Song Bích

Chương 15: Người chìm vào trong cảnh



Minh Hoa Chương cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Minh Hoa Thường. Lý do rất không hợp lẽ thường, nhưng đặt trên người Giang Lăng thì lại rất có sức thuyết phục.

Đầu óc này của hắn ta đúng là không giống người có thể làm ra âm mưu gì.

Minh Hoa Chương im lặng, xem như chấp nhận. Nhậm Dao nghĩ đến việc phải vào ở viện của tên công tử bột Giang Lăng thì vẫn không tự thuyết phục bản thân được: "Thế nhưng..."

Minh Hoa Thường kịp thời chặn lời Nhậm Dao lại, nói: "Nhậm tỷ tỷ, an toàn quan trọng nhất."

Nhậm Dao chạm đến ánh mắt của Minh Hoa Thường, nghĩ vừa rồi Giang Lăng còn kéo nàng dậy, cuối cùng cũng cam chịu.

Trong phòng ngủ của họ bày một cỗ thi thể, Minh Hoa Thường không muốn dùng lại đồ đạc gì trong phòng hết, Nhậm Dao cũng vậy. Các nàng chỉ lấy quần áo và đồ dùng bên người của mình, rồi nhân lúc bóng đêm cùng Minh Hoa Chương và Tạ Tế Xuyên đến viện mà Giang Lăng ở.

Đãi ngộ của Giang Lăng quả thực rất xa hoa. Chỉ tính viện tử đã to gấp đôi bọn họ, chính diện là ba gian phòng chính, hai bên có hai gian sương phòng, bên trong đầy đủ hết chăn đệm rèm màn, dọn dẹp một chút là dùng được.

Giang Lăng mời bọn họ vào sảnh chính, nói: "Các ngươi ngồi nghỉ trước đi, ta sai hạ nhân đi thu dọn phòng trống. Gian phòng chính phía đông là Bảo Bảo ở, mấy gian còn lại các ngươi cứ chọn tùy ý."

Giang Lăng dặn dò cực kỳ ngang tàng. Phụ thân hắn ta có quyền có tiền, đãi ngộ của hai vị Quận vương con của Thái tử chưa chắc đã vượt qua hắn ta. Dù cho bốn người Minh Hoa Thường ở mỗi người một gian cũng không có vấn đề gì.

Trên đường đi Minh Hoa Thường và Nhậm Dao đã bàn bạc xong, hai người bọn họ vẫn ở cùng nhau. Minh Hoa Thường nói: "Đa tạ Giang Thế tử, ta và Nhậm tỷ tỷ ở sương phòng phía đông là được rồi. Nhưng ta có thể qua thăm Bảo Bảo không?"

Chuyện này thì có vấn đề gì đâu, Giang Lăng lập tức sai người dẫn Bảo Bảo tới.

Động vật họ mèo ngày ngủ đêm thức, hiện tại chính là thời điểm mèo rừng tỉnh táo nhất. Một con mèo to cao quý bước tới, sau khi nó đi vào thì nhận ra Minh Hoa Chương và Nhậm Dao chính là người đánh nó. Nó khẽ gầm một tiếng, đè thấp người, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ.

"Bảo Bảo, đừng căng thẳng, đây là khách." Giang Lăng thuần thục giơ tay vẫy Bảo Bảo, Minh Hoa Thường cười với mèo rừng, muốn bày ra sự thân thiện của bản thân, đáng tiếc là có vẻ chẳng hiệu quả mấy.

Mèo rừng đối mặt với bọn họ, cảnh giác đi về phía Giang Lăng. Giang Lăng vô cùng yêu thương Bảo Bảo nhà mình, hết sờ đầu lại gãi cằm. Nếu không phải là vì hình thể quá to không ôm được thì hắn ta đều hận không thể nâng niu nó trong lòng bàn tay. Mèo rừng nheo mắt lại, trong cổ họng phát ra những tiếng rầm rì thoải mái.

Minh Hoa Thường nhìn bộ lông vừa dài vừa bông của mèo rừng, lòng bàn tay cảm thấy hơi ngứa, không hiểu sao lại cảm thấy cảm giác sờ vào có lẽ rất thích. Minh Hoa Thường chờ mong hỏi: "Nghe nói mèo rừng đều đi săn ban đêm?"

