Sơn Trại Tình Duyên

Chương 2



Kỳ thật Như Yên đồng ý cho Cố Phương Hoa ở lại, chủ yếu là nàng cảm thấy phòng tuyến của mình sở dĩ đánh không lại người khác, không đơn giản chỉ là bởi vì nghèo, mà là vì bọn họ không có tri thức không biết sử dụng mưu kế.

Trong 36 kế bọn họ chỉ hiểu được một kế cuối cùng, chính là bỏ chạy.

Nếu có thể lấy thân phận của Cố Phương Hoa, giúp cho bọn họ trở thành người có văn hóa, thực sự đánh đuổi được Dã Trư Trại, khôi phục sinh kế, thì nàng cũng rất vui lòng không cần phải đốn cây nữa.

Đi học được không đầy mấy ngày, thì từ bà lão 80 cho tới tiểu hài đồng 6 tuổi, đều vô cùng sùng bái đối với vị tiên sinh dạy học mới tới này, khiến cho địa vị trại chủ của nàng cũng bị lung lay.

Điều này không nằm trong kế hoạch của Như Yên, vì thế sau khi tư lự muôn vàn, nàng gọi Tiểu Hắc tới.

“Nghe nói mấy ngày nay, Cố tiên sinh giảng bài rất tốt.” Nàng tuy nói một cách tùy tiện nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm biểu hiện của Tiểu Hắc.

“May nhờ trại chủ tìm được tiên sinh, ta thật cảm động đến rơi nước mắt, tiên sinh càng là không ngại vất vả, thật là có lòng…”

“A?” Như Yên hai mắt mở cực lớn, thập phần khó tin.

Hiển nhiên, Tiểu Hắc chưa từng chú ý biểu hiện của Như Yên, ngay cả khi hắn trả lời cũng có chút thất thần, tầm mắt vẫn luôn dõi ra bên ngoài, thấy nàng không hé răng, lại chắp tay nói: “Nếu trại chủ không còn dặn dò gì, ta cáo lui trước.”

Như Yên xoắn chặt mi, híp mắt khoát khoát tay, Tiểu Hắc liền vội vàng chạy như bay ra khỏi sảnh đường.

Nàng càng nghĩ thì lại càng cảm thấy không ổn, từ sau lần trước vội vàng thỏa thuận hiệp nghị với hắn xong, thì nàng cũng không gặp lại Cố Phương Hoa nữa, lại càng không lưu tâm gì... Bây giờ xem kỹ, nói không chừng hắn chính là gian tế do Dã Trư Trại phái tới, muốn hủy hoại Hắc Phong Trại của nàng từ trong nhân tâm. Vì thế nàng nhăn cặp chân mày đẹp lại, vén tay áo, hết sức cẩn thận đi theo phía sau Tiểu Hắc. Nếu để nàng bắt gặp được Cố Phương Hoa mê hoặc nhân tâm, thì nhất định sẽ lấy một lực lượng dời non lấp biển khiến hắn phải tuyệt hậu.

Ai ngờ một đường đi đến, lại thấy có rất nhiều già trẻ lớn bé trong trại, phấn khởi dọn băng ghế, cả đám háo hức trông mong ngồi phía dưới, chờ đợi Cố Phương Hoa bắt đầu bài giảng.

Như Yên tìm vị trí cuối cùng ngồi xuống, che che dấu dấu.

Cố Phương Hoa vẫn một thân áo lục, đứng ở phía trên, hết sức ôn tồn lễ độ, ánh mắt tươi cười dịu dàng, mở màn đã lập tức khiến cho đám người dưới sân khấu hoan hô, “Hôm nay thứ chúng ta phải học chính là mắng chửi người khác.”

Như Yên thiếu chút thì đã ngã lăn xuống ghế, mặt hơi lộ ra một nụ cười khinh thường.

Cái này còn cần phải học sao? Đây chính là Hắc Phong Trại, có ai mà không phải vừa chui ra từ trong bụng mẹ đã biết mắng chửi người khác chứ.

Chợt nghĩ lại cũng có chút buồn cười, nàng thế mà lại đến đây nghe một thân cây dạy học, vì thế liền lắc đầu cười khẽ, chuẩn bị đứng dậy bỏ đi.

