Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 134: Đừng khóc



Hai mươi phút sau, trong phòng tích một tiếng báo có điện. Lê Chanh lúc này cũng không dám ở lại lâu lắm, tùy tiện liền xả bọt xà bông trên người, nhét chính mình vào trong khăn tắm, sau đó chỉn tể mặc xong quần áo.

Cửa phòng tám cạch một tiếng bị mở ra.

Lê Chanh ngón tay gác ở trên cửa kỳ thật suy nghĩ thật lâu, có lẽ vừa ra khỏi cửa cậu liền muốn mở miệng phủi sạch quan hệ giữa hai người, nói: tôi sẽ không thích anh nữa!!!! Hoặc là, tôi sẽ không tin chuyện quỷ của anh nữa!!!!

Nhưng sự thật là, “Sẽ không nữa” đó là cái quỷ gì???

Sau khi nghĩ thông Lê Chanh quyết định không nói gì, nhiều lời sai nhiều, dù sao cậu đã quyết định không quan hệ cùng Lê Đại Mao không phải sao, vì thế mặt than nghiêm mặt, Lê Chanh mang theo một thân hơi nước đi ra từ phòng tắm, báo một chút hành trình dự phòng cùng Tống Giai, không chớp mắt lướt qua Trầm Du, đóng lại cửa của phòng ngủ chính mình.

Bên trong phòng không có mỏ đền không tính rất sáng, bức màn vẫn là không kéo lên, có vẻ khá yên ắng.

Cậu tựa vào bên trong cửa nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại là tưởng tượng, chính mình rõ ràng hẳn là hất cầm hếch mũi dùng một bộ bộ dáng lạnh nhạt không hề sợ hãi nhìn qua, tại sao phải trốn đi giống như làm chuyện đuối lý vậy?

Lê Chanh.

Trầm Du: “…….”

Tống Giai: “Em ấy làm sao vậy?”.

Trầm Du lắc đầu.

Tống Giai: “Cãi nhau?”.

Trầm Du không xác định nhíu mày: “……. Có lẽ?”. Y rủ mắt, không hờn giận nói: “Cô chọc em ấy mất hứng?”.

Tống Giai nghe xong cũng không biết nên phản ứng thế nào, cô cạn lời cả nửa ngày, vung tay: “……..Nếu chọc cũng không phải tôi chọc được không”.

Trầm Du ngồi ở sô pha vẻ mặt biểu cảm “Không phải cô chẳng lẽ chính là tôi sao?”, qua một lát nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của cậu nhóc, cảm thấy bản thân thời gian này ngoại trừ ở lại trong bích trì tu luyện, cái khác giống như không có làm sai cái gì.

Kế tiếp thẳng tới buổi tối ăn cơm, Trầm Du đều là vượt qua dưới mặt lạnh của Lê Chanh, lần này cho dù Trầm Du trì độn thế nào cũng biết chỉ sợ là chuyện của chính mình rồi, thậm chí đợi tới lúc Lê Chanh tháo xuống viên cầu vàng kim trên cổ mặt không biểu cảm trả lại cho Trầm Du, biểu cảm trên mặt người này rốt cục rạn nứt rồi.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như có ngọn lửa đang cháy phừng phựt.

Tống Giai không khỏi lui về phía sau một bước.

“Vào bên trong cùng anh một chút”. Trầm Du ôm bả vai của Lê Chanh, đoán chừng là học từ tiểu phẩm trên TV, cái loại tư thế lão Đại phương bắc bá vai bá cổ chúng ta là anh em tốt (chỗ này chém), Lê Chanh dùng hết sức uống sữa cũng không gỡ đầu ngón tay anh ta ra được.

Có thể là bởi vì ngực kề ngực thân cận quá, Lê Chanh cái lỗ tai dán lên trên còn có thể nghe được ——

Nghe được trái tim bên trong đập thình thịch.

Ngay sau đó, cậu bị kéo khỏi lồng ngực, cảnh tượng trước mắt từ phòng khách nhỏ đổi thành phòng ngủ, trên cái ghế đối diện còn bị mấy cái quần áo cậu thay ra quăng lên, trên bàn có trái táo bị gặm một nửa.

“Chuyện gì vậy?”. Trầm Du ngồi ở đối diện cậu, một đôi mắt đên trầm nhìn cậu, “Em có ý kiến đối anh”.

Lê Chanh: “……”

“Có ý kiến rất lớn”.