"Đúng vậy." Giang Lăng gọi báo nô tới, hỏi: "Ban ngày Bảo Bảo ngủ bao lâu? Có cho ăn chưa?"

Báo nô là một người dị vực mày rậm mắt sâu, nói tiếng Hán đã vô cùng thành thạo. Sau khi Giang Lăng hỏi qua thì miễn cưỡng hài lòng: "Các loại thịt trên núi vẫn quá ít, chỉ có thể để Bảo Bảo nhà ta chịu uất ức. Bảo Bảo, tối nay phải xem ngươi rồi, nếu có ma quỷ mò đến thì ngươi đừng khách sáo, cắn chặt nó cho ta! Nhưng cũng đứng cắn chết, để lại một hơi cho ta nhìn một cái."

Minh Hoa Thường gật đầu không ngừng: "Không sai. Nhưng mà, nó có phân biệt rõ được người mình và người ngoài không? Đừng ngộ thương nô tỳ chúng ta mang tới."

Giang Lăng hừ một tiếng, vênh váo tự đắc liếc về phía Minh Hoa Thường, hất cằm nói: "Đừng coi thường Bảo Bảo nhà ta, mặc dù Bảo Bảo nhà ta không biết nói chuyện nhưng thông minh lắm đấy."

Minh Hoa Thường nhìn dáng vẻ không mấy thông minh của Giang Lăng thì cũng mong là vậy. Nàng nói vài lời nịnh nọt tâng bốc, gọi Chiêu Tài, Như Ý tới rồi nói: "Bảo Bảo, ngươi nhìn rõ nhé, hai người bọn họ tên là Chiêu Tài, Như Ý, là người mình. Ngươi đừng dọa các nàng nhé."

Chiêu Tài và Như Ý nhìn thấy một con thú to như vậy, dù biết là nuôi trong nhà nhưng chân cũng không nhịn được mềm nhũn. Con ngươi màu xanh nâu của mèo rừng đảo qua đám người, nhìn trông lạnh lẽo lại nguy hiểm, cũng không biết là nghe có hiểu không.

Mà Giang Lăng nghe thấy tên của hai nha hoàn thì ngẩn ra mất một lúc, nói với Minh Hoa Thường một câu phát ra từ nội tâm: "Tên hai nhà hoàn này của ngươi đặt hay thật đấy, nghe vui mừng."

"Đúng chứ!" Minh Hoa Thường giống như gặp được tri kỷ, kích động nói: "Ta cũng thấy vậy! Cuối cùng cũng có người hiểu ta."

"Sao không đặt theo đôi?"

"Có theo đôi, Tiến Bảo và Cát Tường đang ở trong phủ."

Vẻ mặt Giang Lăng và Minh Hoa Thường như thể hận không thể gặp nhau sớm hơn, tri kỷ khó tìm. Minh Hoa Chương khẽ ho một tiếng, mạnh mẽ cắt đứt cuộc giao lưu của hai người này: "Trong vườn Phi Hồng càng ngày càng không yên ổn. Đêm nay tất cả mọi người phải tỉnh táo một chút, bất kể nam nữ thì đều không được ra ngoài một mình."

Nhắc tới chuyện này Giang Lăng lại cảm thấy hứng thú, hỏi: "Sao ma nữ đó lại xuất hiện ở trong phòng các ngươi?"

"Đầu tiên, đó là một xác chết, cũng không phải ma nữ." Minh Hoa Chương chậm rãi nói: "Thứ hai, lúc chạng vạng tối có người nghe lén ngoài phòng, bây giờ nghĩ lại thì cũng không loại trừ khả năng là bọn họ cố ý dẫn chúng ta đi, để dễ bề vào phòng động tay chân."

Chạng vạng tối Minh Hoa Chương và Nhậm Dao đi bắt người, Minh Hoa Thường và Tạ Tế Xuyên theo sát phía sau, người hầu và nha hoàn bọn họ dẫn theo cũng đều cùng ra ngoài xem náo nhiệt. Sau đó bọn họ đi gặp Thái Bình Công Chúa, giằng co lãng phí rất nhiều thời gian, không ai để ý trong viện. Bởi vậy nên bị kẻ chủ mưu sau màn lợi dụng sơ hở, mang thi thể vào phòng bọn họ, thậm chí còn cố ý giấu ở trên giường.

