Sơn Mộ Như Gió Mạnh

Chương 48: Tôi nói đúng chứ, anh ngụy?



A Tranh mang thai nên Mộc Thành mới không cho cô ấy tiếp xúc với điện thoại quá lâu.

Cô ấy vừa cầm lấy điện thoại liền nói một lèo: “Đại La ơi, mình sắp chán chết rồi đây này. Anh ấy không cho mình ra ngoài chơi, không cho mình chạy, lại còn ép mình ăn bao nhiêu thứ mà mình không thích nữa chứ. Cậu mau đến cứu mình đi, cậu mà không đến là mình biến thành khúc gỗ đấy.”

A Tranh và Mộc Thành đã kết hôn được nửa năm và đang sống ở Myanmar.

Đại La bật cười: “Vậy cậu ngoan ngoãn đợi mình nhé, khi nào em bé sắp chào đời thì mình và Tiểu Mộ sẽ sang thăm cậu.”

A Tranh có vẻ không vui: “Thế thì còn phải chờ lâu lắm.”

Mộc Thành nói năm phút là đúng năm phút, quá một giây cũng không được. A Tranh còn chưa than thở xong, mới nói được phần mở đầu thì đã hết năm phút.

“Anh để em nói tiếp đi mà.” Giọng A Tranh càng lúc càng nhỏ, chứng tỏ cô ấy đã bị cướp mất điện thoại.

Giọng Mộc Thành vẫn lạnh tanh: “Nếu không có việc gì thì tôi cúp máy đây."

“Ừ, anh chăm sóc A Tranh cho tốt nhé. Cô ấy còn ham chơi, đừng chiều theo cô ấy.”

A Tranh chỉ đang trách yêu Mộc Thành mà thôi. Bởi lẽ, tuy hắn luôn mang vẻ mặt dữ tợn, nhưng thật ra lại rất kiên nhẫn và yêu thương cô ấy.

Có người bị trói buộc bởi ánh mắt soi mói của thế tục, thì cũng có kẻ thoát ra khỏi xiềng xích của người đời.

Cuối cùng A Tranh đã tìm được hạnh phúc của đời mình, quá khứ đã thật sự bay theo gió.

Đại La còn phải đến biểu diễn ở một thành phố khác, vì vậy ngay sáng sớm hôm sau đã phải lên đường. Cô ấy còn chưa kịp đi dạo quanh thị trấn để cảm nhận nét yên bình và cổ kính của nơi đây. Lí Mộ tiễn Đại La ra bến xe, đợi cô ấy đi rồi mới quay về nhà.

Hai ngày sau, những khúc gỗ của cô đã được chạm khắc xong và được Nghiêm Hòa Sơn cho phép luyện tập cùng với Borge. Hai người phác họa trên giấy dáng vẻ của những đóa hoa mai đang bung nở dưới tán cây.

Nghiêm Hòa Sơn liếc nhìn tranh của cô, sau đó gọi cô vào phòng sách.

“Tiểu Mộ, trò không muốn nói gì với thầy sao?”

Cô cúi gằm mặt: “Con xin lỗi thầy.”

“Thầy gọi trò đến không phải là để phê bình trò. Con người ta làm việc gì cũng sẽ gặp phải trắc trở, trò chín chắn và hiểu chuyện hơn rất nhiều so với các bạn đồng lứa. Đây là ưu điểm, nhưng đôi khi cũng là nhược điểm. Trò quá thấu tỏ, tuy nhiên lại thiếu một chút cảm nhận. Tiểu Mộ à, cuộc đời còn dài, những gì trò đang thấy bây giờ chưa chắc là kết quả sau cùng. Tác phẩm của trò vẫn đẹp hơn của Borge, nhưng không phải là thứ thầy muốn. Trò không nên vẽ những bức tranh như vậy ở độ tuổi của mình. Từ khi gieo trồng đến khi nở rộ, tất nhiên hoa mai phải trải qua cả một quá trình, cái thầy muốn không phải là nó ra quả kết trái.”

Từ phòng sách đi ra, tâm trạng của Lí Mộ hơi chùng xuống.

Borge bèn đến an ủi cô: “Ông già lại mắng cô hả?”

