lập tức hiểu ý, tiếp nhận câu chuyện, cùng Khương Hằng kẻ xướng người hoạ: "Không sai, nhưng ngươi không nên phản loạn, phản loạn chính là tử tội."

"Ta phản loạn sao?" Khương Hằng đột nhiên nói, "Ta không rõ, khai chiến với Ung Vương, cái này kêu phản loạn không sai, nhưng ta có khai chiến với Ung Vương sao?"

Đây cũng là một vòng Khương Hằng bố trí xảo diệu nhất, lời này vừa ra, lập tức đem đối tượng tranh đấu người Để nhằm vào, từ vương tộc Trấp gia chuyển dời đến trên người Công Khanh Vệ gia.

"Quan phủ đại biểu cho Vương bệ hạ," Khương Hằng không chút khách khí, nói, "Nhưng Vương bệ hạ bị che mắt! Có người chiếm đoạt đất đai chúng ta, bắt tộc nhân chúng ta làm nô lệ, bệ hạ phái tới quan viên, không những không có chủ trì công đạo cho chúng ta, ngược lại cùng một giuộc. Tộc nhân chúng ta đi tới Lạc Nhạn truyền tin lại ở trên đường bị ám sát. Chờ đợi rất nhiều ngày, chờ tới lại là thiết kỵ vương quân, lưỡi đao lóe sáng. Chỉ không biết, những người này chết, có thể lại sẽ trở thành chiến tích của các tướng quân hay không?"

Sắc mặt Vệ Trác trầm xuống, lại không có phản bác.

"Cũng đúng," Khương Hằng nói, "Không phải tộc ta, tất có dị tâm. Chúng ta trong trăm năm này, cùng người Ung nhìn như hòa hợp một thể, người Ung lại chưa từng đem chúng ta xem như người một nhà, đây là số mệnh người Để, không thể sửa đổi. Chờ đợi cơ hội thôi, hy vọng thật sự có cơ hội. Nước Trịnh phái người tới, cùng chúng ta bắt tay, muốn trợ giúp người Để lật đổ người Ung, đương nhiên, chúng ta không có đáp ứng, dù sao chuyện nhà mình, không thể xin giúp đỡ với địch bên ngoài."

Trấp Tông chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát mà đau, những lời này, chưa từng có bất kỳ triều thần nào dám nói thẳng với y, hôm nay Khương Hằng lại là đem toàn bộ mối hận cũ, không lưu tình chút nào mà xốc lật ngược lên trời, cảnh cáo y, ngoại tộc sớm hay muộn cũng có một ngày muốn mưu nghịch, giết người là giết không hết, dựa vào giết người để mang đến an ổn, bản chất chỉ là sợ hãi. Đừng nhìn hiện tại y tay nắm trọng binh, một khi y chiến bại, trong nước liền sẽ nhấc lên lửa cháy lan tràn, lại không lưu tình.

Lần này y đều không hỏi "Ngươi nghĩ muốn cái gì", mang theo chán ghét nhìn Khương Hằng. Tuy rằng y liên tục nhắc nhở chính mình, thân phận người trẻ tuổi trước mặt này là người Ung, cho dù hắn nói cái gì, đều là đứng về phía mình, hắn chẳng qua là đứng ở lập trường ba tộc Phong Nhung Lâm Hồ cùng Để, tiến đến bảo y cảnh giác. Hắn không có tư tâm.

Nhưng y chính là nhịn không được muốn giết hắn, hoặc là cắt đầu lưỡi của hắn, phảng phất như xử lý đi người mở miệng nói chuyện, lấp kín miệng bọn họ, toàn bộ tệ nạn liền sẽ theo đó tan thành mây khói.

Lúc này, các triều thần đều nhìn y, muốn biết đối mặt với Khương Hằng mắng chửi không lưu tình chút nào, Trấp Tông sẽ ứng đối như thế nào.

Tiếng nghị luận dần nổi lên.

Trấp Tông hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên có chút mỏi mệt, thời điểm y đang muốn nói "Cô Vương đã biết", Khương Hằng lại tháo xuống một lớp mặt nạ cuối cùng.

"Ta là một người Ung." Khương Hằng nói.

Ngay lập tức trong điện lại lần nữa lặng ngắt như tờ.