Lúc này, phía trước cũng có người lên tiếng: “Tiên sinh, chúng ta mắng chửi người không chỉ có tàn nhẫn, mà còn khiến họ không ngóc đầu lên được, chỉ sợ tiên sinh cũng không tiếp thu...”

Cố Phương Hoa một chút cũng không bực bội, ngược lại gật đầu nói: “Vậy phiền ngươi làm mẫu một chút.”

Người nọ cũng không nhiều lời, há mồm nói: “Ngươi là đồ hèn nhát, cả nhà ngươi đều là hèn nhát.”

Mọi người bên dưới cười vang, ngay cả Cố Phương Hoa cũng nở nụ cười.

“Cũng khá tốt, chẳng qua có một chút không ổn.” Hắn cười như tắm mình trong gió xuân.

Rốt cuộc cũng chỉ như thế, Như Yên gật đầu nói trong lòng, người đã định đứng dậy.

“Về sau nhớ kỹ, từ thời cao tổ cho tới cửu đại huyền tôn chín đời con cháu cũng đều phải tính hết vào.”

Mọi người tỉnh ngộ, nàng hoảng hốt.

Lại nhìn về phía Cố Phương Hoa, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên tóc hắn, thoạt nhìn chính là một mỹ công tử xuất thân gia giáo tốt đẹp, đọc vạn quyển sách, vô cùng thanh nhã, nhưng không ngờ lại là bản tính như thế, nàng là mắt bị mù rồi...

Một tiết học hừng hực nhộn nhịp đã kết thúc trong hoảng hoảng hốt hốt, mọi người sôi nổi giải tán, nàng vốn đang muốn lén chuồn đi, liền nghe bà bà quét rác lên sân khấu lẩm bẩm tự hỏi: “Sao mỗi lần tan lớp xong là trên mặt đất đều có lá nhỉ, rõ ràng cây cối trong phạm vi quanh đây đã bị trại chủ đốn gần hết rồi còn gì, có bay thì cũng đâu thể xa đến mức này?”

“Khụ,” Nàng tỏ vẻ đi ngang qua, bà bà ngẩng đầu thấy nàng, vội bước lên tiếp đón, nàng vỗ vỗ vai bà bà, nói lên lời nói thật lòng từ trong tâm trí, “Nhất định là thằng khỉ nhà ai đó quậy phá, ta sẽ xử lý việc này cho bà.”

Sau khi bà bà đi khỏi, nàng liền vội vàng lên sân khấu, bắt được một thiếu niên áo xanh lục.

Cố Phương Hoa thấy người tới là Như Yên, cười đến đầy mặt đều là răng, “Xin chào cô nương.”

“Chào cái rắm.” Nàng kéo cổ áo hắn, khiến cho hắn phải cúi đầu, “Ngươi có thể giám sát chặt chẽ lông tóc trên người mình hay không?!”

Cố Phương Hoa mi dài chớp chớp, da thịt trắng hơn tuyết, hắn nhìn nàng, hoang mang khó hiểu, “Ta không rụng tóc.”

Khi nói chuyện, hơi thở độc đáo của cỏ cây phun lên cánh mũi Như Yên, khiến nàng bỗng dưng đỏ mặt, vội buông hắn ra, quay mặt đi chỗ khác, “Ta, ta nói lá cây của ngươi, đừng để người khác nhìn ra ngươi là thụ linh.”

Người nọ không rõ nguyên nhân lại kề sát mặt đến gần hỏi: “Vì sao?”

“Tránh gây thêm nhiều chuyện.” Nàng quay đầu liền đối diện với khuôn mặt phóng đại của hắn, môi mỏng khẽ nhếch, mắt ngọc mày ngài.

Như Yên nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Xem ra mấy năm nay nàng hặm hực không vui đến mức nào, thì mới có thể sinh ra ý tưởng không an phận đối với một thân cây như thế chứ.

Nghĩ vậy, nàng cố ý chuyển đề tài, “Ngươi không phải nói có thể đánh bại Dã Trư Trại sao? Sao lại không thấy người đưa ra kế hoạch?”

“Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng…”

“Nói tiếng người.” Mới vừa rồi bị Tiểu Hắc giảng đạo, bây giờ lại thêm cái tên này có bộ dạng như thế, khiến cho nàng cũng sắp ê hết răng.

Cố Phương Hoa cũng không xấu hổ, cong môi cười nói: “Nói đơn giản tức là phải hiểu rõ tình hình, rồi mới tính toán được.”