Song Bích

Chương 18: Tiền triều



Lúc Minh Hoa Thường nhắc tới Lư Lăng Vương, cuối cùng cũng hiểu tại sao ban đầu Minh Hoa Chương không muốn nói cho nàng biết.

Hiện tại Nữ hoàng cầm quyền trong triều, nói đến vị Nữ hoàng này thì cũng là một người vô cùng truyền kỳ. Bà ấy họ Võ, đã từng là Hoàng hậu của Cao Tông, có với nhau bốn trai hai gái, cho tới nay còn hai con trai một con gái còn sống. Bởi vì sức khỏe Cao Tông không tốt, rất nhiều chuyện trong triều đều dần dần giao cho Võ Hậu xử lý. Về sau Võ Hậu tự phong thành Thiên Hậu, cùng xưng nhị Thánh với Cao Tông, hai người cùng nhau lâm triều, nhị Thánh lâm triều đến mười chín năm.

Từ xưa đến nay không ít Hoàng hậu được yêu chiều, nhưng có thể cùng ngồi chung, cùng lên triều với Hoàng đế thì không chỉ là được yêu chiều. Sau khi Cao Tông chết, Võ Hậu trở thành Thái hậu, vẫn cầm giữ triều chính. Khi đó người kế thừa hoàng vị của Cao Tông là nhi tử thứ ba của Võ Hậu, cũng chính là Lư Lăng Vương hiện tại.

Lư Lăng Vương bất mãn việc mẫu thân tham gia chính sự, không biết là phàn nàn hay khoác lác với nhạc phụ của mình ở trong cung, nói thiên hạ này là của Lý gia bọn họ, cho dù ông ấy phong nhạc phụ làm Hoàng đế thì có ai quản được chứ?

Đương nhiên Lư Lăng Vương chỉ nói chơi thôi, ông ấy có nâng đỡ nhà vợ đến mấy cũng không thể truyền ngai vàng cho nhạc phụ được. Không biết sao chuyện này bị Võ Hậu nghe được, Võ Hậu im lặng chuẩn bị chính biến, vào lúc lâm triều một ngày nào đó bất ngờ phát động, kéo Lư Lăng Vương khỏi ngai vàng, biếm truất đi Lư Lăng, lại lập tiểu nhi tử Lý Đán làm tân đế.

Lư Lăng Vương đột nhiên có được quyền lực cao nhất trên đời, lại bất ngờ mất đi, có thể nghĩ là ông ấy sợ hãi tới mức nào. Lý Đán mới lên ngôi cũng biết rõ mẫu thân không dễ chọc, mọi chuyện đều nghe theo mẫu thân. Thế nhưng Võ Hậu đã có lòng xưng đế, máu mủ chí thân của bà ấy thành chướng ngại vật lớn nhất trên con đường quyền lực của bà, bất kể là tranh hay không thì Võ Hậu đều muốn quét dọn chướng ngại.

Quả nhiên, sau khi Lý Đán đăng cơ chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ và quyền lực của Hoàng đế, vẫn luôn bị nhốt trong cung. Qua mấy năm, Lý Đán nghe được các nơi không ngừng hiện lên điềm lành, tin mừng, dân chúng diễu hành ngoài cung cầu Võ Hậu đăng cơ. Ông ấy cười khổ một tiếng, hiểu rõ tất cả, ngoan ngoãn nhường ngôi cho mẫu thân.

Sau khi Lý Đán nhường ngôi vẫn bị giam giữ trong cung, qua mấy năm ông ấy được Nữ hoàng phong làm Hoàng trữ. Chỉ có tên tuổi hoàng gia, lại vẫn sống cuộc sống ăn bữa hôm lo bữa mai, nơm nớp lo sợ. Việc duy nhất ông ấy có thể làm là khiến nữ nhân của mình sinh con. Trong những năm bị nhốt, bọn họ sinh rất nhiều nhi nữ, ví dụ như Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương đến tham gia yến tiệc, chính là nhi tử thứ xuất của ông ấy.

