Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 2: Tọa Độ Của Vết Sẹo



Khi máu trên người Dư Thừa Phúc chảy xuống, đôi mắt long lang của Dư Tiểu Mãn không thể giả vờ lạc quan được nữa. Nước mắt con bé đã giàn giụa, che mờ cả tầm nhìn.

Con bé ngồi sụp xuống, Dư Thừa Phúc đã mất ngay trước mặt của nó mà không một lời trăn trối.

''Ba...a...a...ba''

Nó nắm chặt bàn tay đã buông xuống tự lúc nào, trong tay vẫn còn vương lại chút hơi ấm.

''Ba ơi...''

Dư Tiểu Mãn òa khóc nức nở, lòng tràn đầy sự căm ghét. Con bé như mang hết tình thương yêu hòa lẫn thù hận mà gọi ba nó giống như tia hy vọng yếu ớt kia chưa bị phai tàn.

''Đưa con bé này đến phòng thiết bị chăm sóc, còn lại chiến trường các chú tự giải quyết.''

Rất nhiều giờ về sau, trong căn phòng tràn ngập máy móc, vương theo mùi kim loại nặng tỏa ra nồng nặc. Dư Tiểu Mãn nằm gục trên sàn đất lạnh lẽo, nước mắt nước mũi hãy còn đọng lại trên gương mặt đỏ bừng, nhăn nhó.

''Đây là đâu? Có ai không?''

Dư Tiểu Mãn sau nhiều giờ cũng tỉnh lại, phát hiện xung quanh mình tối om như mực. Con bé đã thử đưa tay mò mẫm nhưng đều là không khí.

Chợt phía sau có tiếng rè rè như bị cháy, bóng điện gần đó phát ra tia sáng kì lạ.

Dư Tiểu Mãn vốn chưa bao giờ biết đến các loại thiết bị hiện đại, càng không biết trước khi phát nổ chúng sẽ ra sao, liền tò mò bước tới.

*Đoàng

Một tiếng nổ chói tai đả động đến tất cả mọi người phía bên ngoài. Dư Tiểu Mãn ngã khuỵu xuống, gương mặt bị vụ nổ nhỏ hủy hoại, đã không còn cái vẻ xinh đẹp, đáng yêu.

Người của bạch đạo đi tới, đưa con bé đi cấp cứu, tỉ lệ nhiễm phóng xạ là rất cao. Bởi máy móc hàng đầu của bạch đạo dự trữ cũng không phải tầm thường.

Hậu tai nạn, mặc dù đã quyết liệt từ chối, phản đối hay cầu xin, Dư Tiểu Mãn vẫn là bị nhốt lại trong chính căn thiết bị ấy.

''Giết chết Hoắc Liên Tâm, mày sẽ được tự do.''

Bạch Đình Hiên ngồi trên chiếc ghế cao, nhìn xuống Dư Tiểu Mãn. Hắn cho cô bé uống một viên thuốc lạ, chỉ cần ấn vào đoạn công tắc kia, Dư Tiểu Mãn sẽ bị điện giật, đau đớn như ngàn vạn viên kẹo đồng chạy thẳng vào tim.

Đó cũng chính là thứ áp chế Dư Tiểu Mãn, bắt cô phải nghe lời, phục tùng suốt mười lăm năm.

Dư Tiểu Mãn bị nhốt trong phòng thiết bị, mỗi ngày đều có người đến dạy cho cô võ nghệ, dạy cô trở thành sát thủ hàng đầu.

Đã mười lăm năm trôi qua, Dư Tiểu Mãn bây giờ đã trở thành Bạch Ưng, kẻ có tiềm năng nguy hiểm hàng đầu thế giới.

Mặc dù cô chưa bao giờ gia nhập bất cứ hoạt động nào của thế giới ngầm, nhưng từ nhỏ đã có thể dung hòa máu của mình với một lượng phóng xạ lớn, được cho là cực kì mạnh mẽ khi tiếp xúc với dòng điện.

Một số hacker tìm hiểu và biết trên đời có Bạch Ưng qua sơ hở của bạch đạo, nhưng không hề biết đến sự tồn tại của cô.

''Bạch lão đại, xin ông hãy giữ lời mà trả cho tôi tự do sau cái chết của Hoắc Liên Tâm.''

''Đương nhiên.''

Dư Tiểu Mãn mặc trên mình bộ đồng phục của một ngôi trường danh giá, phía sau mang ba lô bằng da nồng nặc mùi thuốc súng.

Hoắc Liên Tâm là trùm của hắc đạo, con trai ông ta vẫn còn học ở đại học Đông Bắc. Mặc dù không hiểu tại sao Bạch Đình Hiên lại phái một kẻ xấu xí đến tiếp cận con trai ông ta,nhưng vì ba, vì tự do, cô buộc phải làm điều đó.

Chiếc xe kia thoáng chốc đã dừng tại cổng trường, từng đợt người trẻ tuổi không hẹn mà bước tới. Đây cũng là lần đầu tiên sau hai mươi năm Dư Tiểu Mãn được nhìn thấy ánh mặt trời.

Gương mặt thanh thoát, góc cạnh của cô được ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, lộ ra tam quan hài hòa, khí chất sắc lạnh mà điềm đạm. Nếu không có vết sẹo, cô tuyệt đối là nghiêng nước nghiêng thành.

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như kia chứ? Thứ mà người ta quan tâm là vết sẹo xấu xí đang hằn rõ lên mặt cô, khiến cô trở thành xú nữ nhân không hơn không kém.

Dư Tiểu Mãn tuy chưa tiếp xúc với con người ở thế giới bên ngoài, nhưng đối diện với kẻ thù suốt hai mươi năm, chịu đủ thứ sợ hãi trên đời, trong đầu cô đã không còn áp lực nào nữa. Cô tự tin sải bước vào trường đại học Đông Bắc trong sự dòm ngó, chỉ trỏ, kì thị của đám trẻ trâu mới lớn.

''Êi, đồ xấu xí, mau qua đây.''

Phía sau bức tường, một thanh niên mặt mày sáng sủa, mang đôi tử mâu lạnh lẽo, nhưng tính tình lại có chút lạ lẫm.

Hắn lạc quan yêu đời, điệu cười luôn nở trên môi, tóc mỏng khẽ bay theo làn gió. Dư Tiểu Mãn tuy kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng lại vô cùng ngốc nghếch, ai nói gì cũng thử làm theo, cực kì dễ lừa.

Cô lạ lùng đi đến, tròn mắt nhìn hắn như hỏi rằng gọi tôi có việc gì. Chỉ thấy thân ảnh nhanh như cắt kia đã quàng vào vai cô rồi bước ra ngoài.

Bên phải bức tường, một đám nữ sinh tụ tập đông kín, kẻ mang thư tình, kẻ cầm hoa, ai nấy đều mặt mày đỏ ửng.

''Nói cho mấy người biết, đây là bạn gái của Túc Trạch Lăng tôi, từ nay đừng có bám đuôi tôi nữa. Tôi sợ cô ấy buồn.''

''A Lăng, tại sao anh lại yêu một đứa xấu xí như nó chứ? Thật không xưng với độ đẹp trai của anh chút nào.''

''Mấy người không được như cô ấy nên ghen? Mà thôi, chỉ có vết sẹo trên chính tọa độ này, kích cỡ này mới làm tôi rung động. Lệch một ly, liền xấu.''