Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 6: Về Nhà Cũ



Túc Trạch Lăng trầm mặc một lúc song cũng không nói được câu nào, chỉ mỉm cười rồi gật đầu với Dư Tiểu Mãn.

''Tôi đưa cậu đến một nơi.''

Thế rồi trước cái rét buốt của mùa đông, hắn nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô và kéo đi. Dư Tiểu Mãn trào dâng một sự ấm áp đến lạ, cô vô thức tin tưởng hắn, vô thức đi theo.

''Cậu không nói là đồng ý rồi nhé''.

Túc Trạch Lăng nghe xong liền dừng lại, khiến cô mất đà mà đụng phải tấm lưng mỏng manh một thân áo cộc kia.

''Gọi anh''.

Dư Tiểu Mãn nghe xong liền giậm chân một cái: ''Này, đừng tưởng tôi thích cậu thì cậu...''

Chưa để cô nói ra hết câu, hắn cúi đầu hôn lấy cô một cái rất lâu. Khoảnh khắc ấy, thời gian xung quanh Dư Tiểu Mãn như dừng lại, cảm giác này... thật lạ.

Túc Trạch Lăng hôn xong liền không nói gì, mặt đỏ mày chau mà kéo cô đi tiếp, cũng không biết hắn căng thẳng như vậy liệu có bị lạc đường không.

Nhưng Dư Tiểu Mãn đã không còn quan tâm những điều quan trong như vậy nữa. Thứ trong mắt cô lúc này chỉ có một thanh niên ngốc nhường áo cho cô để mặc áo cộc giữa trời đông buốt giá... trong khi cửa hàng quần áo ngay bên cạnh lại không vào.

''Nếu biết trước khi yêu anh ngốc thế này, em tuyệt đối không yêu anh. Túc Trạch Lăng, anh định để bản thân lạnh cóng ư?''

Thế rồi thân ảnh nhỏ bé kia của cô kéo lê Túc Trạch Lăng vào cửa hàng quần áo, chọn đại một chiếc áo lông ấm áp rồi khoác lên người hắn.

''Em cũng ngốc mà?''

''Em?''

''Tại sao không trả áo cho anh rồi tự mua cho bản thân mình một cái?''

''Vì em nhìn cái áo này thuận mắt.''

Túc Trạch Lăng dẫn Dư Tiểu Mãn đến một nơi mang phong cảnh khá đẹp, nhưng so với thành phố lớn vẫn còn kém xa.

Dư Tiểu Mãn nhìn thấy căn nhà gỗ hiện ra trước mắt, nhìn thấy một người phụ nữ đang chăm sóc dàn lan trên sân thượng, một người đàn ông đang cõng tiên đứa con gái bé bỏng của mình. Bất giác, nước mắt lại chảy xuống giàn giụa.

Cô có chết cũng không quên được căn nhà chứa đựng hạnh phúc năm năm kể từ khi cô chào đời, bao nhiêu kỉ niệm vẫn còn ở đó mà cô chưa có cơ hội từ biệt. Giàn lan tươi tốt vẫn mọc ở đó, tất cả đều hệt như mười lăm năm về trước.

''Thật tốt...''

Dư Tiểu Mãn vội bật tung cửa chính, bên trong là rất nhiều đồ đạc để lộn xộn với nhau. Hơn thế, toàn bộ đều là đồ của năm đó.

Trong phòng khách có ngôi nhà lego đang xây dở, chiếc khăn vàng ố ngày xưa quàng vào cổ em trai bị rơi trên nền đất. Vào giờ mấy người áo trắng kia đến, mẹ kế vẫn đang tất bật nấu cơm, cô vẫn ở trong phòng ngắm vài món đồ ba tặng.

Bước vào căn phòng nhỏ, viên ngọc lớn vẫn còn nguyên, những con búp bê gỗ ngồi một dãy trên kệ, nhoẻn miệng cười. Những bộ quần áo nhỏ sờn vai trong tủ vẫn còn nguyên vẹn khiến Dư Tiểu Mãn suýt chút ảo tưởng mình quay về quá khứ.

Trên chiếc giường nhỏ dành cho trẻ em, Túc Trạch Lăng mệt mỏi ngả lưng xuống. Chợt có một thanh gỗ rơi xuống, rõ ràng then giường gãy rồi.

Rơi xuống cùng tấm gỗ là một tờ giấy được bọc trong phong thư trắng, có lẽ đây chính là lời trăn trối cuối cùng của Dư Thừa Phúc, thứ mà Dư Tiểu Mãn bỏ lỡ suốt mười lăm năm. Cô tò mò bóc phong thư, bên trong là một tờ giấy mang nét chữ cổ điển vô cùng ngay ngắn.

"Tiểu Mãn bé bỏng của ba, nếu con đọc được những dòng chữ này, chắc chắn ba đã không còn ở trên đời nữa. Ba thật sự xin lỗi, ba đã cố gắng để bảo vệ gia đình bốn người chúng ta, nhưng do ba vô dụng. Nếu như con không còn chỗ để về, hãy đến chỗ của Dư Thừa Phong, ông ấy là chú ruột của con, là người có thể lo cho con hết phần đời còn lại. Vĩnh biệt con yêu, hãy sống thay phần đời của ba mẹ thật tốt, chúng ta luôn dõi theo con ở trên trời."

Dưới bức thư là địa chỉ của Dư Thừa Phong, kèm theo chữ kí của người ba quá cố. Dư Tiểu Mãn chỉ biết lặng thầm rơi nước mắt. Nếu cô phát hiện nó sớm hơn, có lẽ rằng mọi chuyện đã khác.

Chắc chắn chú sẽ cứu được ba khỏi đám người đó, phải không? Chú ấy là người được mệnh danh thiên tài kia mà...

Một bàn tay được vòng từ phía sau, ôm lấy eo của Dư Tiểu Mãn, giọng nói khàn khàn ấm áp lại vang lên:

''Em không nguy hiểm như mọi người vẫn nghĩ, phải không?''

Bạch Ưng là tên mà người ta đặt cho Dư Tiểu Mãn, bởi họ xem cô như hùng ưng lớn của bạch đạo, là người có tiềm năng vô cùng lớn. Nhưng ít ai biết rằng, cô là kẻ hữu danh vô thực, dòng điện trong người cũng là do gắn chip mới có. Thay vì mạnh mẽ vô biên như lời đồn, dòng điện này chỉ khiến cô sống không bằng chết.

Dư Tiểu Mãn biết không giấu giếm được nữa, mới ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

''Em đã sớm biết anh chính là hacker W, bởi chỉ W mới có thể tra ra thân phận được bảo vệ của em.''