Song Kiếp Lênh Đênh

Chương 74: Người Ủy Thác



''Cũng không hoàn toàn là thế, nhưng cũng không khác mấy.''

Nam nhân bên dưới ngẩng cao đầu, khing công tuyệt diệu đến vô thực. Hắn vừa nhún chân đã nhảy thẳng lên lầu cao, nơi Mặc Ngân Tầm đang đứng thảnh thơi.

Theo phản xạ tự nhiên, Mặc Ngân Tầm tức tốc dịch chuyển ra đằng sau hắn, nguyệt vô thương sắc nhọn chĩa ngay yết hầu. Đó là vũ khí giết người lợi hại nhất của nàng, vì vậy nàng chết cũng không tin hắn dám thử nhúc nhích.

''Bảo thích khách đi dùng mĩ nhân kế? Ngươi đã học qua khái niệm thích khách chưa?''

Hắc y nhân ngoan ngoãn giơ hai tay lên, biểu thị ý muốn đầu hàng. Mặc Ngân Tầm cũng nhờ vậy biết được hắn vốn là người trong võ lâm nhưng có nhiều tiền, hoàn toàn không phải đám con cái nhà hào phú.

''Ngươi không thể lộ mặt sao?''

Mặc Ngân Tầm quả quyết đáp, cuối cùng vẫn là nhắc nhở hắn thêm một chút trước khi đi tìm người ủy thác ở chợ đen.

''Không thể. Mặt của ta, thiên hạ này không một ai nhìn thấy, ngươi nghĩ vạn lượng hoàng kim đó của ngươi mua được không? Nhưng nếu như ngươi muốn ta lộ mặt vì sợ lộ chuyện thì cứ yên tâm đi. Chỉ cần liên quan đến việc được ủy thác, ta nhất định sống để bụng, chết mang theo.''

Mặc Ngân Tầm vô tư nói với hắn, nếu đã nhờ đến thích khách, hẳn là muốn làm chuyện gì đó trái với lương tâm. Nhưng chỉ cần hắn có tiền, giữ bí mật đối với nàng là chuyện nhỏ.

Thế nhưng hắn lại lần nữa giẫm lên lòng kiêu ngạo của nàng, giống như cậy mình có tiền mà làm lớn vậy. Hắn đứng bất động, nhưng cơ miệng vẫn mấp máy cợt nhả với nàng.

''Ha, hay cho câu sống để bụng, chết mang theo, chỉ dựa vào một tên thích khách?''

Mặc Ngân Tầm mặt đen như đít nồi, cảm giác như sự nhiệt tình của bản thân bị đem ra làm trò đùa vậy, thực sự không vui chút nào. Nàng siết chặt bàn tay trên cổ hắn, thiếu điều đã khiến người ủy thác lắm tiền gục ngay tại chỗ.

''Cảm thấy thích khách có đạo đức nghề nghiệp lạ lắm sao? Ngươi không tin thì cút!''

Nhận thấy biểu cảm không vui của nàng, tiểu tử trước mặt có chút lạnh sống lưng. Cơ thể hắn hơi run, có lẽ vì Mặc Ngân Tầm đối với hắn có chênh lệch chiều cao... chỉ cần nàng mỏi chân, hắn liền mất mạng.

''Xin lỗi, là ta không hiểu nổi thích khách các người. Bạch Chỉ đại nhân quả là một sát thủ có đạo đức nghề nghiệp.''

Mặc dù biết những lời nịnh hót vô bổ của hắn không tốt lành gì, nhưng nàng ngược lại nghe rất thuận tai. Nếu như nàng có điều kiện, nhốt hắn lại để nghe hót mỗi ngày cũng không tệ.

Mặc Ngân Tầm trầm ngân một hồi, lại phát hiện đống tiền của mình suýt chút bị nguyệt vô thương đâm chết, liền vội vã thả tay ra. Bất quá, nàng vẫn luôn có tư thế phòng bị, khinh công nhanh như hắn cũng không phải hạng công tử bình thường.

''Nể tình ngươi có thành ý, việc này ta không để trong lòng. Có điều lần sau đừng xem thường thích khách bọn ta. Thực ra ta cũng là một người vô cùng từ bi và ấm áp, đến nỗi khiến người người ủng hộ...''

Hắc y nhân kia vừa được thả ra, liền ôm bụng ho sặc sụa, đôi tử mâu rực sáng kim quang lại được bao phủ bởi lớp nước mắt long lanh. Mặc Ngân Tầm trong đầu thầm nghĩ do bản thân hơi quá tay mới khiến hắn thành ra như vậy.

Nhưng phản ứng run rẩy của hắn đã phản lại suy nghĩ của nàng. Hắn nào có phải vì bị kéo nên mới ho khan? Rõ ràng là nhịn cười đến tê liệt tay chân, mình mẩy.

''Khụ, thích khách đại nhân từ bi ấm áp, ngươi có thể giết thế tử gia không?''

Mặc Ngân Tầm thấy hắn có ý muốn nói xéo nàng, càng tức giận khi hắn đọc không rõ quy tắc của Bạch Dạ lâu, liền đưa tay táng mạnh một cái.

''Bạch Dạ lâu không làm việc liên quan đến hoàng thất.''

Theo quy tắc, thế tử gia là con của tam công chúa, là người của hoàng tộc, nàng tự nhiên không muốn động vào.

''Nếu ngươi tốn nhiều tâm tư vì chuyện đó như vậy thì cút nhanh đi, đến Nhật Nguyệt thần giáo để thỏa mãn mong ước biến thái của ngươi đi. Ta cùng Bạch Dạ lâu không muốn dính líu đến con cháu hoàng tộc.''

Hắc y nhân khẽ mỉm cười, đường nét sắc sảo trên gương mặt lộ ra kinh diễm. Dù không thể thấy toàn bộ dung mạo của hắn, Mặc Ngân Tầm cũng không khỏi có chút ngạc nhiên. Trên người hắn, có một mùi hương đặc biệt quen thuộc...

''Vậy thì tốt.''

Hắn lấy từ trong người ra một hồng bao lớn được thêu dệt từ gấm vóc đàng hoàng, kinh diễm hết phần thiên hạ. Bên trong là mấy tấm ngân phiếu tiền cọc, đếm đi đếm lại liền đủ đầy hai mươi vạn lượng.

''Cho nên, rốt cuộc ngươi muốn ủy thác là loại chuyện kinh thiên động địa gì?''

Mặc Ngân Tầm vuốt phẳng mấy tờ ngân phiếu được nhét vội vàng đến nhầu nhĩ, người giàu đúng là không biết quý trọng đồng tiền. Sau khi phẳng phiu, nàng khẽ phe phẩy đống ngân phiếu giá trị hai mươi vạn lượng, quả nhiên mùi phú quý vẫn còn vương.

''Ta muốn ngươi cùng tam thế tử kết làm phu thê.''

Mặc Ngân Tầm nghe xong liền cười đắc thắng, giống như bị tiền làm cho mụ mị đầu óc rồi. Chẳng những không hoảng hốt, ngược lại còn xem hắn như một kẻ si tình.