Giang Lăng cũng không thèm để ý là ma nữ hay là xác chết nữ, hắn vô cùng phấn khởi hỏi: "Hai ma nữ trước đó đều được treo ở chỗ dễ nhìn thấy nhất, lần này lại chuyển vào phòng các ngươi. Cho dù có ý định dọa sợ người đi nữa thì trong vườn Phi Hồng có nhiều khách khứa như vậy, tại sao lại cứ chọn trúng các ngươi chứ? Rốt cuộc các ngươi đã làm gì mà có thể được lệ quỷ ưu ái như vậy?"

Tạ Tế Xuyên khẽ nhíu mày, hung thủ mang thi thể vào trong viện của bọn họ rõ ràng là khiêu khích, bất kể bốn người bọn họ có muốn hay không thì lúc này đều đã thành người trên cùng một chiếc thuyền, tìm kiếm hung thủ đã là tìm lời giải cũng là tự vệ. Nhưng Giang Lăng lại thực sự chỉ là một người ngoài, kể cho hắn biết tình hình cụ thể của vụ án thì có an toàn không?

Minh Hoa Chương lặng lẽ lắc đầu với Tạ Tế Xuyên, thẳng thắn nói với Giang Lăng: "Ta cũng đang tự hỏi vấn đề này, hơn nữa người chết còn là thị nữ mà chúng ta từng hỏi chuyện lúc sáng, nếu nói là ngoài ý muốn thì không khỏi quá trùng hợp. Ta nghĩ chắc chắn không phải hung thủ đứng sau màn chọn bừa một đối tượng để ra tay, trong đó nhất định là có quy luật nào đó."

Minh Hoa Chương liếc qua con mèo rừng đang gác lên đầu gối Giang Lăng, hắn cảm thấy một người có thể được động vật gần gũi chắc chắn là một người chân thành. Hiện tại địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, tranh thủ được thêm một người giúp đỡ dù sao cũng không sai được. Huống hồ phụ thân của Giang Lăng là phụ tá của Thái Bình Công Chúa, qua lại với phủ Công chúa cực kỳ mật thiết. Kế tiếp bọn họ truy tìm hung thủ, có khi còn cần tới sự giúp đỡ của Giang Lăng.

Minh Hoa Chương đã nói như vậy thì Tạ Tế Xuyên có che giấu cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hắn nói: "Cho dù mục đích là gì, đối phương có thể mang thi thể vào trong phòng, có thể thấy rằng gã vô cùng quen thuộc với sơn trang, thậm chí còn là kẻ mà nhiều người biết. Ta đã kiểm tra trong phòng, cửa sổ cũng không có dấu vết bị cạy mở. Vào giờ Dậu mọi người đều bị hấp dẫn tới trước mặt Thái Bình Công Chúa, trong sơn trang ít người đi đường, rất có thể đối phương đã động thủ trong khoảng thời gian này. Nhưng dù vậy thì kéo một thi thể rêu rao khắp nơi cũng quá chói mắt, ta cảm thấy rất có thể là Tâm Liên bị lừa tới gần đó, sau đó mới bị hại."

Giang Lăng nghĩ cũng cảm thấy có lý, hắn xoa cằm, chậc một tiếng, không biết là đang cảm thấy thế nào: "Nói vậy thì kẻ giết người không phải ma quỷ?"

Dĩ nhiên là không phải, Minh Hoa Chương nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ở trong sơn trang có rất nhiều người có thể gọi thị nữ ra ngoài, cũng không thể xác định hung thủ là ai. Gã đã đặt thi thể trong phòng, có thể thấy được là một kẻ ngạo mạn, lại không tìm ra gã thì ai biết bước tiếp theo gã muốn làm gì."

Thảo luận tới thảo luận lui, giống như có chút manh mối, nhưng tiếp tục suy đoán thì lại hoàn toàn mơ hồ. Nhậm Dao tức giận nói: "Nói nhiều như vậy vẫn không biết đối phương là ai. Chúng ta cứ để mặc cho kẻ đó đùa bỡn ư?"

Tạ Tế Xuyên nhìn khá thản nhiên, chẳng hề có cảm giác nôn nóng: "Không có chứng cứ xác thực thì ai dám đắc tội gia nô của Thái Bình Công Chúa?"

