Sống Kiếp Nữ Phụ

Chương 34: Không đề



Khụ *ho sặc sụa* cho tg xin ít chữ. Các nàng cũng thật manh động, ta đã nói là không viết H mà mới mập mờ chút xíu đã tưởng đi đâu rồi. Cho dù có viết thì cũng ưu tiên cho Phong Vũ.

À. Nói tới mới nhớ từ giờ ta sẽ cố gắng đẩy nhanh tình tiết truyện một chút để Phong Vũ xuất hiện sớm một chút. Chắc khoảng hàng năm mấy, sáu mấy, dự là vậy. Ta ra lâu thì sẽ ra nhiều nên yên tâm nhé. Đợt tới chắc phải để các nàng đợi nữa rồi. Ta lại tiếp tục phải ôn thi a~.

Cần nói đã nói hết rồi. Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ. (- . <)

----------------------------------------------------

- Ngôn Thần Duật. - Diệp Tư Tuyết giận dữ hét lớn, hai mắt tóe lửa nhìn tên nào đó đang thong dong mặc áo vào.

- Diệp tiểu thư. Tôi là Ngôn gia chủ, cô chỉ là thiếu chủ Diệp gia, xét về địa vị tôi trên cô một bậc, vậy mà cô lại gọi thẳng tên tôi hình như không phải phép. Nhưng không sao, nể tình cô đã giúp tôi lần này, tôi bỏ qua cho cô đấy. - Ngôn Thần Duật ra vẻ 'người lớn không chấp nhặt trẻ con' phất tay với cô.

Hành động này trong mắt Diệp Tư Tuyết càng trở nên ngứa mắt. "Con mẹ nó, bà đây 36 tuổi linh hồn rồi đấy con ạ, ta gọi ngươi là cháu còn được nữa là".

- Vậy thế Lãnh Ngạo và Âu Dương Thụy cũng là thiếu chủ, họ gặp anh cũng phải một tiếng Ngôn gia chủ, hai tiếng Ngôn gia chủ à. - Diệp Tư Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói.

- Ừm, họ ngang hàng với cô nhỉ ? Họ gọi tôi là Duật, cô có thể gọi vậy nếu cô muốn. - Ngôn Thần Duật bày ra bộ mặt đáng đánh đòn, khuôn mặt ý nói "Thì ra là cô thích thế".

Diệp Tư Tuyết khóe môi co giật , không ngừng áp chế lửa giận "Diệp Tư Tuyết, mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh".

- Cái này không quan trọng, anh nói vậy là ý gì?

- Ý gì rõ thế mà cô còn không hiểu sao? Tôi có nói cho cô mảnh đất đó sao? Tôi là bán nó cho cô a~.

- Anh ... - Phải a~ Diệp Tư Tuyết lúc này có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Hắn đúng là không có nói cho cô a~ Là cô nghĩ như vậy a~ Là cô chủ quan, mà tên này cũng thật nham hiểm đi, đã trúng xuân dược mà còn đầu óc đi chơi chữ với cô. Quả nhiên, nam chủ không thể khinh thường.

- Cảm ơn cô nhé. - Ngôn Thần Duật nói rồi bước đi. Khi đến cửa như nhớ ra điều gì, hắn quay lại nở một nụ cười hút hồn, càng hút hồn bao nhiêu thì cô càng chướng mắt bấy nhiêu.

- À quên. Nghe nói cô rất thân với thủ lĩnh tổ chức S đúng không? Thuốc là do tổ chức S điều chế, thuốc giải cô cũng có từ chỗ họ đi. Tôi tin chắc với quan hệ của hai người hắn không lấy tiền thuốc giải đâu, vậy nên tôi cũng không cần trả cho cô nhé. Lần cuối cùng, cảm ơn vì tất cả. Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.

- Tên vô sỉ bủn xỉn keo kiệt kia cút đi. Còn gặp lại làm quái gì nữa. A...a...a... - Diệp Tư Tuyết nổi cơn tam bành " Ngạch Phi, em xin lỗi. Em không lấy tiền thuốc cho anh được a~"----------------------------------------------------------

- Chủ thượng... tôi sai rồi... sẽ không có lần sau. Xin người tha mạng.

Một người đàn ông trên mặt là những vết bầm tím, quỳ xuống đập đầu cầu xin tha thứ làm cho sàn nhà vang lên những tiếng 'Cốp... cốp...' Mặc cho máu trên trán không ngừng túa ra, trên khuôn mặt hoàn toàn là hoảng sợ.

- Sai ở đâu? - Một đôi mắt một đôi mắt đen sắc bén áp bức hướng về phía hắn.

- Tôi không nên bