Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 47: Phong Mãn Lâu



Sở Hoành Dương thoáng chốc sững sờ, quả thực hắn đã hiểu lầm nàng rồi sao?

''Thấy một người nằm thoi thóp dưới đất, chỉ cần đọng lại chút tính ngưới thì đã muốn ra tay cứu rồi. Việc ta làm xuất phát từ thiện ý, tin hay không thì tùy ngươi.''

Nhớ lần nàng cứu vớt tính mạng của hắn, quả thực không mưu cầu danh lợi. Trong đầu hắn hiện tại đã cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Thế nhưng, nếu nàng đã dùng nội lực, chẳng phải chỉ còn thời gian bảy ngày nữa để tìm hoán cốt đan thôi sao? Mà viên hoán cốt đan duy nhất hắn dùng cả tu vi để luyện chế, hết một tháng trời mới hoàn thành đã đưa cho Lãnh Phong Vân.

Vốn dĩ cơ thể nàng có thể trụ được đến ngày khảo hạch, có thể gặp lại Lãnh Phong Vân, nhưng hiện tại e rằng đã lành ít dữ nhiều.

''Xin lỗi... ta không thể đi theo cô được nữa rồi, Mặc Ngân Tầm. Còn nữa, nếu cô không muốn bị cổ trùng cắn chết thì đừng nên sử dụng nội lực.

Mặc Ngân Tầm thoánh giật mình, bị câu nói có phần trang trọng này dọa sợ. Bình thường hắn đều gọi nàng là Tiểu Mặc Tử, nhưng hiện tại đã thay đổi thành Mặc Ngân Tầm rồi.

Nàng còn đang hoang mang, mơ hồ tới nỗi không nói nên lời, thì hắn đã nhanh chóng rời đi. Mặc Ngân Tầm nghĩ đến hắn bỏ lại nàng hai lần, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Khi xe ngựa tới nơi, Mặc Ngân Tầm được tất cả mọi người chào đón. Họ gọi nàng là lâu chủ, đối với nàng đặc biệt kính trọng. Nói như vậy, chẳng phải nàng có một gia đình lớn rồi sao? Vì cớ gì lại vẫn còn lưu luyến hắn đến vậy?

Trong tửu lâu, Mặc Ngân Tầm đặc biệt không thích sự náo nhiệt tầm thường ấy mà muốn làm gì đó để nó đặc biệt hơn. Nàng đi hỏi phó lâu chủ, người luôn quản thúc trong ngoài của Phong Mãn Lâu từ trước tới nay.

Hắn là Thượng Quan Vô Nguyệt, dung nhan đẹp đẽ tới mực khiến nàng suýt tưởng nhầm thành nữ nhân. Tóc của hắn dài và mượt, được vấn lên chỉ bằng một chiếc trâm ngọc, lỏng lẻo như muốn buông thõng xuống.

Chỉ là hắn luôn không thích ra ngoài, có ra cũng phải ngồi trong kiệu nên người ngoài không thể biết đến vẻ đẹp khuynh thành của hắn.

Bất quá, nàng chính là không ngờ tới trên đời vẫn còn người có nhan sắc ngang tầm với Túc Trạch Lăng và Sở Hoành Dương đứng trước mặt nàng. Tuy khí chất tà mị của hắn không khiến nàng rung động, nhưng cũng đủ để trở thành đệ nhất mĩ nhân của Đại Ưng.

Hắn ôm quyền hành lễ với nàng, bộ dáng có chút không tình nguyện. Mặc Ngân Tầm nhìn thấy cũng không vạch trần, bởi nếu là nàng thì cũng không chấp nhận được chứ đừng nói là tình nguyện.

''Tham kiến lâu chủ.''

Mặc Ngân Tầm bị hắn lườm cho sợ, cũng không biết từ khi nào bản thân nàng lại nhát gan đến thế. Có lẽ là từ khi nàng không thể dùng nội lực, có chạy cũng không thể thoát.

''Thượng Quan công tử không cần hành lễ với ta như vậy, cứ đi vào là được rồi.''

Thượng Quan Vô Nguyệt khẽ cười, đoạt lấy toàn bộ phong hoa tuyết nguyệt của thế gian. Tuy vậy, ánh mắt hắn chứa chan nỗi bi ai.

''Lâu chủ nói đùa rồi, Vô Nguyệt chỉ là nô tài dưới trướng của ngài, làm sao xứng với hai chữ công tử đây?''

Mặc Ngân Tầm thấy dáng vẻ của hắn, cũng không muốn truy cầu nữa. Nàng dù sao cũng là kẻ giang hồ bụi phố, làm sao hiểu nổi đám người trọng bghi lễ này cho được.

''Vậy Vô Nguyệt, lâu chủ trước đây… đã đi đâu?''

Thượng Quan Vô Nguyệt vốn không muốn nhắc đến, nhưng đây cũng không phải loại chuyện thần bí gì, liền từ tốn mở lời:

''Ngài ấy đã sớm quy tiên rồi.''

Mặc Ngân Tầm cuối cùng vẫn là không nghĩ đến, quan hệ giữa lâu chủ và phó lâu chủ lại tốt như vậy. Bất quá, nếu là thuộc hạ với chủ tử trong cung, nếu không phải là có thánh chỉ chiếu cáo khắp nơi, chắc có lẽ chủ tử chết lúc nào còn không biết.

Nghĩ đến ánh mắt không tình nguyên của Thượng Quan Vô Nguyệt, Mặc Ngân Tầm đột ngột có chút bất an. Phải chăng...

''Có phải tại ta nên tiền môn lâu chủ mới quy tiên?''

Phải nói cho dù là lúc gan lớn hay gan nhỏ, lúc vô dụng hay hữu dụng thì trí tưởng tượng của Mặc Ngân Tầm cũng là một sự đột phá. Nếu như may mắn đoán trúng, tự nhiên sẽ được tán thưởng là thông minh hơn người. Nếu xui rủi đoán sai, cũng chỉ là câu nói mang tính chất giải trí.

Giống như lần nói chuyện này, chỉ cần xem xét thái độ không tình nguyện ấy, nàng đã có thể tưởng tượng ra một bầu trời sự việc. Nào là hoàng đế mua lại tửu lâu không thành, liền dụng hình ép cung, hại chết tiền môn lâu chủ.

''Lâu chủ đánh giá cao bản thân quá rồi, nếu thật sự là như vậy... có lẽ ngài đã không toàn mạng mà ngồi ở đây.''

Ánh mắt hắn liếc nàng từ tà mị đã trở nên âm hiểm đến cực độ. Tên Thượng Quan Vô Nguyệt này vừa nhìn đã thấy vô cùng nguy hiểm. Có lẽ Phong Mãn Lâu này vốn không cần nàng thay đổi, nó vốn đã có sự độc đáo từ lâu rồi.

Thượng Quan Vô Nguyệt tà mị tuy rất đẹp, nhưng khi hắn âm hiểm, mặc dù không giống nhau nhưng... Mặc Ngân Tầm lại có chút liên tưởng đến chú ngựa nhỏ khiến nàng khó khăn lắm mới cưỡi lên được ở Kỵ Mã Trường.