Cô lắc đầu, tần ngần đứng trong sân chăm chú ngắm nghía hoa mai thật kỹ, cố gắng tìm ra những điều mình đã bỏ lỡ, song nhìn mãi vẫn chẳng thu hoạch được gì.

***

Lần này, Ngụy Tuần không đến một mình.

Anh không đến gặp thẳng Lí Mộ, mà là nhờ người giới thiệu đến xin Nghiêm Hòa Sơn một bức tranh. Người đó chính là Thẩm Trực, có quan hệ khá thân thiết với ông. Tuy nhiên, không cần Thẩm Trực giới thiệu, Nghiêm Hoài Sơn vừa nhìn đã nhận ra Ngụy Tuần.

Ngụy Tuần hơi ngỡ ngàng khi gặp ông. Mặc dù tên tuổi của ông nổi như cồn, nhưng ông cụ Nghiêm thường sống ẩn dật, số người từng gặp ông chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Ông nhìn Ngụy Tuần, thản nhiên nói với Thẩm Trực: “Tiểu Trực, không cần giới thiệu vị này đâu. Kể ra thì chúng tôi cũng có duyên gặp nhau vài lần đấy.”

Hơn hai năm trước, lúc Nghiêm Hòa Sơn còn là ông già kỳ quặc thích đánh cờ trong tiệm sách Sơn Hổ, Ngụy Tuần vẫn thường hay tới đó đón bạn gái của anh tan làm. Thật ra, ông không ấn tượng với anh cho lắm, chẳng qua là vì người yêu của anh đánh cờ rất giỏi, sau đó cô lại trở thành học trò của ông.

“Tôi đoán cậu đến đây không phải để xin tranh của tôi, mà là đến xin tranh của học trò tôi.”

Lí Mộ đang đọc sách trong phòng thì bị Borge gọi ra ngoài.

“Ông già tìm cô đấy, bảo là có người muốn mua tranh của cô.”

Cô mới học vẽ được hai năm, ai lại đến tìm mua tranh của cô? Trong lòng cô thầm đoán xem là ai, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, sắc mặt cô bỗng chốc sa sầm.

“Thưa thầy, chào anh Thẩm.” Cô điềm nhiên bước vào, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của anh.

Mặc dù chỉ mới đôi ba ngày không gặp, nhưng anh lại cảm thấy như đã rất lâu, ánh mắt cứ thế dán chặt vào cô.

Nghiêm Hòa Sơn ngồi trên ghế, nét mặt vẫn như thường. Cô khó hiểu nhìn ông. Tuy Borge không biết Ngụy Tuần, nhưng ông đã từng gặp anh, cô đang không hiểu tại sao ông lại gọi cô đến đây.

“Tiểu Mộ, anh đây muốn mua hai bức tranh của trò. Trò đi chọn hai bức, mang đến cho anh ấy xem.”

Lí Mộ vẫn đứng yên ở đó, từ tốn nói: “Thưa thầy, tranh của con không thể bán cho anh ta.”

Nghiêm Hòa Sơn thoáng nhìn Ngụy Tuần, rồi nói: “Anh Ngụy à, chuyện này dù tôi có muốn cũng không giúp được anh rồi.”

Anh cũng đã dự liệu được tình huống này, vì thế không tỏ ra hề thất vọng.

“Hôm khác tôi sẽ lại đến.”

Nghe xong Lí Mộ mới hiểu ra, anh chẳng qua là muốn kiếm cớ đến mua tranh để gặp cô mà thôi.

“Anh đừng đến nữa, tôi sẽ không bán tranh của tôi cho anh đâu.”

Dứt lời, cô lập tức xoay người rời đi. Ngụy Tuần bèn đứng dậy đuổi theo, bóng dáng hai người thoắt cái đã biến mất ở cửa.

Nghiêm Hòa Sơn nhấp một ngụm trà, rồi cất tiếng hỏi thăm Thẩm Trực: “Người nhà vẫn khỏe cả chứ?”

“Vâng ạ.” Thẩm Trực bưng chén trà lên, thấy hơi nóng nên lại đặt xuống.

“Nóng quá phải không? Thật ra trà này không nên pha với nước quá nóng, nhưng tôi quen rồi, người khác nói thế nào cũng không sửa được.”

“Ông thích là được rồi.”

Cũng không biết là ông đang tức giận hay đang trách khéo.

