Sống Chung Với Người Không Phải Bạn Trai

Chương 10: Hội chứng tuổi teen



Nỗi đau thương khó lòng che giấu này khiến tôi mỗi ngày không thể nhìn Ma Thanh Thái bằng một ánh mắt tốt đẹp, tôi chỉ muốn bỏ thuốc xổ vào cơm cho hắn ăn, muốn tô bẩn mặt khi hắn ngủ, muốn báo thù hắn mỗi phút mỗi giây.

Nhưng với sự thông minh tài trí của Ma Thanh Thái thì tôi mà hạ độc hắn, hắn nhất định cũng sẽ bỏ thuốc lại tôi, tôi bôi bẩn mặt hắn, hắn cũng sẽ không cho tôi ngủ yên. Với cái tính nhỏ nhen trừng một ánh mắt thôi cũng phải đáp trả đó của hắn thì chuyện trả thù chắc chắn không thể dùng được. Dưới nhiều yếu tố khác nhau, tôi chỉ có thể sờ mũi, nuốt đau vào bụng, tiếp tục hầu hạ ông chú này.

"Cô muốn đi đâu?" Ăn cơm tối xong, Ma Thanh Thái ngồi trên sô pha ngoài phòng khách giở cuốn sách lúc đọc lúc không, thấy tôi đang mang giày ngoài huyền quang thì ngước mặt hỏi.

"Tôi đi dạy gia sư, tầm 10h sẽ về." Trường đại học khai giảng được hai tuần, đúng lúc kỳ thi đầu tiên của kỳ thi cấp 3 cũng vừa xong, phụ huynh cầm trên tay bảng điểm thảm hại mặt mũi gần như đen thui, nhu cầu thuê gia sư cũng nhiều hơn. Cách đây 2 ngày tôi cũng đã xin làm gia sư toán hóa cho một cháu đang học trường trung học phổ thông số 1.

"Đừng trễ quá, đi đường cẩn thận." Hắn liếc tôi một cái rồi tiếp tục làm việc của mình, tôi cũng không nói thêm gì nữa, mang sách giáo khoa đến nhà học sinh. Không thể không nói, người giàu trên thế giới này nhiều thật, căn biệt thự kiểu Nhật của Ma Thanh Thái đã rất kiêu hãnh rồi, tại sao trước mặt tôi lại có một ngôi biệt thự kiểu Châu Âu rộng lớn nữa? Tôi bỗng thấy buồn miên man.

"Cho hỏi là cô Tống phải không?" Mới đến cổng nhà người bên trong dường như có thể tự động cảm nhận được, mỉm cười bước ra chào đón tôi. "Xin chào, tôi là quản gia của nhà họ Vương, tôi họ Lương cô có thể gọi là quản gia Lương. Cậu chủ đã đợi cô khá lâu trong phòng sách rồi, có cần chúng tôi chuẩn bị thứ gì không ạ?"

"Không, không cần tôi vẫn nên lên đó trước là được." Tôi lúng túng cười cho qua, rồi bước trên cầu thang bằng đá cẩm thạch đi lên tầng hai dưới ánh đèn pha lê chói mắt. Đầu tiên phải nói tôi là sinh viên, cậu ta là một cậu thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì, cá tính, tính tình tất cả đều là một bí ẩn, có thể nổi giận mọi lúc, la hét mọi lúc, một cậu bé thân thiện đáng yêu ở cấp 2, sang cấp 3 thì bắt đầu thay đổi, mọi thứ đều có thể lấy hủy diệt thế giới làm mục tiêu cuối cùng.

Tôi muốn quỳ lạy nó luôn, có tiền thì muốn thế nào cũng được, thật tuyệt!

"Yo, sân bay tới rồi." Chân chưa đứng vững trên tầng 2 đã nghe thấy giọng nói bậy bạ, không phải của thằng nhóc với hội chứng tuổi teen đó thì còn ai nữa!

"Phải gọi tôi là cô giáo, hoặc là cô Tống." Khuôn mặt không hề biến sắc, nhẹ nhàng bước tới trước mặt cậu ta. "Có chuẩn bị bài học trước không? Chỗ nào không biết có tìm ra không?"

"Tại sao tôi phải gọi chị là cô Tống, rõ ràng chị mới lên năm nhất, với lại chỉ là trường đại học T nhỏ bé, ông đây sau này sẽ đi du học ở nước ngoài, chị là cái thá gì." Hội chứng tuổi teen rất là phiền, tuổi teen trong thời kỳ nổi loạn lại càng phiền phức hơn.

"Cậu học đại học ở nước ngoài rồi hả?" Tôi hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu lên. Là một gương mặt cau có, ngũ quan thanh tú nhưng đáng ghét, không khác gì Ma Thanh Thái mấy, điểm khác biệt duy nhất chính là người kia có một bằng Thạc sỹ và hai bằng Tiến sỹ là kẻ học giỏi điển hình.

"Chưa..."

"Vậy cậu còn lải nhãi với tôi cái gì, tôi không muốn bị khinh thường bởi một tên nhóc ngay cả phản ứng oxy hoá khử còn không biết đâu." Tôi đặt giáo trình lên bàn, hung dữ chọc vào dây thần kinh của cậu nhóc. "Đừng có trợn mắt nhìn tôi, bố mẹ cậu nói rồi, nếu cậu mà dùng bạo lực với tôi thì bọn họ nhất định sẽ đánh cậu, chắc chắn luôn."

"Đồ đàn bà, chỉ biết nhờ bố mẹ tôi."

"Ít ra cậu còn có mắt, biết tôi là phụ nữ đó tôi rất vui." Tôi vỗ đầu cậu ta mặt không biến sắc trả lời, dám chắc công lực của thằng bé này có thể hơi thấp một tí, bà đây tuy thất bại hoàn toàn trước Ma Thanh Thái nhưng đối phó với một đứa nhóc tuổi teen thì khả năng của tôi vẫn còn dư xài nhé.

Tiếp sau đó là thời gian dạy học, chỉ là chàng trai trẻ vẫn cứ mở to đôi mắt nhìn tôi chằm chằm, chăm chú cứ như đang ngắm một tác phẩm nghệ thuật nào đó. Nếu không phải tôi biết cậu ta đang căm thù tôi thì có khi tôi còn tưởng cậu ta yêu tôi rồi, haha