Sơn Thôn Tình Ái

Chương 1



Editor: Tớ dịch đến đây đọc đến đấy chứ chưa đọc hết truyện này đâu:))). Vốn từ ngữ của tớ nghèo nàn nên sẽ có chỗ dùng từ chưa chuẩn, mọi người cứ thoải mái góp ý nhé

Vì có một mình làm nên tốc độ rất chậm rất chậm, xin cân nhắc trước khi nhảy hố

______________________________________

Năm Lâm Đông Đông mười bốn tuổi, cuộc đời xảy ra một sự kiện trọng đại làm bước chuyển ngoặt, cha cậu mất. Mẹ Lâm cảm thấy Lâm Đông Đông còn nhỏ nên không nói rõ với cậu nguyên nhân cái chết của cha. Thế nhưng Lâm Đông Đông phi thường rõ ràng, cha là vì say rượu mà chết, mấy người hàng xóm đều nói như vậy.

Không có ba Lâm, một mình mẹ Lâm không có cách nào chăm sóc Lâm Đông Đông. Bà phải đi làm thuê kiếm tiền, huống hồ sống ở thành thị chi phí đắt đỏ, bà quyết định đem Lâm Đông Đông đưa về nhà ngoại, ở nông thôn nói thế nào cũng tiết kiệm tiền hơn.

Vì vậy mùa xuân năm Lâm Đông Đông mười bốn tuổi, bị mẹ Lâm đưa về nhà bà ngoại, một sơn thôn nhỏ xa lạ. Trước đây khi ba Lâm còn sống, bà ngoại nhìn ông không lọt mắt, đối với mẹ Lâm gả cho ông vẫn luôn bất mãn, cho nên mẹ Lâm những năm này cũng rất ít mang Lâm Đông Đông trở về.

Bất quá bà ngoại đối Lâm Đông Đông vẫn là thương yêu, thi thoảng vẫn sẽ cho cậu mấy đồng tiền tiêu vặt, phải biết bà ngoại một mùa hè cơ hồ đều không nỡ lòng bỏ tiền mua một cây kem.

Ông ngoại mất sớm, bà ngoại một mình ở trong ngôi nhà nhỏ bằng gạch. Nhà ở có hai gian, gian lớn để ngủ, chứa một cái giường chiếm hết nửa gian, còn lại một nửa thả tủ cùng tạp vật. Mà gian nhỏ chính là nhà bếp, có kệ bếp cùng nồi sắt lớn, bên trong góc chất đống củi lửa. Trong thôn phòng ốc cấu tạo cơ bản đều như vậy.

Lâm Đông Đông mới vừa tới nơi này không kịp thích ứng. Trong thôn không có đường đi sạch sẽ, người trong thôn nói chuyện đều rất thô tục. Buổi tối không có đèn đường, mọi nhà đi ngủ từ sớm, đúng cảnh tối lửa tắt đèn, thi thoảng mới nghe tiếng chó sủa.

Làng dựa lưng vào một ngọn núi nhỏ, không có gì đặc biệt. Trong thôn trẻ em không có chuyện gì liền đi lên núi chơi. Lâm Đông Đông thực sự không hiểu trên núi có cái gì tốt để chơi, nghe bà ngoại nói trên núi ngoại trừ cây cối, còn có một mảnh mồ.

Ở thành thị làm việc nhất thời là không thể trở về được, mẹ Lâm đáp ứng ngày lễ sẽ về thăm hắn, bảo hắn an tâm ở đây đi học.

Thị trấn cách làng không xa, đạp xe đạp đại khái nửa giờ có thể đến. Trên trấn cũng không phát triển nhiều, chính là kiểu nhộn nhịp hơn làng chút thôi. Lâm Đông Đông đi lên trấn tiếp tục năm nhất sơ trung, trẻ em mấy làng phụ cận đều đến trường này học, thế nhưng toàn bộ trường học cũng không có bao nhiêu người, ít nhất không so được với trường trong thành thị.

Trường học rất tàn, bàn gỗ xập xệ, nhìn dáng dấp liền biết nhiều năm rồi không thấy mới. Bảng đen nứt thành một vòng to thầy giáo liền dứt khoát chia luôn thành hai khối bảng đen để dùng. Sân trường bằng đất, chỉ có một khoảng nhỏ chát xi măng làm nơi tập bóng rổ.

Lâm Đông Đông nhìn cái gì cũng thấy không vừa mắt, cũng chẳng buồn trò chuyện với các bạn học chưa hiểu sự đời này. Cậu đi học đã nhiều ngày nhưng hoàn toàn không làm quen với bạn học, mỗi ngày một mình cưỡi xe đạp đi rồi về, không nói lời nào với bất cứ ai.

