Sơn Tinh Thủy Tinh - Kẻ Đánh Cắp Trái Tim Vị Thần

Chương 3



Hạ An buồn chán tựa người vào song sắt nhìn ra điểm sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào, trong lòng cảm thấy khổ sở.

Không ngờ nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã thất bại, lại còn liên lụy biết bao nhiêu người. Tất cả đều tại cô quá nóng lòng.

Haizz.. đã bảo là không có kinh nghiệm cua trai rồi cơ mà.

"Là vì cô vô dụng, đừng đổ thừa hoàn cảnh"

Giọng nói quen thuộc của Điển Tích vang lên đằng sau khiến cô vui mừng. Sao cô lại quên mình còn có một sự trợ giúp này.

"Đừng nhìn ta. Ta cũng không có cách gì giúp cô đâu. Ngược lại, cô đã khiến Thủy Tinh có ác cảm với Mỵ Nương, lẽ ra ta nên trừng phạt cô mới phải"

Hạ An còn chưa kịp mở miệng cầu cứu đã bị Điển Tích dọa cho cứng họng..

"Ta cho cô thêm ba ngày. Nếu vẫn không thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Ta sẽ tìm người khác thay thế"

"Đừng mà!"

Không đợi Hạ An trả lời, Điển Tích lại biến mất.

Đúng là đồ con thú không có lương tâm. Thần thú trong các bộ truyện cô xem đều rất dễ thương cơ mà, sao tên này lại lạnh lùng như vậy?

Hạ An cảm thấy mệt mỏi, rất muốn buông xuôi. Dù sao chết thì chết thôi. Ở thế giới bên kia cô cũng không có nhiều bạn bè, cha mẹ, ông bà đều đã mất, dù cho cô có chết đi cũng chẳng ai quan tâm. Điều đáng tiếc duy nhất chính là cô vẫn chưa thực hiện được hoài bão trở thành đầu bếp và mở một nhà hàng cho riêng mình..

Nhưng thôi.. số trời đã định thì biết phải làm sao?

Vì mang tâm lý chịu chết nên khi cửa nhà giam mở ra, có binh tôm tiến vào cô cũng chẳng quan tâm.

"Đứng dậy! Đi theo ta!"

Binh tôm lạnh lùng quát, tai họa mà cô gây ra cho đồng bạn của hắn khiến hắn không thể nào đối đãi tử tế với cô được.

Hạ An ngoan ngoan đi theo. Tưởng rằng sẽ bị đưa ra pháp trường chém đầu, ai ngờ lại được dẫn vào phòng bếp.

Cô sửng sốt, đứng yên tại chỗ không chịu tiến tới. Binh tôm không kiên nhẫn gắt:

"Chủ nhân ra lệnh nấu cho ngài một bữa ăn"

Hạ An hoàn toàn bất ngờ vì đáp án đó, binh tôm tướng cá chỉ vì để cô vào phòng bếp nên mới bị trừng phạt. Vậy mà giờ hắn lại chủ động ra bảo cô làm thức ăn cho hắn.

Tên này đúng là ngang ngược không hiểu nổi.

"Tôi không làm!"

Cô dứt khoác trả lời, khiến cho binh tôm giật mình.

"To gan! Lệnh của chủ nhân mà cô cũng dám cãi. Cô muốn chết rồi à?"

"Đi nói với chủ nhân của mấy người. Nếu muốn ăn thức ăn do tôi nấu thì hãy tha mạng cho những người.. à.. những tôm cá kia đi"

Bất ngờ vì câu nói của cô, binh tôm tựa như bị làm cho cảm động, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng hơn.

"Thế nhưng cô không biết tính tình chủ nhân khó chịu như thế nào đâu. Cãi lại ngài ấy chỉ có một con đường chết"

"Anh cứ đi nói với hắn như thế. Dù sao cũng phải chết. Tôi không muốn phục vụ cho người tàn nhẫn như vậy"

Vẻ kiên cường của cô khiến binh tôm bội phục. Vì vậy, hắn quyết định làm liều một phen.

* * *

Rầm!

"Nhảm nhí! Một nữ hầu thấp hèn mà dám ra điều kiện với ta à?"

Thủy Tinh tức giận đánh gãy cả cái bàn. Binh tôm nằm mọp phía dưới, tuy đang run sợ nhưng vẫn kiên trì nói đỡ cho Hạ An vài lời.