Nhậm Dao nghẹn họng một lát rồi hỏi: "Vậy lén vào trong phòng bọn họ tra xét thì sao? Ta cũng không tin những tên cẩu tặc kia không để lại chút dấu vết nào."

Tạ Tế Xuyên thở dài: "Âm thầm điều tra không khó, nhưng trong vườn Phi Hồng có nhiều người như vậy, chẳng lẽ phải lục soát từng người hay sao?"

Nói một lúc lâu, tất cả lại quay về điểm xuất phát. Minh Hoa Chương nhìn Minh Hoa Thường có vẻ ngơ ngác, dường như không có tinh thần thì nói: "Hôm nay cũng muộn rồi, nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại chờ ngày mai lại nghĩ cũng không muộn."

Giang Lăng biết không phải quỷ giết người thì ít nhiều gì trong lòng cũng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng một kẻ giết người liên tục giết ba nữ tử nghe cũng rất kích thích. Thậm chí hắn còn xoa tay hằm hè, chờ mong tối nay kẻ giết người đến viện của bọn họ.

May mà Minh Hoa Thường và Nhậm Dao không biết Giang Lăng đang nghĩ gì. Hai người bọn họ về phòng, đám nha hoàn đã lau dọn đồ dùng trong phòng một lần. Nhậm Dao nhìn thấy chăn đệm được xếp gọn gàng trên giường thì vẫn cảm thấy hơi sợ hãi: "Muội không ngủ à?"

Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm vào bóng đêm giống như có điều suy nghĩ, nàng nghe thấy Nhậm Dao hỏi vậy thì "ừ" một tiếng, nói: "Nhậm tỷ tỷ, tỷ ngủ trước đi, ta lại suy nghĩ một lát."

Nhậm Dao nhớ đến vụ án rối như tơ vò kia thì lại đau đầu. Nàng ấy thấy Minh Hoa Thường kiên trì thì nhún vai không khuyên nữa, cả gan vén chăn lên. May mà lần này bên dưới sạch sẽ không có gì. Nhậm Dao thầm thở phào một hơi, tắm rửa đơn giản rồi đi ngủ.

Minh Hoa Thường ngồi trước cửa sổ rất lâu, ánh nến nhảy nhót trong mắt nàng, cặp mắt kia càng có vẻ lấp lánh sáng ngời, óng ánh rực rỡ.

Nàng tựa như lão tăng ngồi thiền, chìm vào trong suy nghĩ.

Vừa rồi lúc bọn họ thảo luận về vụ án, Minh Hoa Thường vẫn luôn không nói gì. Trước mắt nàng hiện ra mấy cặp lỗ thủng đen như mực, những nữ tử kia hoặc là bị treo hoặc là đặt nằm, cố gắng mở to mắt giống như muốn nói gì đó.

Minh Hoa Thường không khỏi nghĩ, lúc các nàng làm ra vẻ mặt này, người xem duy nhất chính là hung thủ. Nếu như có thể hiểu được suy nghĩ ngay lúc đó của Trì Lan, Ngụy Tử, Tâm Liên, có phải là có thể mượn đôi mắt của các nàng để "nhìn thấy" hung thủ không?

Minh Hoa Thường càng nghĩ càng không ngồi yên được, không phải ở đây, nàng muốn hiểu các nàng, vậy thì phải nghĩ như những gì họ nghĩ, nhìn những gì họ nhìn. Nhưng bên ngoài đen như mực, Minh Hoa Thường thực sự không có gan đi ra ngoài. Chờ ngày mai lại đi ư?

Thế nhưng ngày mai trời đã sáng, cũng không phải là thế giới mà Trì Lan và Ngụy Tử nhìn thấy.

Ngay lúc Minh Hoa Thường đang cảm thấy khó xử thì dường như bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa. Âm thanh rất nhỏ, lẫn trong tiếng gió gần như không thể nhận ra, nhưng Minh Hoa Thường vẫn luôn chú ý tới bên ngoài nên lập tức để ý tới.

Minh Hoa Thường lặng lẽ đẩy khung cửa ra một khe nhỏ, vừa hay nhìn thấy Minh Hoa Chương đi tới từ trong hành lang. Minh Hoa Chương cũng nhìn thấy cửa mở, ánh mắt cả hai chạm nhau, cùng ngẩn ra.