Lí Mộ không về sân sau mà đi thẳng ra cổng. Ngụy Tuần vẫn lẽo đẽo theo sau. Lúc đi đến hồ, cô dừng lại, đứng im lặng hồi lâu

Gió lạnh thổi qua, xua tan phần nào lửa giận trong lòng cô.

“Từ lúc nào mà anh lại trở thành một người như vậy.” Ích kỷ, ngang ngược, từ trước đến giờ anh đâu có như thế.

“Nếu anh thật sự thấy cắn rứt, hoặc quan tâm đ ến cảm nhận của tôi thì anh không nên cố chấp quấn lấy tôi bằng được thế này. Khó khăn lắm tôi mới có được một cuộc sống yên bình, tại sao anh lại cứ phải phá vỡ nó vậy?”

Ánh mắt anh tối đi, giọng nói đầy chua xót: “Anh không biết, anh không thể kiểm soát được bản thân mình."

Tất nhiên là anh đã từng nghĩ đến việc không quấy rầy cô nữa, có lẽ đó là điều duy nhất anh có thể làm. Biết đâu, khi rời xa anh, cô mới có thể tìm lại được nụ cười của mình, và nói không chừng, chia tay mới là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa thoáng hiện lên, cảm giác ngột ngạt đã lan tràn khắp cơ thể anh.

“Anh muốn gặp em, muốn biết em sống có ổn hay không. Anh muốn chăm sóc cho em, muốn ở bên cạnh em mãi mãi. Vừa nghĩ đến việc sẽ mất em, anh cảm thấy mình như sắp phát điên lên được.”

“Vậy anh có thể giữ sự xúc động đó ở trong thế giới của riêng anh thôi, chứ tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Cô nhìn mặt hồ băng giá, đôi mắt như chết lặng.

Ngụy Tuần sống ở một căn nhà cũ gần đó. Sáng nào anh cũng đến quán chú Triệu mua đồ ăn sáng, nhưng rất ít khi nhìn thấy Lí Mộ, bởi vì sau ngày hôm đó cô đã không ra khỏi nhà nữa. Cứ cách vài ngày anh lại đến thăm Nghiêm Hòa Sơn một lần, sau đó sẽ đứng lì bên cửa ngắm cô chăm chú vẽ tranh. Dáng vẻ nghiêm túc của cô trông mới đẹp làm sao!

Có điều, chỉ cần phát hiện anh đang nhìn mình, cô sẽ lập tức trở về phòng và đóng kín cửa lại. Nhưng cho dù chỉ được nhìn thấy cô một chút thôi, anh cũng đã rất mãn nguyện.

Nghiêm Hòa Sơn coi như không biết chuyện này, vẫn tiếp đãi anh như một vị khách bình thường. Một ngày nọ, cô không nhịn được nữa, bèn chủ động hỏi ông: “Thưa thầy, thầy biết rõ quan hệ giữa con và anh ta, tại sao thầy còn đồng ý cho anh ta vào nhà ạ?”

Nghiêm Hòa Sơn cười hỏi ngược lại cô: “Thế tại sao trò lại muốn tránh mặt cậu ta?”

“Anh ta không chịu li hôn với con, nên con không muốn gặp anh ta.”

“Cũng sắp li hôn rồi, gặp thêm vài lần cũng có sao đâu.”

“Trong lòng con có oán hận, nhưng dù hận đến đâu thì những gì đã mất cũng chẳng thể quay trở lại. Mỗi lần nhìn thấy anh ta, con sẽ nhớ đến những chuyện trước đây. Thầy ơi, con chỉ muốn sống yên ổn ngày qua ngày thôi ạ.”

Nghiêm Hòa Sơn không trả lời cô mà lảng sang chủ đề khác: “Lúc thầy gặp con, con nói là muốn tìm lại nụ cười vì một người. Bây giờ thầy hỏi con, con đã tìm được chưa?”

“Trước khi anh ta tới, con đã tìm được rồi. Hai năm qua con sống rất tốt.”

“Vậy hiện tại thì sao? Con định làm thế nào, nụ cười của con lại tắt rồi. Mỗi ngày con đều ủ dột, nóng nảy, lại còn oán giận nữa chứ.”