Thiên hạ xuất hiện vị Nữ hoàng đế đầu tiên từ xưa tới giờ, vị Nữ hoàng này còn cực kỳ tàn nhẫn. Hoàng tộc Lý - Đường và những đại thần dám phản đối bà ấy đều bị giết sạch, những người có uy hiếp tới bà ấy cũng bị bà ấy dùng các loại tội danh lưu đày hoặc nhốt lại, những người Lý gia hiện tại may mắn còn sống đều thành cừu non bị dọa mất mật. Cũng không thần tử nào dám xoi mói nữ nhân có thể làm Hoàng đế hay không, bọn họ chỉ quan tâm tới việc Hoàng đế đời tiếp theo sẽ là ai?

Họ Lý hay là họ Võ? Là nam hay nữ? Truyền dòng họ hay truyền huyết thống?

Trước kia điều này căn bản không phải vấn đề, nhi tử của Hoàng đế chắc chắn là cùng một họ với ông ta rồi. Thế nhưng người đang ngồi trên ngai vàng chính là vị Nữ hoàng đầu tiên từ xưa đến nay, con của bà ấy họ Lý, là người thân có chung dòng máu, cũng là hoàng thất của tiền triều, vừa kế vị chắc chắn sẽ phế bỏ quốc hiệu của bà ấy, thậm chí đồ sát người nhà họ Võ trên quy mô lớn. Trái lại cháu trai cùng một họ với bà ấy sẽ giữ gìn sự thống trị của bà ấy, vấn đề là cháu trai và bà ấy không thân, bỏ qua nhi tử để truyền ngôi cho cháu trai, thực sự là làm trái luân lí thiên tính.

Chính Nữ hoàng sa vào một vòng luẩn quẩn, suy nghĩ mười năm vẫn chưa nghĩ ra nên lập ai làm Thái tử. Các thần tử cũng rất quan tâm tới việc này, đời Hoàng đế tiếp theo là họ Lý thì những người đã từng chết oan hay bị lưu đày còn có thể sửa lại oan án, nếu như là họ Võ thì Đại Đường sẽ vong thật.

Vì thế, cuộc đấu tranh liên quan tới việc lập Thái tử trong triều chưa từng lắng lại. Điều này không chỉ liên quan tới lòng trung thành của thần tử, càng liên quan tới tính mạng gia đình bọn họ, cho nên những lão thần triều Lý Đường vẫn luôn thuyết phục Nữ hoàng, hi vọng bà ấy truyền ngôi cho nhi tử, Lư Lăng Vương cũng được Hoàng trữ cũng được, nhi tử nào cũng được.

Tuy Lý Đán đã là Hoàng trữ, nhìn trên nghĩa của từ Hoàng trữ thì dường như là có ý giống Thái tử. Nhưng chức vị này là do Nữ hoàng tạo ra, trong lịch sử căn bản không có cái gọi là Hoàng trữ, Hoàng trữ là thân phận gì, có quyền lực gì, toàn bộ do một mình Nữ hoàng quyết định.

Chỉ có Thái tử mới là người thừa kế được chính sử và triều đình công nhận.

Các lão thần muốn tiến thêm một bước, để Nữ hoàng lập nhi tử làm Thái tử, khôi phục tính chính thống của Lý gia trên mặt chế độ.

Mà các cháu trai của Nữ hoàng cũng không cam lòng yếu thế, cơ nghiệp ngàn năm đang ở trước mặt, ai lại cam tâm bỏ qua ngôi vị Hoàng đế không làm, đi làm Vương gia? Cho nên các Vương gia của Võ gia cũng vô cùng hăng hái, muốn Nữ hoàng phế bỏ Hoàng trữ, tốt nhất là giết chết cả hai nhi tử của bà ấy, lập cháu trai làm Thái tử.

Chuyện lập Lý hay lập Võ đã ầm ĩ mười năm, mấy năm nay theo sức khỏe Nữ hoàng yếu dần, hai huynh đệ họ Trương(*) khống chế triều đình, những âm thanh này lại nổi lên.

(*) Hai huynh đệ họ Trương là hai nam sủng của Võ Tắc Thiên.

Minh Hoa Thường vẫn cảm thấy chuyện đấu tranh trên triều đình không có liên quan gì tới nàng. Nàng chỉ là một nữ tử bình thường, không ôm chí lớn, không tài không đức, phụ thân cũng không được trọng dụng trên triều đình. Tư chất của bản thân nàng vô cùng bình thường, đặt trong thành Lạc Dương thì chẳng khác nào một giọt nước giữa đại dương mênh mông, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Sóng gió trong chuyện lập Thái tử sao có thể liên lụy tới nàng chứ?

