Song Giới Tình Duyên

Chương 2: Gã đầu trọc



Sau khi đã lại được một chút sức lực Nguyên Lâm ta mới từ từ đứng dậy, vươn vai hít một hơi thật sâu. Mặc dù ngoài trời vẫn khá lạnh, nhưng việc lấp đầy được cái bụng cũng một phần đã giúp cậu có thêm chút sức lực mà chống chọi.

Từng suy nghĩ trong đầu cậu hiện lên, bản thân phải tìm hoặc làm ra được cái gì đó để cuộc sống này bớt trở nên phụ thuộc. Vậy mà trước giờ chưa cậu cũng chưa từng nghĩ đến. Trước tiên và cũng là điều thiết yếu nhất, bản thân cậu phải tìm cách tạo ra lương thực nuôi sống chính bản thân mình.

Thời gian đầu hãy chịu khó ăn rơm ăn cỏ qua ngày chờ thời tiết ấm, tìm lấy một nơi xa lánh con người rồi cậu sẽ tăng gia trồng trọt. Vạn nhất may mắn duy nhất hiện tại là cậu vẫn còn đang được tự do. Không cần nhiều, chỉ cần đi đâu đó kiếm lấy một hạt thóc làm giống thì chắc cũng không khó lắm.

Từ hạt thóc đó cậu cố gắng chăm sóc đến lúc có chút mùa màng bội thu âu cũng là một cái kết viên mãn với bản thân mình. Nghĩ là làm, cậu ta bắt đầu men theo con đường mòn tìm đường trở về thị trấn gần đó, ban đầu cậu mò lên đến đây mục đích chính là trốn tránh bọn bắt nô lệ.

Trong một phút bốc đồng tư tưởng, cậu đã từng nghĩ sẽ tự kết liễu bản thân mình, do cuộc sống thấy quá khổ. Nhưng hiện tại Nguyên Lâm ta đã dẹp tan đi suy nghĩ ban đầu đó của mình qua cuộc gặp gỡ vừa rồi.

Trong lòng cậu đã biết được, đâu đó trên thế giới này vẫn sẽ còn có thứ là tình người, ở đâu đó sẽ vẫn còn có thứ khiến cậu có thêm động lực để tiếp tục sống. Không như nơi mà cậu đang sống bây giờ.

Nói thẳng ra thì nơi đây hiện tại cũng chẳng khác gì địa ngục là mấy, tuy khá gần kinh đô và cũng là con đường độc đạo để lên kinh đô nhưng cướp bóc chém giết vẫn diễn ra khắp nơi. Đâu đâu cũng là tiếng oán than khắp đất trời. Theo lời kể của những lão bá đã sống ở đây nhiều năm.

Trước kia đây là một vùng trù phú, giao thương nhộn nhịp, cửa biển phía đông cũng là cửa ngõ của nhiều thương nhân qua lại nhất. Sự trù phú thì ít ở nơi đâu sánh bằng, kể cả những hiệp khách, hay những tài phiệt giàu có các nơi đến cũng ít nhiều ngạc nhiên trước sự phồn thịnh của vùng kinh đô Nguyệt Quốc.

Ai ai cũng ước mong được một lần có thể đến một lần để được ngắm vùng đất phồn hoa tráng lệ. Được một lần dạo mát, tản bộ thưởng thức những món ăn đặc sản. Nhưng hiện tại thật đáng bi thương biết bao.

Vào một đêm giông lớn, sấm chớp rạch ngang trời, từ trên trời có những vệt sáng đỏ rực.Vệt sáng đó bắt đầu càn quét, đi đến đâu thì đất đai ruộng vườn làng mạc bị xới tung san phẳng, thành đồng thị trấn bốc hơi chỉ trong giây lát.

Hoàng đế bệ hạ Nguyệt Quốc lúc bấy giờ đã huy động toàn bộ quân đội cũng như kêu gọi các cao thủ khắp thiên hạ và các nước láng giềng chư hầu, lực lượng lớn cường giả đạp không bay lên nhằm tìm ra nguyên nhân. Cuộc chiến diễn ra nhiều ngày đêm chẳng biết qua bao nhiêu ngày tháng.

