Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 35: Trên Lưng Ngựa



Kết thúc, phu tử đặc biệt chọn lấy ba người có hướng thi đấu đặc biệt nhất để thí luyện với nhau. Còn lại tất cả tân sinh khác đều phải tự tìm lấy cặp cho mình.

Mặc Ngân Tầm lại cảm thấy ông ta đang thăm dò hơn là dạy học. Sở dĩ cảm thấy như vậy vì phu tử ông ta chọn chính là nàng cùng với Lãnh Phi Ngưng và Mặc Thù Thù.

Nếu nói về những con ngựa bình thường, Mặc Ngân Tầm có thể dễ dàng chế ngự. Thế nhưng đối với ngựa của Lãnh Phi Ngưng, được huấn luyện dũng mãnh từ nhỏ, vô cùng khó đối phó.

Còn về bạch tuấn mã, nó là bạn đường của Mặc Ngân Tầm. Dù nó đã theo kẻ khác nhưng nàng vẫn không muốn nó bị thương.

Mặc Ngân Tầm sau hồi lâu suy nghĩ, chỉ thở hắt ra một hơi. Chỉ là thí luyện thôi mà, nàng thua cũng không sao.

Mặc Ngân Tầm trên lưng ngựa, cưỡi đã rất thuần thục. Nhưng chỉ cần ngựa nhỏ bước đi, nàng sẽ vô thức không giữ thăng bằng được mà ngã xuống.

Cảm giác ngã đau này hệt như khi nàng tập xe đạp vậy. Đến lúc bị Bạch Đình Hiên bắt đi, nàng thậm chí chưa biết dùng xe đạp. Sau này, ông ta chỉ có những chiếc xe đời mới, toàn bộ đều bốn bánh.

Nàng đứng yên một chỗ, giương cung lên bắn, mũi tên vẫn phi thường sắc sảo như vậy. Lãnh Phi Ngưng trên lưng ngựa gia sức đuổi theo mũi tên liên tục phi nhanh của nàng.

Nếu muốn khen, nàng ta quả tỷ thật cưỡi rất tốt, rất tinh. Nhưng nếu chê, tốc độ này thậm chí còn không nhanh bằng tốc độ khinh công của Mặc Ngân Tầm.

Với tốc độ di chuyển ấy, Lãnh Phi Ngưng theo đuổi được mũi tên nàng bắn ra là điều bất khả thi.

Mũi tên vẫn bay xa rồi cắm vào bia y như lần đầu nàng thử. Môn bắn cung này, Mặc Ngân Tầm chính thức trở thành kẻ thuần thục nhất ở đây.

Nàng ném cây cung xuống đất mà nhìn lấy hai người kia. Mặc Thù Thù hiện không có cận vệ trên cây, thủ pháp kém hơn thấy rõ.

"Không chơi với các nữa, kĩ thuật kém cỏi."

Nói rồi, nàng dắt ngựa nhỏ qua một bên, tiếp tục tập luyện. Nhưng rốt cuộc vật lộn với nó bao nhiêu, nàng vẫn chỉ có thể ngồi lên lưng chứ không làm sao cho ngựa di chuyển được. Vốn là có thể dùng roi quất nó như Lãnh Phi Ngưng, nhưng Mặc Ngân Tầm lại muốn tay không cưỡi ngựa.

Nếu chỉ đơn giản học ở đây thì tốt rồi, chỉ cần thông qua khảo hạch là được, thậm chí ứng dụng thực tế cũng không cần.

Mặc Ngân Tầm chán nản cất ngựa vào chuồng rồi tản bộ đến dịch quán bên cạnh để nghỉ ngơi. Nếu có thể hòa mình với gió trên lưng ngựa thì tốt biết mấy...

Nghĩ lại, nàng cũng không hiểu tại sao lúc bên cạnh Sở Hoành Dương lại có thể cưỡi ngựa thuần thục đến vậy. Nếu như nàng có thể cưỡi ngựa đến xuất thần như thế, chắc chắn là bậc nhất Thiên Tử Giám này!

Trong lúc còn đang mân mê suy nghĩ, tự kiêu, tự đại thì Mặc Ngân Tầm phát hiện Lãnh phu tử đang đứng ở trước mặt. Ông dùng bộ mặt vô cùng nghiêm khắc mà nhìn lấy nàng, chỉ ba khắc đã khiên nàng dựng tóc gáy.

Mặc Ngân Tầm miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi trực trào lăn xuống.

''B-bái kiến phu tử.''

''Bái kiến cái gì, các đồng môn huynh đệ còn đang chăm chỉ luyện tập, tại sao ngươi lại thảnh thơi nằm ở đây? Nếu ngươi giỏi rồi, không cần luyện tập thì cút khỏi kỵ mã trường của ta!''

Mặc Ngân Tầm thấy người này đặc biệt căng thẳng, mới dùng điệu bộ dỗ người già đáng ghét mà Sở Hoành Dương từng dạy nàng:

''Phu tử bớt giận a, đệ tử chỉ là thể chất yếu kém, không so được với mấy vị tỷ tỷ ở ngoài nên mới chạy vào đây hầu hạ người.''

Mặc Ngân Tầm hai tay đấm bóp lấy bắp đùi của Lãnh Phong Vân, miệng không ngừng ngụy biện. Chỉ là đại não của nàng vẫn còn không ngừng phản biện.

Nếu không phải ở địa bàn của ông ta, nếu không phải nàng không biết cưỡi ngựa, chính nàng mới thèm vào học cái này.

Ông ta nghe xong còn thấy cấn hơn nàng, vội đáp:

''Ngươi nói thêm lời nữa thì ta liền không chịu nổi mà đánh người. Còn không mau đứng lên?''

Lãnh Phong Vân nhấp lấy chén trà nóng, chậm rãi nói:

''Nghe rõ đây, muốn thuần phục được một con chiến mã thì trước tiên phải áp chế được nó. Căn bản không phải là đánh nó, mà phải khiến nó chịu áp lực bởi khí tức của ngươi. Ngược lại, chính bản thân ngươi cũng không được phép kinh hãi.''

Mặc Ngân Tầm tuy có khả năng khiến chiến mã sợ hãi đến hoảng loạn, thế nhưng nhìn vật thể to lơn này, nàng cưỡi lên sẽ sợ bị ngã xuống. Khi bên cạnh Sở Hoành Dương, nàng bị vui vẻ lấn át sợ hãi, thế nên mới tiêu diêu mà cưỡi ngựa.

''Nếu có thể xem như nó là ngựa của mình, xem việc cưỡi nó là chuyện đương nhiên. Khi ấy, ngươi mới có thể cưỡi ngựa. Ngoài ra, cũng cần giảo hoạt một chút, không được để nó khó chịu đến phát điên.''_ Lãnh phu tử tiếp tục giảng giải.

Mặc Ngân Tầm nghe xong chỉ gật gù, đến khi câu nói cuối cùng kết thúc, lại giường như mới ngộ ra điều gì đó. Nàng vui vẻ cúi đầu hành lễ rồi chạy như bay ra ngoài.

Phía Lãnh Phong Vân, trong lúc nàng không để ý, có một thiếu niên lạ mặt từ sau cột đình bước ra. Hắn chính là Sở Hoành Dương. Hắn khoác lên mình một bộ bạch y nho nhã, nhưng bên trong có một loạt hắc sắc tà khí lộ rõ, nếu nhìn kỹ lại mang chút ảo diệu, mê ly.