Nàng có nghĩ thế nào cũng không hiểu, nàng ra khỏi sảnh yến hội, nói một câu với một thị nữ nhìn cũng rất bình thường, vậy mà không hiểu sao lại bị cuốn vào trong cuộc đấu tranh giữa Võ gia và Lư Lăng Vương.

Minh Hoa Thường cũng hiểu ra tại sao Minh Hoa Chương tìm hung thủ bên cạnh Định Vương đầu tiên. Đầu tiên, người sẽ nhằm vào Lư Lăng Vương nhất định là người Võ gia, mặc dù Định Vương không tham chính tích cực như Ngụy Vương, nhưng ông ta cũng họ Võ, Võ gia muốn làm chuyện gì thì ông ta cũng không tránh thoát được. Thứ hai là Định Vương không chỉ là Vương gia mà còn là phò mã của Thái Bình Công Chúa, có thể hiểu rõ sơn trang như lòng bàn tay, có thể sai thị nữ hầu hạ bên cạnh Thái Bình Công Chúa ra ngoài lúc canh bốn, có thể dẫn Tâm Liên tới một nơi yên tĩnh trong lúc lòng người bàng hoàng, ngoài phò mã thì còn có thể là ai?

Minh Hoa Thường hơi luống cuống, ngẩng đầu hỏi: "Nhị huynh, thế tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Thị vệ bên cạnh phò mã Định Vương giết người, nếu như nói sau lưng không có Định Vương sai sử thì chỉ sợ trẻ con ba tuổi cũng không tin. Mà Định Vương không tiếc dùng mạng người làm đạo cụ để xây dựng bầu không khí kinh khủng như chuyện quỷ rắn giết người, ông ta, hoặc nói là Ngụy Vương, muốn làm gì đây?

Mấy người bọn họ xui xẻo liên tục đụng phải hiện trường án mạng, trong suy nghĩ của bọn họ thì chính là tra án bắt hung thủ, nhưng trong mắt Ngụy Vương chính là đang đối đầu với Võ gia. Hung thủ đặt xác chết vào trong phòng Minh Hoa Thường có một phần là do xúc động trả thù, nhưng sau lưng cũng không thể thiếu Ngụy Vương và Định Vương ngầm đồng ý.

Lần này chỉ là giấu đồ trong đệm chăn, bọn họ lại tham gia thì chỉ sợ sẽ không chỉ là cảnh cáo nữa.

Minh Hoa Chương im lặng, sắc mặt hắn bình tĩnh, hai mắt đen nhánh, ánh tuyết ngoài phòng chiếu vào trên mặt hắn, nghiêm nghị như tượng ngọc trong thần miếu, lạnh lẽo lại uy nghiêm. Minh Hoa Thường mong đợi nhìn một lúc lâu, Minh Hoa Chương lại không nhắc tới việc này mà nói với nàng: "Đêm đã khuya, muội quay về ngủ đi. Cách muội tìm kiếm hung thủ rất đặc biệt, nhưng sau này đừng lộ ra trước mặt người ngoài."

Minh Hoa Thường ngẩn ra, không hiểu rõ: "Tại sao?"

Minh Hoa Chương lại không chịu trả lời. Chính Minh Hoa Thường không rõ những điều nàng vừa miêu tả đại biểu cho điều gì, đối với nàng mà nói, có lẽ đây chỉ là một trò chơi trải nghiệm to lớn. Nhưng lúc Minh Hoa Chương nghe nàng nói móc mắt và giết người là hai hành vi, trong lòng có thể nói là rung động.

Nàng dùng giọng điệu chơi trò chơi, một câu nói rõ thiên cơ, đánh thẳng vào điểm chính của âm mưu.