Minh Hoa Chương khẽ nhíu mày: "Sao muội còn chưa ngủ?"

Minh Hoa Thường hơi xấu hổ, cười hì hì rồi hỏi: "Nhị huynh, huynh muốn đi đâu thế?"

"Ta đi tìm địa điểm tử vong của Tâm Liên.” Minh Hoa Chương nói: "Gã mang Tâm Liên đến trong viện của chúng ta, hiện trường xảy ra vụ án chắc chắn chỉ ở gần đó."

Minh Hoa Thường nghe xong thì lập tức nói: "Nhị huynh, muội đi với huynh nhé!"

"Không được." Minh Hoa Chương từ chối không chút suy nghĩ: "Bên ngoài quá nguy hiểm, muội nên đi ngủ."

"Có nhị huynh ở bên cạnh thì nào có nguy hiểm gì chứ?" Minh Hoa Thường thấy Minh Hoa Chương vẫn không dao động, lộ ra vẻ mặt đáng thương rồi làm nũng: "Nhị huynh không ở trong viện, muội không dám ngủ. Hơn nữa huynh đi ra ngoài một mình, muội cũng lo cho huynh mà. A huynh, huynh cho muội đi theo đi!"

Minh Hoa Thường níu lấy cánh tay Minh Hoa Chương mè nheo, bày ra dáng vẻ không đồng ý thì nàng sẽ không cho hắn đi. Minh Hoa Chương lo lắng sau khi hắn đi nàng sẽ vụng trộm đi theo, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nhưng muội phải nghe lời, không được đi linh tinh, không được hành động một mình."

Mắt Minh Hoa Thường lập tức sáng lên, nàng không cách nào biểu đạt cảm xúc kích động trong lòng, nhảy cẫng lên rất cao rồi ôm chặt lấy Minh Hoa Chương: "Cảm ơn nhị huynh, nhị huynh là tốt nhất!"

Minh Hoa Chương bỗng nhiên bị nàng ôm lấy thì ngẩn ra, còn chưa kịp nói gì thì Minh Hoa Thường đã buông hắn ra, nhanh nhẹn quay về phòng cầm áo choàng.

Chỉ để lại Minh Hoa Chương đứng ngẩn ngơ tại chỗ, tay nửa nâng lên, buông xuống cũng không phải mà giơ lên cũng không phải. Minh Hoa Thường vừa mặc y phục vừa đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã đi ra. Minh Hoa Chương nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng yên lặng bỏ tay xuống xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Minh Hoa Thường đóng kỹ cửa, cẩn thận để không làm ồn đến Nhậm Dao đang ngủ bên trong. Nàng nắm chặt áo choàng, hỏi: "Nhị huynh, chúng ta sẽ đi đâu?"

Ở trước mặt Trấn Quốc Công nàng luôn luôn muốn được thứ gì là bắt đầu làm nũng, nếu vẫn không được thì lại làm nũng hơn nữa, nàng cũng không để ý lắm đến hành vi kích động vừa rồi. Minh Hoa Chương nghẹn trong lòng, chỉ có thể cũng ra vẻ bình tĩnh nói: "Về viện của chúng ta xem trước đã."

Trước đó có người đến gây chuyện, lại thêm hắn muốn đưa Minh Hoa Thường đến nơi an toàn nên chưa kịp nhìn kỹ xung quanh thi thể. Hiện tại trời tối vắng người, không ai quấy rầy, hắn có thể mặc sức quan sát.

Minh Hoa Thường gật đầu, bờ môi mấp máy dường như muốn nói gì đó nhưng lại xấu hổ. Minh Hoa Chương phát hiện, bèn hỏi: "Muội muốn nói gì thì cứ nói đừng ngại."

Minh Hoa Thường ngượng ngùng nói: "Nhị huynh, huynh có thể đi cùng muội tới xem nơi Trì Lan và Ngụy Tử xảy ra chuyện trước không?"

"Muội phát hiện gì à?"

"Không." Minh Hoa Thường lắc đầu: "Nhưng muội luôn cảm thấy, hung thủ để lại rất nhiều dấu vết hoạt động tâm lý ở những nơi này. Người chìm vào trong cảnh, đổi góc nhìn, có lẽ có thể đoán được suy nghĩ của hung thủ."