Sau cùng trận đại quyết chiến. Một vụ nổ long trời lở đất thổi bay tất cả, ánh sáng mặt trời bắt đầu trở lại. Có vẻ như là đã dành được chiến thắng, nhưng cuộc chiến cũng đã cướp đi tất cả.

Hoàng thất cũng như vương triều đã không còn tồn tại, và gần như không còn ai từng tham gia cuộc chiến đó còn sống sót mà kể lại, có chăng thì cũng chỉ là vài tin thất thiệt được thêu dệt nên làm chủ đề bàn tán. Bỏ lại trên vùng đất này sự hỗn loạn chưa từng có tiền lệ.

Hoàng thất không còn, các cuộc chiến xảy ra liên miên cát cứ phân tranh. Tranh giành quyền lực và thuộc địa khắp nơi, nạn ép tòng quân và nạn bắt nô lệ cũng vậy mà nổi lên không hồi kết. Đâu đâu cũng đầy rẫy âm mưu toan tính lẫn nhau, kẻ mạnh thì sống kẻ yếu thì chỉ còn nước bị dồn đến cái chết.

Quay lại với bước chân của Nguyên Lâm, cậu ta nhẹ nhàng đi lên những tấm tuyết trắng, từ từ ôm lấy mảnh vải mà vị lão thúc cho, tay để bên trong mảnh vải quấn chặt nhằm giữ ấm.

Trong đầu không ngừng vạch ra các kế hoạch sinh nhai đầy hứa hẹn. Cứ vậy mà di chuyển dần dần về phía trước, hai mắt chăm chú nhìn xuống đôi chân, mà không hề để ý cảnh vật xung quanh.

Đi được một đoạn thì cậu ta được một pha hú hồn hú vía, bốn vết dấu chân gấu rất to hiện ra trước mắt, mỗi vết dấu chân nếu ướm lên người chắc cũng to bằng cả người cậu, trần đời nghe kể nhiều nhưng cậu cũng không thể tưởng tượng được bàn chân con gấu nó to được đến mức này.

Trong sự sợ hãi và hoảng loạn cậu ta bắt đầu quay ngoắt một cách nhanh chóng, hai tay dang ra hai bên đề phòng, ngó trước ngó sau xem liệu mình có đang đen đủi đến mức bị một con gấu hoang nào nhắm đến không?

"Vừa quay nhìn mà vừa không ngừng thầm nghĩ trong đầu, đáng ra đây là mùa đông gấu phải đi ngủ đông chứ nhỉ? Sao ở đây lại có dấu chân gấu, mà dấu chân cũng kỳ lạ, làm gì mà lại có chuyện có duy nhất bốn vết chân như thế này, những vết chân còn lại đã đi đâu? Chả lẽ con gấu này biết bay?"

Chưa kịp định thần phán đoán, thì bỗng nhiên tiếng gió rít ngang vù vù từ đằng sau khiến Nguyên Lâm điếc tai ngã ngửa.

Chỉ kịp quay lại liếc mắt thì xuất hiện một con gấu với thân hình to lớn đến phải mấy con bò gộp lại, tướng chắc cũng phải dài đến vài trượng với bộ lông xám bạch kim, trên mình có bộ chiến giáp, từ đằng xa nhảy tới.

Tuy to vậy nhưng con gấu lại dễ dàng nhảy vụt qua vụt lại trên những cành cây nhỏ tựa như không hề có chút sức nặng nào vậy.

Nguyên Lâm chưa kịp quay người thì nó đã “dầm” một cái vỗ phát vào người làm cậu ta văng đi mấy trượng, máu tươi hộc ra từ trong miệng. Một cảm giác như vừa bị một quả núi đập vào người, quả thật là cái cảm giác mà không một ai muốn thử lần hai trong đời cả.