"Thưa.. thưa chủ nhân, cô ta mang vẻ không còn thiết sống nữa. Nếu ngài không đồng ý e rằng cô ta sẽ thực sự chịu chết, cô ta rất có năng khiếu làm bếp, vì vậy.. vì vậy.."

Binh tôm còn chưa nói hết câu, Thủy Tinh đã vung tay, tạo một áp lực vô hình, đẩy binh tôm văng ra xa, đập mạnh vào tường.

"Hừ.. đúng là nuôi ong tay áo. Chưa gì đã thay người ngoài nói chuyện"

Binh tôm phun ra một ngụm máu nằm trên đất, nghĩ rằng số phận phải chết là chắc chắn nên không còn chút hi vọng nào nữa.

Ai ngờ chờ hồi lâu vẫn không thấy thủy thần ra lệnh trừng phạt.

Cả cung điện rộng lớn, hiện tại lại vô cùng áp lực, một bầu không khí nặng nề bao trùm. Ai cũng cúi gằm không dám ngẩng mặt. Đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên khiến mọi người khiếp sợ.

"Lôi đám binh tôm tướng cá đang phơi nắng nhốt vào trong ngục hết cho ta"

Mệnh lệnh của Thủy Tinh cứ như phao cứu sinh, mọi người đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Điều này có nghĩa là anh đã đồng ý với điều kiện của Hạ An.

Những tôm cá kia cho dù vẫn bị giam nhưng giữ được mạng sống coi như đã thoát một kiếp nạn rồi.

Nghe được tin, Hạ An vui mừng đến rơi nước mắt, tâm trạng nặng nề khi nghĩ rằng mình đã hại chết biết bao sinh mạng, cuối cũng được hạ xuống.

Cô vui vẻ làm cho thủy thần một bữa ăn đầy đủ sắc màu hương vị, khiến cho ai nhìn vào cũng phải lóa mắt.

Bởi vậy người ra nói, nấu ăn cũng cần dựa vào cảm xúc, nếu đang buồn hay tức giận thì chắc chắn sẽ không thể nào nấu ra món ăn ngon được.

Sau khi ăn xong các món do Hạ An nấu, thủy thần lập tức triệu hồi cô tới.

Cô quỳ trên đất không dám lên tiếng, sợ không cẩn thận lại chọc giận tên thủy thần khó ở này. Ngay cả bộ dáng hắn tròn méo ra sao cô cũng không dám nhìn.

Chờ một lúc lâu, cuối cùng Thủy Tinh cũng chịu lên tiếng:

"Cô từ đâu đến? Những món ăn do cô nấu không thuộc về nơi này" thế nhưng nó lại gợi cho Thủy Tinh cảm giác rất quen thuộc.

Giật mình vì câu hỏi của hắn, Hạ An không ngờ thủy thần lại biết được điều này. Đầu óc bắt đầu quay cuồng, cố nghĩ ra một lý do hợp lý để giải thích.

"Thưa.. thưa thủy thần, lúc còn nhỏ có một bà lão bí ẩn đã dạy cho tôi, nên tôi cũng không biết những món ăn này là từ đâu"

Thủy Tinh nhìn sự lúng túng của Hạ An đủ biết cô đang bịa chuyện, nhưng hắn không vội vạch mặt vì dù sao cô vẫn còn giá trị lợi dụng, nên bình thản ra lệnh:

"Từ nay về sau hầu hạ bên cạnh ta"

Nói rồi hắn phất áo ra cửa, chợt nhớ ra điều gì mới quay lại, chỉ vào cây hương thảo gần đó.

"Cô là người để thứ này ở đây?"

"Vâng! Hương thảo có thể tỏa ra mùi thơm giúp ngài thư giản ạ"

Hạ An cúi thấp đầu giải thích, vẫn không dám nhìn thẳng.

"Cho sữa vào nước tắm cũng do cô làm?"

"Vì.. nô tì nghĩ sữa sẽ tốt cho da, thưa ngài"

"Ấu trĩ"

Thủy Tinh bỏ lại một câu rồi đi mất. Có điều hắn không hề ra lệnh cho cô bỏ chúng đi.

Hạ An cười thầm trong bụng. Không biết ai mới là người ấu trĩ đây?