Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 4: Tôi muốn lấy tôn ngộ không



Bà Lí kiếm được một khoản tiền không nhỏ, bèn nấu một bữa thịnh soạn để chiêu đãi các cô gái.

Mãi đến khi mặt trời lặn, ba cô gái mới bước dưới ánh hoàng hôn trở về nhà.Vì nhà bà Lí ở xa, nên Trương Trí Viễn đã nhờ Lí Mộ cầm giúp trang phục mà Ngụy Tuần đã mua về cùng, buổi tối anh ta sẽ đến nhà cô để lấy.

Lí Mộ mang quần áo về nhà, gấp thật gọn gàng rồi cho vào túi.

Sau khi ăn cơm xong, trong lúc chờ Trương Trí Viễn đến, cô nhìn túi quần áo để trên bàn, lại băn khoăn không biết mình cái túi mà mình tìm bừa kia có xoàng xĩnh quá không.

Khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, Trương Trí Viễn đã bước vào cửa với nụ cười trên môi.Cũng không có việc gì gấp, vì thế anh ta có thời gian ngồi tán gẫu với Lí Mộ một lát.Trương Trí Viễn hơn Lí Mộ vài tuổi.

Lúc anh ta đi học, cô và A Tranh vẫn còn là những cô nhóc đang chập chững biết đi.

Mẹ của Lí Mộ là giáo viên tiểu học, cũng chính là cô giáo có ơn với anh ta.

Trương Trí Viễn vẫn nhớ mang máng có lần cô giáo Mộ dẫn theo con gái của mình đến lớp.

Cô bé ngoan ngoãn ngồi cuối lớp, chỉ trông thấy mỗi cái đầu nhỏ xinh.“Nhanh thật đấy, chớp mắt một cái mà chúng ta đã lớn cả rồi.”Trở về quê hương, nhịp sống bỗng chậm lại, anh ta mới có thời gian hồi tưởng chuyện xưa.

Vì cô giáo Mộ, anh ta thật sự mong sao Lí Mộ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng cuộc đời lại chẳng hề ưu ái cô gái hiền lành này.

Sau khi mất cả bố lẫn mẹ, Lí Mộ lại tiễn đưa nốt người thân duy nhất còn lại của mình là ông nội cô.

Anh ta loáng thoáng nghe kể rằng, lúc ông bị bệnh, cô đã từ bỏ kỳ thi vào đại học để ở bên chăm sóc ông cho đến tận khi ông qua đời.“Tiểu Mộ, cô có muốn tiếp tục đi học không? Tôi nhớ là nhà ông ngoại cô cũng ở thành phố C thì phải.”Trương Trí Viễn trúng tuyển Đại học C, cuối cùng ở lại đó lập nghiệp và không còn giữ liên lạc với cô giáo Mộ nữa.Kể ra cũng lạ, hầu hết mọi người đều muốn vươn ra thế giới bên ngoài, nhưng Lí Mộ lại chẳng mặn mà với điều đó cho lắm.

Sau khi ông nội cô mất, cô chọn ở lại trên ngọn núi này như một lẽ tự nhiên.

Ở đây có bạn bè, lại không phải lo cơm ăn áo mặc, một người không có chí lớn như cô chỉ thích sống một cuộc sống an nhàn, yên bình.

Vậy ở lại đây thì có gì không tốt chứ? Cô lắc đầu: “Hiện tại tôi đang sống rất ổn.”Trương Trí Viễn cảm thấy tiếc cho cô.

Nếu mẹ cô còn sống thì bà nhất định sẽ hi vọng cô có một khoảng trời rộng lớn hơn, thay vì ở lại ngọn núi vẫn còn hạn chế về giao thông đi lại này.Lí Mộ rõ ràng là không có hứng thú với chủ đề đó.

Trương Trí Viễn thức thời không nhắc đến nữa mà chuyện trò về chút việc nhà, rồi đứng dậy chào tạm biệt.Từ đầu chí cuối, Lí Mộ không hỏi một câu nào về Ngụy Tuần.

Tuy nhiên, lúc tiễn Trương Trí Viễn ra cửa, cô mới hỏi: “Bao giờ anh đi?”“Hai ngày nữa.

Bọn họ còn ở lại chơi thêm hai ngày nữa.”Lí Mộ gật đầu: “Lần này đi cũng chẳng biết khi nào mới về, anh ở bên ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng bạt mạng quá!”“Tôi biết rồi.

Cô không cần phải tiễn tôi đâu, cứ đi nghỉ sớm đi.

