Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 50: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó



''Nếu thực sự ngươi là ca ca của ta, vì sao lại là họ Thượng Quan? Vì sao không quay trở về phủ thừa tướng?''

Thượng Quan Vô Nguyệt trầm mặc không nói, hắn có lẽ đang phân vân chứ không hẳn là giấu diếm. Ánh mắt của hắn đã bớt dần sự kích động, cúi gằm mặt mình xuống đất.

''Bất luận sự thật là thế nào, ta nhất định sẽ không trở mặt thành thù với ngươi. Chỉ cần ngươi chứng minh bản thân thực sự là ca ca của ta.''

Hắn mím chặt môi, gương mặt căng thẳng tới cắt không ra máu, trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng suy cho cùng, hắn cũng đã lấy về được vẻ điềm tĩnh, trầm ngâm ban đầu. Thở hắt ra hơi lạnh, Thượng Quan Vô Nguyệt mới trầm ổn đáp lại nàng.

''Ta là đứa trẻ năm xưa được nghĩa mẫu cứu sống trong lần đi hòa thân. Vì việc này liên quan đến thể diện hai nước, bà ấy đành bí mật nuôi lớn ta ở Nhật Nguyệt Thần Giáo. Nhưng do ta quá nhu nhược, vị trí giáo chủ nghĩa mẫu truyền lại cũng bị mất vào tay kẻ khác...''

Thượng Quan Vô Nguyệt thương tâm kể lại, tựa hồ đau khổ vô cùng. Hẳn kể lại lần bị vu cho cái danh kẻ phản bội, sau đó liền bị trục xuất khỏi Nhật Nguyệt Thần Giáo. Khoảnh khắc bị ném ra ngoài, chính là lần cuối cùng Thượng Quan Vô Nguyệt ngoảnh đầu lại nhìn nơi đã dung chưa hắn lớn lên.

Biết bản thân có lỗi với sự ủy thác của nghĩa mẫu, hắn vẫn luôn luôn tìm cách xây dựng thế lực cho riêng mình. Thế nhưng, hắn ngoài dịch dung thuật ra thì chẳng còn gì nữa cả.

Thiên phú của hắn chưa từng được kiểm tra, bởi hắn hoàn toàn không biết hoặc không cảm nhận được dị lực trong người. Ngược lại, hắn là người có đầu óc thông minh, giỏi dịch dung và dùng ám khí.

Tốc độ di chuyển nhanh như gió, chỉ cần hắn muốn trốn đi liền sẽ không ai có thể tìm ra. Tiến một bước, lui một bước liền đổi thành một gương mặt khác nhau, đổi đến trời sập cũng còn chưa trùng lặp.

Thân ảnh nhanh như quỷ tà, gương mặt không cố định lại thêm thủ đoạn tàn nhẫn, người đời mới gọi hắn bằng cái tên: Quân Vô Ảnh. Hiện tại, tuy không sử dụng nổi linh lực nhưng Mặc Ngân Tầm vẫn vô cùng tự tin vào tốc độ của mình, liền hỏi:

''Quân Vô Ảnh, ta với huynh tỉ thí tốc độ một chút được không?''

Nói đến dịch dung thuật, Mặc Ngân Tầm thực sự không có lấy một chút thiên phú, dùng ám khí lại càng mù mịt tương lai. Nhưng vì biết Thượng Quan Vô Nguyệt không sử dụng nội lực cũng được mệnh danh là tốc độ nhanh, Mặc Ngân Tầm liền không nhịn được muốn so tài một chút.

''Không dùng khinh công, kẻ nào lấy được chiếc đèn lồng của Túy Xuân lầu liền chiến thắng.''

Thượng Quan Vô Nguyệt sững sờ trước đề nghị quá đỗi trẻ con của nàng, lại nhìn xuống đôi đồng tử hồn nhiên như mèo mướp đang nhìn hắn, mới khẽ cười. Hẵn vẫn là không thể ngờ trên đời này có người có thể mang tâm tính ham chơi này hành tẩu mười mấy năm trên chốn giang hồ hiểm ác.

Bất quá, võ lâm này mang cái danh hào sảng thoải mái, lại khắc nghiệt hơn cả hậu cung tình trường. Thế nhưng trong cái thế giới quái đản ấy gặp phải một sinh vật trên trời rơi xuống, cái gì cũng không biết như nàng, Thượng Quan Vô Nguyệt không giấu nổi vẻ mặt muốn nói lại thôi.

''Bất quá, chơi với ngươi một lúc cũng không gọi là thiệt.''

Còn chưa nói được hết câu, Mặc Ngân Tầm đã nhanh chóng di chuyển. Lúc từ trên mái hiên quay lại, nàng thấy hắn vẫn đứng đó thẫn thờ, mới yên chí nói vọng lại:

''Ca ca ngốc, sao huynh còn chưa xuất phát?''

Hắn như vậy cũng không tính là bị chơi xỏ, một quãng đường mà thôi, Thượng Quan Vô Nguyệt vẫn còn có thể uống thêm tách trà. Nhìn thấy bộ dáng thản nhiên của hắn, chính nàng cũng không có một chút ngạc nhiên.

Đợi nửa khắc sau, Thượng Quan Vô Nguyệt mới bắt đầu đuổi đến, tốc độ quả nhiên như biến mất tại chỗ vậy, cái bóng lưu lại cũng không có. Nhưng thời gian hắn uống trà căn bản cũng đủ để khiến Mặc Ngân Tầm chạy được đến Túy Xuân lâu.

Hắn đến, chỉ nhìn thấy một thân hắc sắc tà y vất vưởng trên mái ngói, bên phải có mang một bình nữ nhi hồng. Tay còn lại của nàng cầm lấy chiếc đèn lồng phú quý trong các tửu lâu, trà lâu hoặc thậm chí ở thanh lâu.

Biết thân thủ của nàng chính là ngọa hổ tàng long, thâm tàng bất lộ, Thượng Quan Vô Nguyệt mới ngưng lại ý nghĩ cho rằng Mặc Ngân Tầm là tiểu lâu chủ ngây thơ. Nguyên lai nếu đã là hài nhi của người kia, nào có việc sẽ hồn nhiên đơn giản kia chứ? Hóa ra kẻ ngây thơ mới chính là hắn.

''Ca ca, huynh là người thông minh, chắc hẳn đã biết bản thân vì sao thất bại?''

Tưởng rằng nàng có ý muốn khoe khoang, Thượng Quan Vô Nguyệt không đáp lại, chỉ lặng lẽ cầm lên một bình nữ nhi hồng nuốt thẳng vào bụng. Vốn biết đây là loại rượu nhẹ dành cho nữ nhi, lại thấy Mặc Ngân Tầm uống dè dặt, hắn liền thể hiện tửu lượng một chút.

Nào ngờ, rượu vừa vào đến miệng đã có một hương vị cay nồng, đến mức chóp mũi hắn không thể không đỏ lên, cổ họng rát đến ho sặc sụa. Loại rượu nặng như vậy, thế gian cũng chỉ có mình Thiên Tử tiếu mà thôi.

Rượu do một tay bợm rượu hạng nhất chế ra: Khốc Tửu. Nó được lưu hành và đặt cái tên như vậy, ý chỉ rằng Thiên Tử mới có đủ tiền mua. Thượng Quan Vô Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ tới bị nàng chơi xỏ tận hai lần, không nhịn được mà thốt lên:

''Ngươi treo đầu dê bán thịt chó.''