Cuối tháng tư, khí hậu phương bắc trở nên ấm áp rất nhiều. Theo thường lệ sau khi tan học Lâm Đông Đông đi lấy xe đạp để xát chân tường nhà để xe, chuẩn bị về nhà.

Thời điểm đi ngang qua sân luyện tập, chợt nghe một âm thanh gọi: "Ai, ai ở đấy, nhặt hộ tôi quả bóng đem lại đây."

Lâm Đông Đông nghe tiếng nhìn sang, trên sân bóng rổ loạn thất bát tao đang đứng năm, sáu nam sinh, mỗi người đều nóng đến độ vén hết ống tay áo lên lộ ra hơn nửa cái cánh tay.

Nam sinh đứng chính giữa hướng về Lâm Đông Đông nhấc cằm, thiếu kiên nhẫn nói: "Nói cậu đấy, sững sờ ra đấy làm gì, đem bóng nhặt lại đây!"

Nam sinh này Lâm Đông Đông biết, cùng thôn với cậu, tên là Tưởng Hải Dương. Sở dĩ Lâm Đông Đông nhớ tới hắn, là bởi vì vô luận ở trong thôn hay là trong trường học, hắn đều là giữa một đống người cong queo méo mó bắt mắt nhất, ngoại hình đẹp, ngũ quan lập thể mày rậm mắt to, hơn nữa so với người khác đều cao to hơn, lúc này mới năm nhất sơ trung, mà đoán chừng đã cao hơn một mét bảy mươi lăm.

Lâm Đông Đông nhìn chung quanh một lần, bên cạnh cậu thật sự có một quả bóng rổ bẩn thỉu lăn đến. Thế nhưng cậu không nhặt, dù tên kia trưởng thành dễ nhìn cũng không thể sai khiến được cậu, hừ, đám nhỏ nhà quê!

Lâm Đông Đông dắt xe đạp tiếp tục ra cửa trường học, phía sau vang lên một trận huýt sáo cùng âm thanh đùa giỡn mồm năm miệng mười:

"Ai za~ người ta không nghe lời mày kìa! Ha ha ha ~ "

"Chà, không dễ nói chuyện đâu ~ "

Tưởng Hải Dương là đại ca nhóm người này, đương nhiên không thể để mất hết mặt mũi. Tuy rằng hắn mới năm nhất, thế nhưng phải biết năm thứ ba cũng không dám chọc giận hắn.

Tưởng Hải Dương vóc người rắn chắc, vũ lực lại siêu quần, hắn có mấy tên đàn em (là anh em cùng nhau lớn lên). Hơn nữa nhà Tưởng Hải Dương còn có tiền, trong thôn có ba tiệm tạp hóa, tiệm tạp hóa to lớn nhất chính là nhà hắn, hạt dưa đồ uống bia thuốc lá, những thứ có thể bán đều có.

"Biến mẹ mày đi, đừng có nói linh tinh!" Tưởng Hải Dương quát bảo đứa đàn em ngậm miệng, liền hướng bóng lưng Lâm Đông Đông gọi: "Cậu kia, bảo cậu nhặt bóng đấy, điếc à?"

Lâm Đông Đông kỳ thực có chút sợ sệt, trước đây thời điểm còn đi học trên thành thị cậu cũng bị từng bắt nạt, bất quá cậu tương đối thành thật, nhóm ác bá trong trường cũng không chú ý tới cậu.

Vừa nãy Lâm Đông Đông kiên cường như vậy là bởi vì từ khi đi đến sơn thôn, cậu vẫn luôn kìm nén uất ức. Hiện tại cỗ kiên cường kia dùng hết rồi, cậu bắt đầu sợ sệt. Vạn nhất những nam sinh kia tức giận, vậy cậu chỉ có thể dùng thân thể nhỏ bé này cố gắng kháng trụ đánh một trận.

Lâm Đông Đông chậm rì rì bước những bước nhỏ đi, nội tâm kịch liệt giãy dụa, tự hỏi có nên hay không quay trở lại nhặt bóng.

Thế nhưng không chờ cậu cân nhắc ra kết quả, Tưởng Hải Dương đã mang theo đám đàn em vây quanh.

"Không nghe thấy tôi nói sao?" Tưởng Hải Dương thị uy đá một cước vào bánh xe đạp Lâm Đông Đông. "Bảo cậu nhặt cầu mà không nghe thấy à?"

Mấy tên đàn em đem Lâm Đông Đông vây vòng tròn, biểu tình mỗi người đều mang vẻ đặc sắc. Có người hưng phấn chờ xem trò vui, có người sắc mặt căng thẳng, chỉ chờ Tưởng Hải Dương ra lệnh một tiếng liền vung nắm đấm lên trước tiên.

Lâm Đông Đông căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, nỗ lực trấn định nói: "Tôi không nhìn thấy..."

Tưởng Hải Dương khó mà tin nổi nhìn cậu, "VC ~ quả bóng lớn như thế cạnh chân cậu mà cậu không thấy, mù à?"

