Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 24: Lạc Gia Trang



Mặc Ngân Tầm nghe xong chỉ biết sờ trán mà bất lực. Đến chuyện tế nhị như mẫu thân đánh phụ thân hắn cũng lôi ra được, Phỉ Kiếm Sơn Trang đúng là có một thiếu chủ tốt!

Bất quá, hắn ngốc thế này cũng được vị trang chủ kia thả ra ngoài giang hồ, một chút cũng không sợ hắn bị bắt đi hay sao?

''Chuyện của phụ mẫu ngươi không liên quan đến ta.''

Nàng đưa ánh mắt kì thị nhìn về phía hắn, đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến chân. Hắn tuy không chỉn chu, tử tế, thể nhưng nhìn chất liệu của bộ vải lam dính bùn kia, nàng không khỏi có một chút ngạc nhiên.

Đây là quần áo làm từ lụa tơ tằm thượng hạng, chỉ có những gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, quan lại, hoàng thất mới có bản lĩnh để mua. Vậy mà giờ đây, nó nằm trên người một nhân sĩ tầm thường, nói ra chỉ cẩu tử mới tin.

Hắn ăn mặc như vậy, e rằng còn chưa tới được chợ đen thì đã chìm đến không còn bong bóng. Nàng cảm thấy có chút nghi ngờ về tính năng não bộ của hắn, chẳng lẽ hắn có người bảo vệ âm thầm?

Bất quá, chợ đen qua lời của hắn cũng thập phần thú vị. Nàng bất chợt cười nhạt, điệu cười hiện lên mang theo chút ý vị thâm trường.

Sáng ngày hôm sau, nàng từ biệt Phỉ Liên Hoa ở trước cửa khu chợ đen, hắn cũng phải rời đi vì có chuyện gấp. Một mình Mặc Ngân Tầm bước vào trong, rất tự nhiên mà thăm thú.

Nàng nhìn thấy khu buôn nô lệ, khu buôn bán vũ khí, còn có cả những hàng cấm khác. Thứ làm cho nàng ấn tượng và đặc biệt để tâm chính là bảng nhiệm vụ được dán ở khắp nơi.

Trên đó ghi cấp của nhiệm vụ, mục tiêu nhiệm vụ và còn cả số tiền thưởng có thể được nhận. Những nhiệm vụ có tiền thưởng dưới mười lượng bạc là cấp F, trên 100 lượng vàng hoàng kim là bậc SSS, ở giữa còn có các cấp khác.

Nhiệm vụ cấp SSS là một nhiệm vụ gần như bất khả thi, bất kể có lợi hại đến đâu cũng không một ai dám nhận. Cầm bảng nhiệm vụ trong tay giống như cầm mồi lửa vậy, có thể thiêu cháy bất cứ ai, vô thức khiến người ta bắt buộc phải tạt nước.

Mặc Ngân Tầm nhìn mấy nhiệm vụ bậc F cũng khá dễ dàng, đồng thời bản thân không cần phải kiếm quá nhiều tiền, liên vươn tay định lấy. Những nhiệm vụ ấy chỉ đơn giản là hái thuốc ở xa, tuy khá hiểm trở nhưng so với những thứ khủng khiếp ở đây thì chỉ đáng mười lượng bạc.

Nàng đọc xong bảng nhiệm vụ, liền muốn kí tên để nhận. Thế nhưng nàng phát hiện cửa thành hiện tại đã đóng, còn không biết khi nào mới mở ra, liền dán nó trở lại như cũ.

Mặc Ngân Tầm phát hiện bản thân bây giờ muốn sống sót chỉ có thể nhận nhiệm vụ nội thành, liền đi quanh chợ tìm hiểu. Đến tận gần trưa, nàng mới phát hiện thấy một nhiệm vụ bậc A, giá trị hai trăm lượng bạc.

Sau khi kí tên, nàng lên đường đến Lạc Gia Trang cùng với tiểu tuấn mã của mình. Nhiệm vụ bậc A chủ yếu là phá án, mật thám, hay khó hơn một chút là trộm đồ, giả mạo.

Mặc Ngân Tầm lần đầu gia nhập, chân ướt chân ráo đã nhận phải yêu cầu khá khó khăn: trộm cắp. Nàng vốn không muốn hành nghề bất lương, thế nhưng con người đến bước đường cùng thì phải làm như vậy.

Mặc Ngân Tầm dừng lại sau con hẻm nhỏ, canh giữ trước cửa Lạc Gia Trang suốt một ngày trời. Nàng nhìn thấy có một nha hoàn tạp dịch thường xuyên phải ra ngoài mua y dược, trao đổi hàng hóa như mình trước đây, đặc biệt xem đó là mục tiêu giả mạo.

Mặc Ngân Tầm gặp gỡ tiểu nha hoàn ấy trong con hẻm nhỏ, liền gọi nha đầu ấy đến đề bàn chuyện trao đổi.

''Tiểu nha đầu, mau qua đây!''

Nha hoàn ấy vừa sợ hãi, vừa nhanh chóng bước đi khiến Mặc Ngân Tầm không khỏi bất ngờ. Nàng căn bản không hiểu bản thân vì sao đáng sợ đến mức ấy. Nếu đã không thề gọi lại được, nàng chỉ đành có thể bắt tiểu cô nương ấy đi.

Trong thời gian buổi trưa nắng gắt, ở dưới bức tượng đồng của căn miếu hoang có hai tiểu nô tì đang làm gì chẳng hay. Mặc Ngân Tầm ôm quyền cúi đầu mà tạ lỗi, đồng thời bàn về thỏa hiệp:

''Tiểu cô nương, thật sự xin lỗi, ta không còn cách nào khác thế nên...''

Nàng ngượng ngùng gãi đầu, chỉ thấy nha hoàn kia cười mỉm, giọng điệu vẫn còn sợ hãi xen lẫn sự lo lắng: ''Không sao, ta chỉ là tưởng nhầm cô thành thổ phỉ, thất lễ rồi.''

''Tiểu cô nương này, cô có muốn được tự do không?''

Nha hoàn ấy lắc đầu cười khổ: ''Phận làm nô lệ, có kẻ nào lại không mưu cầu tự do kia chứ?''

Mặc Ngân Tầm nghe thấy việc thỏa hiệp không còn khó, liền ôn tồn nói: ''Nếu ta thay cô làm nha hoàn, cô có rời đi không?''

Tiểu nha đầu tròn mắt nhìn nàng đầy hy vọng, hai búi tóc song bình có hơi chút vểnh lên: ''Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi vậy mà bằng lòng cứu ta sao?''

''Chỉ cần cho ta một cái tên.''

Mặc Ngân Tầm đưa tay xoa đầu tiểu nha hoàn ấy, cười hiền hậu. Vốn dĩ nàng còn sợ rằng cô bé nhỏ này sẽ nghi ngờ lung tung như vị phu nhân lần trước, thật không ngờ lại rất dễ tin người.