Nhưng hình như lực đạo mà con gấu này tạo ra không có ý muốn giết chết cậu ấy ngay lập tức, nó giống kiểu đang vờn con mồi yếu thế thì đúng hơn, nếu không thì chắc chắn cậu ta đã không còn toàn mạng.

Với cái thân hình cùng sức lực như hiện tại vạn nhất con gấu chỉ cần đưa ra một phần mười sức có khi cũng đủ biến cậu thành đống bã đậu không hình không vẹn mất.

Nghĩ mà rùng mình khi cơ hội sống chỉ còn rất mong manh, Lâm ta cắn chặt hai hàm răng, đôi tay từ từ nắm lấy đống tuyết dưới đất định chớp thời cơ ném vào mắt con gấu nhân lúc đó mà chạy trốn.

Nhìn đi nhìn lại thì chắc chỉ có duy nhất đôi mắt của nó là điểm yếu mà cậu có thể tấn công được, tựa hồ không còn chỗ nào tốt hơn mà cậu có thể phản kháng lại nhằm dành lấy sự sống. Cậu có thể chết vì bất kỳ lý do gì, nhưng cậu hoàn toàn không muốn chết dưới dáng vẻ hình hài cũng không còn nguyên vẹn như này.

Trong lúc vung tay chưa kịp ném thì liền bị một cánh tay khác đỡ lấy, ngước mắt lên nhìn thì thấy một gã cao to lực lưỡng với cái đầu trọc lốc. Người khoác lên bộ áo tăng đỏ sẫm, giống như áo của một vị sư thầy.

Nhưng ánh mắt thì lộ rõ vẻ ma mãnh độc ác, cả người chẳng có chút nào toát lên là một đệ tử tu phật cả, hắn ta cũng dị kỳ chẳng kém gì con gấu kia.

Như một bóng ma vậy, vô ảnh vô tung mà xuất hiện ngay trước mắt làm Nguyên Lâm ta há không ngậm được mồm, lão ta vừa nhìn chằm chằm vừa rằng:

_ Người như ngươi chả đủ nhét kẽ răng sủng vật của ta. Mà thôi, ai bảo ngươi đen ngồi không cũng bị lôi vào chuyện này.

Vừa dứt câu lão ta bất chợt túm lấy búi tóc Nguyên Lâm nhấc lên nhẹ nhàng như nhấc một con cóc ngóe vậy, toan văng về phía con gấu đang há mồm chờ sẵn.

Bỗng nhiên xuất hiện tiếng vù một cái, một chiếc lao sắc nhọn từ đâu phóng ra, đâm thẳng vào phần bụng lão ta nhưng vẻ không xuyên qua được. Tiếng va đập của cây lao vào người hắn tưởng chừng như một vụ sạt lở, lực đạo mạnh đến mức cả người lão ta bị đẩy văng bay ra dăm chục bước chân.

Nhìn qua thân hình kia với cú đâm chí mạng vừa rồi, người không biết gì về võ công cũng có thể dễ dàng đoán được, hắn ta là một tên luyện thể chính hiệu.

Cả người mình đồng da sắt đao thương bất nhập, dăm ba thứ vũ khí cỏn con chẳng qua cũng chỉ là một thứ để hắn gãi ngứa thôi.

Theo lực ban nãy mà Nguyên Lâm nhà ta cũng bay ra xa, phần tóc bị lão đầu trọc đang nắm cũng vì thế mà bị dựt đứt. Kéo theo một mảng da đầu bị tước đi.

Đầu chảy máu ròng ròng, với cái lạnh thấu xương làm cho vết thương càng thêm đau hơn. Cậu ta hai tay ôm đầu cúi gằm xuống đất, vẻ đau đớn không thể tả được.