Nếu rảnh thì đến thành phố C chơi với tôi nhé!”Lí Mộ đứng ở cửa, đưa mắt dõi theo bóng lưng anh ta biến mất trên con đường nhỏ, sau đó quay người đóng cửa lại.Nếu như không có điều gì bất ngờ thì hôm qua ở nhà bà Lí hẳn là lần cuối cùng cô gặp người nọ.

Ngày thường cô không thích đi ra ngoài, toàn là A Tranh và Đại La đến nhà cô chơi.

Giờ quần áo đã được Trương Trí Viễn đến lấy, như vậy có nghĩa là giữa họ sẽ không còn mối liên hệ nào nữa.

Cho dù hai ngày nữa nhóm người Trương Trí Viễn mới rời khỏi bản, song họ cũng chẳng còn lí do để gặp lại.Lí Mộ không nói rõ được cảm xúc của mình lúc này, dẫu trong lòng cô đang gợn sóng, nhưng lại không tạo thành một bão táp.

Cuộc sống của cô vẫn sẽ như trước, và họ chỉ là những khách qua đường vội vã chỉ để lại mỗi cái tên.

Có lẽ, sau một thời gian rất dài cô vẫn có thể nhớ về người đàn ông tên Ngụy Tuần, nhớ được đôi mắt sáng ngời, lại vô cùng ấm áp của anh.

Và biết đâu, cuối cùng cái ngày thêu thắt lưng hoa cũng sẽ đến, thêu xong cô sẽ đem tặng cho một người ấm áp như anh.Sáng sớm, dưới sự dẫn đường của Trương Trí Viễn, Ngụy Tuần và Ngụy Diễn đã trèo lên đỉnh núi để đón bình minh.

Ngụy Diễn đã chụp được ảnh với cảnh trên đỉnh núi và cảnh mặt trời mọc như mong muốn.Ngụy Tuần hít thở bầu không khí trong lành mát mẻ, cũng muốn chia sẻ phong cảnh này cho ai kia.

Anh ngẫm nghĩ một lát, nhưng cuối cùng lại thôi.Ngụy Diễn còn muốn chinh phục đỉnh núi cao hơn, tuy nhiên Trương Trí Viễn nói rằng muốn vào sâu trong núi thì cần phải trang bị đầy đủ, và phải có người thông thuộc với rừng núi dẫn đường mới được.

Rừng rậm nguyên sinh ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, chứ không yên bình như bề ngoài.

Ngụy Diễn đành phải từ bỏ ý định.

Ba người liền trở về theo con đường cũ.Trên đường về, họ đi ngang qua một rừng xoài và trông thấy một vài người dân mặc quần áo kín mít đi vào trong rừng.

Ngụy Diễn không nén nổi tò mò bèn hỏi: “Bọn họ định làm gì vậy Trí Viễn?”“Mùa này đang là thời điểm để lấy mật ong rừng, chắc họ đang vào rừng để tìm mật ong.”Nghe xong, hai mắt Ngụy Diễn sáng lên như đèn pha: “Chúng ta cũng đi theo xem đi.

Tôi chưa từng thấy mật ong rừng bao giờ.”Ngụy Tuần nhíu mày, phản đối ý muốn nhất thời của anh ta: “Bị ong rừng đốt sẽ bị thương đấy, em đừng có nghịch.”“Anh à, như vậy sao gọi là nghịch? Em chỉ đứng từ xa xem họ lấy mật, sau đó tiện thể mua ít mật ong rừng về cho mẹ thôi.

Em có lòng thế còn gì.”Ngụy Diễn là một người rất bướng bỉnh.

Ngụy Tuần thấy em trai nhà mình đã lớn bằng từng này, có khuyên bảo hết nước hết cái cũng vô ích, nên không nói thêm lời nào.Trương Trí Viễn gọi những người kia đến và ngỏ ý muốn đi theo.

Đương nhiên là bọn họ nhiệt tình đồng ý.

Ngụy Tuần không muốn đi theo góp vui, anh quyết định ở lại đây đợi.

Trương Trí Viễn nói rằng trong rừng xoài có một nơi để nghỉ chân, ba người hẹn gặp nhau tại đó sau buổi lấy mật.

Ngụy Tuần gật đầu, rồi cũng đi theo bọn họ vào rừng xoài.Rừng xoài rộng mênh mông, cả nhóm đi một hồi lâu mới từ xa trông thấy có một cây đa cũng phải xấp xỉ cây đa ở cổng bản Lão An.