Lê Chanh không khuất phục mắt nhìn chằm chằm: “Có”.

“Tại sao?”.

“Đừng nói những cái đó đều là giả”.

Lê Chanh hừ lạnh một tiếng, nói lại một lần tin tức nghe được từ nhà họ Trầm, trời biết sau khi nghe tới mấy tiếng đồng hồ trước khi trở về hiện đại cậu là vượt qua như thế nào, cậu một mực suy nghĩ, là chờ người này chính miệng thừa nhận, hay là lập tức liền đi, sau đó cậu lựa chọn vế sau, cũng không nghĩ tới cho dù chính mình chạy về hiện đại, đối phương còn có thể đuổi tới đây.

Kỳ thật cậu cũng ẩn ẩn có vài phần suy đoán, viên cầu vàng kim đeo trên cổ cậu có lẽ chính là môi giới xuyên qua không gian của Lê Đại Mao, cho nên cho dù biết đây là bảo bối cứu mạng, cho dù đeo lâu như vậy trong lòng còn có chút luyến tiếc, vẫn là nghĩa vô phản cố* trả nó lại.

*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Trầm Du: “……. Đều là thật”.

Tốt rồi.

—— hiện tại ai cũng đừng để ý cậu.

Lê Chanh

Đột nhiên có loại chân tướng rõ ràng tới xúc động muốn khóc rồi.

Hai cánh môi mỏng cơ hồ đều run run mím thành một đường thẳng.

“Nhưng mà ——”. Một bóng râm phủ xuống, dừng ở trên đỉnh đầu Lê Chanh, giống như cái loại thời tiết vốn sáng sủa đột nhiên bị mây đen che phủ tối sầm lại, làm cho người ta nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái cảm giác có UFO, Lê Chanh ngẩng đầu, chống lại một đôi mắt đen kịt, đen như vậy.

Lê Chanh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Con người thật là kỳ quái.

Đôi khi bạn nhìn một khuôn mặt, quen thuộc tới nhắm mắt lại đều có thể dùng chữ cổ hình dung cụ thể ra, thậm chí chỉ cần có một chút đường nét, hóa thành tro cũng nhận ra được.

Nhưng cố tình chính là khuôn mặt bạn quen thuộc nhất này, đột nhiên đưa ra một phần cho bạn nhìn chằm chằm, lại sẽ có loại cảm giác xa lạ.

Mắt của Lê Chanh nhìn chằm chằm Trầm Du.

“—— tại sao phải lấy kết cục của người khác giới hạn khóa chặt chính mình chứ?’. Trầm Du nói.

“?”

“Cho dù ngay từ đầu là bởi vì nhân tố bên ngoài này, bởi vì anh không hiểu tình cảm mà các em nói, hoặc là căn bản không nghĩ tới phải có cái loại tình cảm này, như vậy sau này thì sao?”. Trầm Du cúi đầu,  lông mày của y dày đậm rất cứng, cơ hồ muốn đâm trên trán Lê Chanh. Lê Chanh cảm thấy hiện tại không chỉ có là vấn đề trái tim của đối phương đập, cái thú đâp thình thịch trong ngực mình lại là cái gì?

“Đại Mao anh…….”

Cậu nuốt nước bọt: “Anh trước…….”. Cách xa một chút.

Lời còn chưa dứt, bên này Tràm Du liền rủ mắt, yên lặng hôn xuống miệng của cậu, một cỗ cảm giác tê dại từ trong miệng truyền tới toàn thân, Lê Chanh cứng ngắc ở tại chỗ, nhìn Trầm Du vừa ngồi xổm bên cạnh chính mình, vừa ôm lấy bả vai chính mình, đầu lưỡi vói vào trong miệng, như là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm từ giữa răng vọt vào, liều mạng ra sức đối đầu lưỡi non nớt của chính mình.

Có lẽ trình độ tu vi cũng sẽ ảnh hưởng tới cường độ thân thể, Lê Chanh chỉ cảm thấy chính mình giống một cái cây non dưới gốc cây cổ thụ, có một ngày cổ thụ đổ nhào, cày loạn một mét đất xung quanh nó.

“Có cảm giác không?”.

“……..”

Tựa hồ ý thức được Lê Chanh là thuộc loại người đánh roi mới đi một bước, Trầm Du tiếp tục hông bờ môi cậu, cằm, ngón tay đã bắt đầu không an phận vén quần áo của đối phương lên, tiếp xúc cùng không khí lạnh lẽo, vuốt ve thân thể ngón tay, bàn tay Trầm Du xuống phía dưới một chút, “Có cảm giác?”.