Ngỗ tác(*) có năng lực đến mấy cũng chỉ có thể nghiệm ra việc người móc mắt là hung thủ, thám tử suy luận kỹ càng đến đâu cũng sẽ chỉ đoán ra mạch suy nghĩ của hung thủ khi móc mắt, bọn họ điều tra theo sự thật, có lẽ cũng sẽ tra ra được hung thủ là thị vệ bên cạnh Định Vương. Nhưng chỉ sợ mãi đến khi thẩm vấn hung thủ... nếu như khi đó hung thủ không tự sát mà chết, còn có thể thẩm vấn, bọn họ mới có thể hiểu ra... hóa ra móc mắt là yêu cầu của Định Vương hoặc thậm chí là Ngụy Vương. Giết người mới là hung thủ hành động theo suy nghĩ của bản thân.

(*) Ngỗ tác: Chức quan khám nghiệm thi thể thời xưa.

Mặc dù dấu vết trên thi thể là một người gây ra, nhưng thật ra lại là hành vi của hai người.

Chỉ có Minh Hoa Thường, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể đã nói rõ chân tướng.

Nàng còn không biết năng lực của mình quý giá và nguy hiểm như thế nào. Minh Hoa Chương biết rõ Lạc Dương không hề bình yên phồn vinh như bề ngoài, hắn không thể để Minh Hoa Thường cuốn vào trong vòng xoáy.

Hắn trầm mặt, nghiêm túc nói với nàng: "Những việc này... muội vẫn đừng nên biết cho thỏa đáng. Tối nay muội không phát hiện gì cả, quay về ngủ một giấc, chờ đến sáng mai, muội không nhớ gì cả. Muội chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, đừng quản chuyện người chết nữa."

Minh Hoa Thường cảm giác được lần này Minh Hoa Chương lạnh mặt khác với những lần trước, hắn đang nghiêm túc. Minh Hoa Thường không dám hỏi nữa, nhỏ giọng đồng ý.

Minh Hoa Chương nói được thì làm được, ngay sau đó đã đưa Minh Hoa Thường ra ngoài, dẫn nàng về viện của Giang Lăng đi ngủ. Trước khi ra ngoài Minh Hoa Chương đã sai thị vệ của mình đứng ở cửa ra vào trông coi, nhìn như hắn gõ cửa tùy ý, nhưng lại vừa lúc là hai tiếng dài một tiếng ngắn một tiếng dài. Chẳng mấy chốc cửa đã được kéo ra từ bên trong, thị vệ nói: "Lang quân, cuối cùng ngài cũng về rồi."

Minh Hoa Chương tùy ý gật đầu, hỏi: "Có người đến đây không?"

"Không có."

Minh Hoa Chương không hỏi nữa, hắn đưa Minh Hoa Thường đang bọc thành một cục bông đến cửa, nói: "Đi vào ngủ đi, chờ ngày mai tỉnh lại thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa."

Minh Hoa Thường ủ rũ "dạ" một tiếng, nàng lóng ngóng vào cửa, gió lạnh lọt qua khe cửa, Nhậm Dao đang nằm sau tấm bình phong khẽ nỉ non hai tiếng. Minh Hoa Thường vội vàng thả nhẹ động tác, cẩn thận đóng cửa lại.

Lúc khe cửa sắp khép kín, Minh Hoa Thường dừng lại. Cách cánh cửa và ánh tuyết, nàng nhìn thấy Minh Hoa Chương cũng không quay về phòng của mình, mà là đi gõ cửa phòng Tạ Tế Xuyên.

Động tác gõ cửa của hắn nhìn như thong dong tùy ý, nhưng Minh Hoa Thường chú ý tới trong đó cũng chia ngắn dài.

Cửa nhanh chóng mở ra, hoàn toàn không giống tốc độ mở cửa của người đang ngủ. Dường như Minh Hoa Chương thấp giọng nói với Tạ Tế Xuyên điều gì đó, sau đó Tạ Tế Xuyên đóng cửa lại, hoàn toàn không thấy được nữa.

Minh Hoa Thường yên lặng khép cửa lại, tựa lên khung cửa.

Minh Hoa Thường không muốn nói cho nàng kế tiếp sẽ làm thế nào, nhưng cũng không khó đoán, đơn giản là hai lựa chọn: Loại thứ nhất, giả vờ như không biết gì cả mà thu tay lại, không truy tìm hung thủ cũng không thăm dò nguyên nhân chết của ba người Trì Lan. Loại thứ hai, chính là khăng khăng tìm ra hung thủ, tất nhiên cũng phải phá hỏng kế hoạch của Định Vương.