Trương Trí Viễn bảo dân làng đi trước, còn mình đưa Ngụy Tuần đến chỗ nghỉ ngơi rồi sẽ đuổi theo sau.Anh ta vừa dẫn đường vừa nói: “Trên cây có một căn nhà, bên dưới có một cái đình để hóng mát.

Nhà trên cây là của nhà Lí Mộ, chính là cô gái hôm qua đã dẫn chúng ta đi mua quần áo đấy.

Nếu cô ấy ở đó thì còn có thể pha trà uống nữa cơ.”Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến gốc cây đa.

Lí Mộ đang ngồi đọc sách bên cửa sổ của ngôi nhà trên cây.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô nhìn xuống thì thấy Trương Trí Viễn vẫy tay dưới tán cây: “Tiểu Mộ ơi, tôi đang bảo không biết cô có ở đây không! Khéo thật đấy!”Lí Mộ bất giác nhìn về phía người đàn ông đứng sau lưng anh ta.

Bắt gặp ánh mắt của cô, anh nở nụ cười lịch sự.Trương Trí Viễn không yên tâm về Ngụy Diễn, nên đã nhờ cô tiếp đãi Ngụy Tuần tử tế, rồi vội vã rời đi.Lí Mộ từ trên cây trèo xuống, nhìn theo bóng lưng Trương Trí Viễn, lại nhất thời luống cuống.

Dưới ánh nắng vàng, trong tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng gió thổi bên tai, họ vẫn nghe thấy tiếng bước chân đi xa dần của anh ta.“Mời anh Ngụy lên nhà ngồi chơi!”Sau một lúc im lặng, Lí Mộ chủ động mở lời.

Cô nói tiếng phổ thông không chuẩn cho lắm, giọng nói rất nhẹ, nhả chữ rất chậm.“Lại quấy rầy cô rồi!”Ngụy Tuần luôn khiêm nhường, chừng mực đến mức thừa sức để giữ khoảng cách thích hợp.

Anh đợi cô trèo lên thang rồi mới theo sau.Ngôi nhà trên cây tuy nhỏ nhưng được bài trí rất tinh tế.

Nói chính xác hơn là một căn phòng bằng gỗ được dựng trên một thân cây to.

Trèo lên hết thang gỗ là ban công với hàng rào bao quanh, với bộ bàn ghế gỗ.

Dây leo từ trên cành cây rủ xuống hệt như một tấm rèm thiên nhiên.

Nắng chiếu xuyên qua cành lá và những chạc cây, rắc lốm đốm trên ván gỗ.Anh thật lòng cất lời khen: “Nơi này đẹp quá!”Cửa ngôi nhà gỗ đang mở toang, đồ đạc bên trong rất đơn giản, với một chiếc giá đầy sách, một chiếc bàn thấp được kê giữa nhà, trên bàn bày một bộ đồ trà, ấm trà trên bếp còn đang bốc hơi nghi ngút.Lí Mộ mời Ngụy Tuần ngồi lên nệm.

Vóc dáng anh cao lớn, cho nên ngồi bên cạnh chiếc bàn thấp có hơi chật chội.

Cô muộn màng nhận ra điều này, bèn đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài kia ngồi đi!”Chí ít anh có thể ngồi duỗi thẳng chân khi ngồi trên ghế gỗ ngoài kia.Ngụy Tuần định nói là không cần phải như vậy, nhưng cô đã lục tục chuyển bộ đồ trà ra chiếc bàn ngoài ban công.

Động tác của cô gọn gàng, dứt khoát, anh có lòng muốn giúp mà không chen tay vào được.Hai người ngồi bên chiếc bàn gỗ, sau đó cô tự tay pha trà một cách rất điêu luyện.Uống trà trên nhà cây quả là một trải nghiệm khó quên.

Ngụy Tuần cảm khái: “Không ngờ lại có một nơi như thế này ở đây.”Đây giống như một chốn bí ẩn trên núi, khiến con người ta có thể tha hồ tận hưởng.“Bố tôi đã dựng căn nhà này cho mẹ tôi.

Thỉnh thoảng ông phải vào rừng làm việc, mẹ tôi cũng sẽ đi theo.

Ông không muốn mẹ tôi bị phơi nắng phơi gió, vì thế đã dựng căn nhà này.

Mẹ tôi thích đọc sách, uống trà.

Mọi thứ ở đây đều do một tay bà sắp xếp.”Nghe có vẻ như một câu chuyện thật lãng mạn.