Kỳ thực Tưởng Hải Dương bình thường không bắt nạt người, chỉ là có chút bá đạo. Lúc này hắn cảm thấy quyền uy của mình xác thực bị khiêu chiến, bắt đầu nóng nảy, ở trên cao nhìn chằm chằm Lâm Đông Đông nói: "Đi nhặt bóng về cho tôi!"

Lâm Đông Đông thức thời, biết nếu giả bộ tiếp nữa sẽ phải ăn quả đắng. Vì thế cậu cúi đầu đáp một tiếng, dựng xe đạp, chạy trở lại nhặt bóng. Mặt bóng bẩn thỉu, cậu lén lút cau mày. Chỉ dùng mười đầu ngón tay đem bóng kẹp lấy.

"Nhặt về..." Lâm Đông Đông đem bóng đưa cho Tưởng Hải Dương, thoáng nhỏ giọng nói: "Cho cậu."

Tưởng Hải Dương tìm về được chút mặt mũi, nhưng vẫn là không thoải mái. Hừ một tiếng, hai con ngươi đen sì sì nhìn chằm chằm Lâm Đông Đông, tay đỡ trán suy nghĩ nên làm sao trừng phạt cậu mới có thể làm cho cậu biết rõ uy vọng của mình!

Lâm Đông Đông rất trắng, ngũ quan thiên về thanh tú, trên chóp mũi còn có một nốt ruồi nhỏ. Cậu thích sạch sẽ, quần áo xưa nay đều vô cùng sạch sẽ. Sau khi lên sơ trung câu đã tự mình giặt quần áo, chủ yếu cũng là mẹ Lâm bận, không rảnh giặt cho cậu.

Tưởng Hải Dương so với Lâm Đông Đông cao hơn một cái đầu, giờ khắc này cúi đầu nhìn Lâm Đông Đông, đúng dịp thấy Lâm Đông Đông trắng nõn, trên chóp mũi có nốt ruồi nhỏ, còn có mười đầu ngón tay trắng nõn tinh tế đang kẹp quả bóng rổ.

Tưởng Hải Dương đối với Lâm Đông Đông cũng có chút ấn tượng, bởi vì trước đây không lâu, một ngày, hắn đột nhiên thấy giữa một đống hòn than đen thùi lùi trong lớp có một nam sinh đặc biệt trắng trẻo, so với những cục than kia hoàn toàn khác biệt, trong đám người liếc mắt một cái là nhận ra.

Tưởng Hải Dương suy nghĩ hồi lâu rốt cục nghĩ ra một chủ ý, hắn nhướng mày nhìn Lâm Đông Đông nói: " Mang bóng về giặt sạch sẽ, ngày mai đưa cho tôi."

"A?" Lâm Đông Đông tội nghiệp ngẩng đầu, "Giặt... Giặt bóng?"

Thời điểm hiện tại sáng và tối chênh lệch nhiệt độ rất lớn, bà ngoại đặc biệt tiet kiệm củi lửa và nước, đun sôi nước rất vất vả vậy nên giữ lại chỉ để uống, tắm rửa cơ bản đều dùng nước lạnh. Trong thôn có cái giếng nước sâu, tối đến nước lạnh thấu tâm can. Lâm Đông Đông mỗi lần giặt quần áo đều phải lấy hết dũng khí, cậu thực sự không muốn giặt bóng trong nước lạnh chút nào.

Tưởng Hải Dương quyết định chủ ý này, đặc biệt vừa nãy lúc nhìn thấy Lâm Đông Đông ngẩng đầu ánh mắt vụt sáng lông mi dài cùng con ngươi tròn trừng lớn, oan ức như chú gà con vừa ra đời không lâu, rụt rè, cố tình xù lông chọc người đau lòng.

Tưởng Hải Dương yêu thích những vật nhỏ này, thế nhưng cách thức hắn yêu thích cùng người khác không giống nhau. Người khác nhìn thấy nhóc gà con là cẩn thận từng li từng tí một nâng lên, hắn là yêu thích không buông tay mạnh mẽ tát một cái, tát tới nỗi nhóc gà con kêu chíp chíp, nửa bộ lông tơ trên người trọc lóc.

Cho nên giờ khắc này, quay mắt về phía nhóc gà con Lâm Đông Đông, Tưởng Hải Dương liền muốn làm cho cậu cũng phải kêu 'chíp chíp'!

"Đúng!" Tưởng Hải Dương nghểnh cao cằm, rũ mắt đối Lâm Đông Đông bá đạo nói: "Ngày hôm nay nhất định phải giặt sạch sẽ, sáng mai mang đến cho tôi! Nếu cậu không giặt, tôi liền... Liền xem cậu thành bóng ném vào trong giỏ bóng rổ!"