Nghiêm Hòa Sơn đưa mắt nhìn hoa mai đang nở rộ trong sân: “Thật ra thầy thích con của bây giờ hơn. Tiểu Mộ à, con người cần phải có buồn, vui, giận hờn. Nếu mà vừa nhìn đã biết đoạn kết thì không gọi là cuộc sống đâu con, mà là chướng ngại trong lòng con đấy.”

Những thứ không thể vượt qua được mới gọi là chướng ngại.

Lí Mộ xin Nghiêm Hòa Sơn nghỉ vài hôm để đi thăm họ hàng. Với hành lí đơn giản, cô mua được vé là sẽ lên đường luôn. Ông không ngăn cản, chỉ dặn cô phải chú ý an toàn khi ra ngoài. Borge đưa cô ra bến xe, và hỏi: “Khi nào cô về? Cô đi rồi, thầy và tôi chỉ có thể ăn đồ ăn bên ngoài thôi.”

“Chắc không lâu đâu, cùng lắm là tháng sau tôi sẽ trở lại.”

“Cô hoàn thành xong thủ tục li hôn rồi hẵng trở lại, đỡ phải chạy tới chạy lui cho phiền.”

Anh ta vẫy tay chào tạm biệt, tươi cười nhìn cô rời đi.

Lí Mộ lại ngồi trong sảnh chờ của bến xe và hồi tưởng lại cuộc sống nay đây mai đó trước kia. Cô không trốn tránh, cũng không phải là cô hèn nhát, mà là cô thật sự muốn đi thăm người thân.

Cô đã hứa với mẹ cô rằng sẽ về thăm ông ngoại, nhưng suốt hai năm qua, cô vẫn không đủ dũng khí đặt chân lên mảnh đất đó một lần nữa.

Sớm muộn gì cũng phải trở lại, cô quyết định đối mặt sớm hơn.

***

Tảng sáng, trước cửa quán hàng bán đồ ăn sáng đã rất náo nhiệt.

Ngụy Tuần đến đây từ tờ mờ sáng, phải đợi rất lâu nhưng lại gặp được Borge thủng thẳng đi tới. Vừa nhìn thấy anh ta, anh liền biết hôm nay sẽ không gặp được Lí Mộ. Tuy đã dần quen với nỗi thất vọng, song sự chán chường không vì thế mà vơi đi chút nào.

Ngụy Tuần đang định rời đi thì bỗng nghe thấy Borge gọi mình: “Anh Ngụy, tôi biết anh đang đợi Tiểu Mộ, cơ mà mấy ngày tới anh không cần đến đây nữa đâu, cô ấy đi rồi.”

Nỗi sợ hãi mà anh đã từng trải qua lại ào ạt tấn công anh một lần nữa. Anh hớt hải chạy đến trước mặt Borge, cuống quýt hỏi: “Cô ấy đã đi đâu?”

“Đi tới nơi cô ấy muốn đi. Nhưng mà anh yên tâm, cô ấy vẫn sẽ quay về đây. Muốn tìm cô ấy cũng dễ thôi, dù sao hai người li thân đã sắp tròn hai năm, cô ấy sẽ không đi xa lắm đâu, còn phải quay về hoàn tất thủ tục li hôn với anh nữa chứ.”

Anh ta thong thả cầm lấy bữa sáng và nói tiếp: “Anh cũng không cần phải lo sau này Tiểu Mộ sẽ tránh mặt anh nữa, vì đây là nhà của cô ấy mà. Có khi cô ấy sẽ lấy tôi đấy. Tôi có kế hoạch định cư ở Trung Quốc, nên anh vẫn có thể gặp được cô ấy thôi. Tính tôi rộng rãi lắm, tôi sẽ không cấm cô ấy gặp anh đâu. Tôi cảm thấy anh cũng được phết, có học thức này, có giáo dục này. Suy cho cùng thì chuyện cũ đều đã qua rồi, tôi cũng không muốn Tiểu Mộ cứ sống trong bóng ma quá khứ. Tôi sẽ giúp anh khuyên cô ấy buông bỏ những điều đã thành dĩ vãng. Như vậy trong lòng anh cũng sẽ nhẹ nhõm hơn, mọi người đều vui vẻ. Tôi thấy hình như anh vẫn còn rất yêu Tiểu Mộ, chắc hẳn anh cũng hi vọng cô ấy có thể tìm được hạnh phúc cho mình. Tôi nói đúng chứ, anh Ngụy?”