Lê Chanh đỏ mắt quay đầu qua một bên, hình như là đang thẹn thùng, cho dù có đôi khi cậu biểu hiện rất lớn gan cực kỳ bất cần, nhưng mà mỗi khi gặp được loại tình huống này, đều sẽ chống đỡ không được.

Trầm Du lại mút mát đầu lưỡi của cậu, nhéo cái bụng mềm mại của cậu.

Lần này Lê Chanh thật muốn khóc rồi.

Có thể là nóng.

Càng có thể là trên sinh lý.

Trong ánh mắt kết một tầng sương mù.

“Anh cũng có”. Trầm Du cúi đầu cười, giảm bớt một phần quẫn bách của cậu, “Em xem”.

“Anh thích tôi”.

“Anh thích em”.

“Này không phải rất đơn giản sao”.

Lê Chanh sửng sốt.

Không phải bởi vì đột nhiên phát hiện đối phương nói tới rất có đạo lý đặc biệt cảm động.

Mà là cảm thấy…….Loại cách nói này quả thực rất! Vô! Sỉ!!

“Anh rất có đạo lý?’. Lê Chanh thật vất vả thở dốc hai cái, vận dụng giọng điệu hỏi vặn lại, thành công biểu đạt không hài lòng của chính mình, cùng với không sợ chết làm một bước giãy dụa cuối cùng.

Đây là Trầm Du không có đang nói chuyện, y giơ tay khiêng Lê Chanh lên trên vai, ảnh ngược trên mặt đất chiếu ra bóng dáng hợp thể của hai người cực kỳ khôi ngô, Lê Chanh còn chưa kịp phản ứng lại  liền cũng đầu nặng gốc nhẹ đổ nhào rồi.

Sức mặt cậu kìm nén tới đỏ bừng: “Anh làm gì vậy?”.

“Anh”.

“A a a a a A ha ha ha…….”.

Tống Giai ở trong một  phòng khác nghe được tiếng kêu gào khóc thảm thiết của đối diện, giống như đang gọi tên của chính mình, cô lướt Weibo của Lê Chanh, đăng hình trên hội âm nhạc lên, lại trả lời hai tin nhắn, một tay lấy chăn trùm lên đầu, che chắn tiếng la ngoài cửa.

Thanh niên bây giờ nha.

“Ha ha ha ha anh dừng tay được không……Ha…….”. Trong phòng Lê Chanh giống chú chuột nhỏ trong bầy chuột cố sức giãy dụa, nửa người trên bị cởi sạch, người bên cạnh một bàn tay đè cậu tại trên giường, tay kia thì…….gãi thịt ngứa của cậu.

Lê Chanh trên mặt biểu cảm phong phú, khóc khóc cười cười: “Chị Tống cứu mạng……..”.

Trên tay cậu thỉnh thoảng tới mấy phát hư không chỉ, nhưng mà tu vi luyện ý cảnh so với tu vi thoát phàm hậu kỳ, chỉ sợ ngay cả thực lực gãi ngứa cũng không đủ, những linh lực này không có gì bất ngờ xảy ra đều tặng cho drap giường và chăn mền.

Cái giường trắng tinh bị đâm không ít lỗ thủng.

Trầm Du đè tay cậu lại, đổi thành nắm lấy cổ chân của cậu: “Tin anh?”.

“Tin, tin, ha ha ha ……”.

“Em sai rồi?”.

“Em sai rồi”.

“Sau này sẽ không lại cáu giận nữa?”.

Lão tử khi nào thì cáu giận!

Lật bàn!

“Em yêu anh?”.

“Ha ha ha yêu yêu yêu…….”. Lúc này Lê Chanh mệt tới ngay cả thở đều khó rồi.

“Biết liền tốt, em nói không sai,  bạn lữ của chú Nhị Thập Lục rất nhiều, cho nên từ rất sơm anh đã quyết định, trước đó không cần bất luận kẻ nào bất cứ ai. Cho nên, đồng dạng chảy dòng máu như vậy, lưng đeo sứ mệnh chấn hưng Trầm tộc, rất ít có người may mắn giồng như anh”. Trầm Du ngừng tay, ôm người tới trong lòng, cọ cọ cái trán, y nói: “Đừng khóc”.