Nhìn thì có thể nhị huynh muốn lựa chọn loại thứ hai.

Minh Hoa Thường than một hơi vừa dài vừa chậm.

Giờ phút này, trong phòng Tạ Tế Xuyên, hắn nghe xong lời Minh Hoa Chương nói thì cũng cảm thấy Minh Hoa Chương điên rồi: "Cảnh Chiêm, ngươi biết ngươi đang nói gì không? Đây không phải là án mạng bình thường, mở rộng chính nghĩa cho người chết không phải chỉ cần nói suông. Đối phương là Định Vương, thậm chí còn có Ngụy Vương, chúng ta chẳng qua chỉ là tiểu bối có thể nhìn thấy ở khắp Lạc Dương, thậm chí ngay cả chức quan cũng không có, lấy cái gì để đấu với Định Vương và Ngụy Vương? Cho dù bỏ mặc tính mạng không cần, nhưng trong thành Lạc Dương lại có người bằng lòng tiếp nhận vụ án phỏng tay này hay không?"

Tạ Tế Xuyên cảm thấy mình đã tận tình khuyên bảo, nhưng mà Minh Hoa Chương như không nghe thấy, không hề bị dao động nói: "Nếu biết chỉ vì dã tâm buồn cười của người cầm quyền mà ba tỳ nữ kia bị mất mạng một cách vô tội, cũng hoàn toàn có thể đoán được sau này còn sẽ có rất nhiều tỳ nữ bị hại, sao ta lại có thể làm như không biết chứ? Bằng vào chút sức mọn của ta, không thể chống lại Võ gia, nhưng ta tin tưởng tà không thể thắng chính, người hiểu lý lẽ trên đời chắc chắn là nhiều hơn."

Tạ Tế Xuyên nhìn Minh Hoa Chương, không biết nên nói gì. Hắn nói: "Ngươi còn học được cái bộ tịch trong sách thánh hiền cơ đấy, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ(*). Nhưng phủ Trấn Quốc Công phải làm thế nào? Những năm qua Trấn Quốc Công cẩn thận xu nịnh, vất vả lắm mới khiến cho Minh gia tránh thoát ánh mắt của Nữ hoàng, ngươi muốn kéo cả Minh gia xuống nước ư?"

(*) Tuy đối mặt với ngàn vạn người (ngăn cản), nhưng ta vẫn dũng cảm tiến tới.

Tạ Tế Xuyên nói xong thì chính bản thân hắn cũng ngẩn ra, bỗng nghĩ đến điều gì đó: "Không phải là ngươi định xin tông thất Lý thị giúp đỡ đấy chứ?"

Minh Hoa Chương không nói chuyện, coi như ngầm thừa nhận. Tạ Tế Xuyên thở dài, nói: "Ta biết ngươi muốn vực dậy phủ Trấn Quốc Công, thế nhưng hiện tại tự Lâm Tri Vương và Ba Lăng Vương cũng khó bảo vệ bản thân, ngươi xin bọn họ giúp đỡ thì có thể làm được gì?

"Chắc chắn trong Lý thị không phải chỉ có một mình Hoàng trữ đang phấn khởi chiến đấu." Minh Hoa Chương nói: "Hiện tại còn chưa tới thời cơ, chọc giận Ngụy Vương không có chỗ tốt nào. Thế nhưng... Định Vương là phò mã của Thái Bình Công Chúa, nếu có Thái Bình Công Chúa ra mặt thì Võ gia sẽ không dám làm gì."

Tạ Tế Xuyên cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng: "Cảnh Chiêm, ngươi cũng biết Định Vương là phò mã của Thái Bình Công Chúa. Giữa huynh đệ và trượng phu, bà ấy sẽ chọn ai, còn phải nghĩ à?"

Sắc mặt Minh Hoa Chương bình tĩnh, hai mắt đen như mực, ánh tuyết mông lung ngoài cửa sổ chiếu lên mặt hắn, trong giây lát giống như tượng ngọc trong thần miếu, lạnh lùng và uy nghiêm: "Ta tin rằng... bà ấy là nữ nhi Lý gia."