Lão quái thì nằm sóng soài cách đó vài bước chân, chồm choàm đứng dậy. Hai tay vội lau đi vệt máu bên hoen miệng, không thể không nói, tuy là người luyện thể nhưng lực phóng lao ban nãy của vị tiền bối bí ẩn ít nhiều ảnh hưởng đến lão ta, vừa lau lão ta vừa nói như có người đang ở ngay trước mặt:

_ Ê lão già, bao năm vậy rồi mà sức vẫn không hề giảm bớt nhỉ? Vậy thì để ta so với lão xem phóng lao của lão nhanh hơn hay tốc độ ta rạch cổ thằng nhóc này nhanh hơn. Đánh lén như vậy không hay đâu?

Vừa nói chưa dứt gã ta đã rút ra từ trong người một thanh chủy thủ, rồi cả người to như một con trâu mộng đột nhiên biến mất không một dấu vết, tiếng gió không ngừng kêu lên vèo vèo, tuyết trắng bị xáo tung lên nhìn cũng không thể nào nhìn thấy được gì nữa.

Gió thổi lên chung quanh, cảm giác Nguyên Lâm lúc này như đang trong tâm của một con lốc xoáy vậy, lờ mờ bóng người chạy qua chạy lại tiếng cọc lao cắm xuống trút như mưa đá.

Được hồi thì bỗng nhiên, cuồng phong cũng ngừng hẳn và cũng không còn tiếng cọc cắm xuống đất nữa. Nhưng bù lại là tiếng con gấu gào lên trong thảm thiết khiến ai ngồi gần cũng inh tai nhức óc, thấy mình vẫn còn toàn mạng Nguyên Lâm lúc này mới tò mò mà ngước mắt lên nhìn, từ từ sờ trên người xem có bị thiếu đi mất bộ phận nào không?

Cảnh tượng trước mặt lại một lần nữa khiến cậu không khỏi sửng sốt. Xung quanh có một rừng cọc lao cắm đầy, nhìn không thấy bên ngoài, không biết bao nhiêu là cái.

Hẳn số cọc cắm xuống đây là số lần mà lão quái kia đã cố gắng lao lên để giết Nguyên Lâm nhưng bị vị tiền bối đó chặn lại. Nguyên Lâm lúc này từ từ đứng dậy mà quay sang bên tiếng kêu cố nhìn.

Ngạc nhiên khi thấy con gấu đang nằm thoi thóp, trên người bị nhiều cọc lao cắm xuyên qua, tên đầu trọc thì bứt dứt đang ôm chầm lấy con gấu mà khóc nức nở như một đứa trẻ vừa bị cho đòn roi.

Nguyên Lâm lúc này mới định thần chút, nghĩ thầm trong bụng, trông người như ngươi mà cũng yêu quý con gấu ra phết nhỉ? Nhìn bên ngoài với vẻ mặt của hắn có khi phụ mẫu qua đời hắn cũng sẽ không đau lòng đến chừng này đâu.

Vị tiền bối phóng lao biết không thể ngăn nổi thế tấn công của Lão quái vật mãi, nên đã nhắm vào con gấu kia. Trong lúc chiến đấu mà nghĩ được vậy âu cũng là người có cái đầu không tầm thường.

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Nguyên Lâm tranh thủ lúc tên đầu trọc đang đầy vẻ bi thương mà nhảy qua đống cọc phía đối diện chạy đi một cách bán sống bán chết.

Dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng từ đằng này vẫn nghe thấy tiếng gào, vừa khóc vừa kêu than của tên đó vang vọng lại. Tuy nghe không rõ toàn bộ nhưng vẫn được vài câu từ cái gì mà:" Trương … gì gì đó, ta thề sẽ không tha cho ngươi! ".

Chạy được một lúc lâu thì trời cũng đã chợp sáng, hiện tại thì đã không còn thấy tiếng kêu than của lão quái vật kia nữa. Nhưng quan trọng nhất giờ là Nguyên Lâm ta đã sức cùng lực kiệt, chạy cả đêm làm cậu mệt cũng chẳng dám dừng chân mà nghỉ, bất lực nằm gục bên vệ đường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.