Ngụy Tuần nhận lấy chén trà cô đưa cho.“Bố mẹ cô rất thương yêu nhau nhỉ.”Lí Mộ gật đầu: “Trong trí nhớ của tôi, họ rất ít khi to tiếng cãi vã.”Lời nói của cô dừng lại ở đây.

Ngụy Tuần tinh tường nhận ra ánh mắt buồn bã của cô, liền chuyển chủ đề: “Trông cô nhỏ tuổi hơn Trí Viễn khá nhiều, hai người quen nhau từ nhỏ à?”“Vâng, anh ấy lớn hơn, nhưng theo vai vế anh ấy phải gọi tôi bằng cô.

Có điều, anh ấy chẳng bao giờ gọi như vậy.”Ngụy Tuần cười nhẹ: “Cậu ấy lại chưa từng nhắc đến điều này.”“Các anh là người thành phố C à?”“Vâng, tôi lớn lên ở thành phố C.”“Mùa đông ở đó lạnh lắm, đúng không anh?” Mẹ cô cũng là người thành phố C.

Bà từng kể rằng mùa đông nơi đó rất lạnh, còn có tuyết rơi nữa.

Lí Mộ chưa thấy tuyết bao giờ.“Lạnh hơn ở đây.”Uống hết một chén trà, hai người không nói thêm lời nào.

Họ chỉ mới gặp nhau vài lần, không có nhiều chủ đề để tán gẫu, ngặt nỗi cứ ngồi đối diện nhau thế này quả thực cũng ngại.Để tránh bầu không khí trở nên ngượng ngùng hơn, Lí Mộ vờ như vô tình nói: “Tôi phải đi múc nước đây.

Anh cứ tự nhiên nhé.

Trong nhà có sách đấy, anh cứ đọc thoải mái.”Ngụy Tuần gật đầu, rồi dõi nhìn cô xách một chiếc thùng gỗ nhỏ trèo xuống thang.Lí Mộ đi lấy nước chuyến này rất lâu.Cô ngồi trên phiến đá bên bờ suối, ngắm dòng nước róc rách chảy qua, tâm trạng cũng phập phồng như con nước.Vậy là họ lại gặp nhau.Ngoài cô ra, rất ít người đặt chân đến nơi này.

Nhưng anh không chỉ tới đây, mà còn tới một mình.Cô tự nhủ thầm rằng họ không nên gặp lại nhau mới phải.Ngụy Tuần ngồi đợi một hồi lâu không thấy Lí Mộ trở lại, không có việc gì làm nên anh đi vào trong nhà.

Nhớ lại lời cô nói, anh đi đến trước chiếc giá sách với đủ các thể loại phong phú, nào là tiểu thuyết trinh thám, liêu trai chí dị, còn có cả các tác phẩm kinh điển của Trung Quốc và nước ngoài.Anh lấy ra một quyển Tây Du Ký.

Quyển sách này rõ ràng là đã được đọc rất nhiều lần, mép sách đã quăn cả lại.

Anh giở trang đầu tiên, thấy có đôi dòng chữ bắt mắt.Nét bút thật non nớt: ‘Tôi muốn gả cho Tôn Ngộ Không.’Nét chữ duyên dáng trả lời bên dưới: ‘Tôn Ngộ Không là hòa thượng, không thể kết hôn.’‘Nhưng mà tôi rất thích Tôn Ngộ Không, làm sao bây giờ?’‘Tôi cũng rất thích Tôn Ngộ Không, nhưng không phải cứ thích là phải có bằng được.

Tôi thích là thích một Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh không sợ trời không sợ đất, chứ không phải là một Đại Thánh thuộc về tôi.’Ngụy Tuần mỉm cười, để quyển truyện trở lại trên giá.Khi Lí Mộ về đến nơi, Ngụy Diễn và Trương Trí Viễn cũng đã trở lại với thu hoạch kha khá.

Những người dân trong làng còn phải đi sâu hơn vào trong rừng, hai người họ sợ Ngụy Tuần chờ lâu nên về trước.Hai người đang ngồi uống trà trên nhà cây.

Ngụy Diễn không kìm lòng được mà gọi luôn đây là một nơi thú vị.Đến trưa, Lí Mộ khóa cửa nhà cây, rồi cùng họ đi về làng.Trên đường đi, cô lặng lẽ theo sau.

Trương Trí Viễn đi bên cạnh cô.

Ngụy Tuần chỉ im lặng nghe Ngụy Diễn nói.Lúc đến nhà mình, Lí Mộ chào tạm biệt họ.Cô nghĩ, lần này chắc hẳn là tạm biệt thật sự giữa họ..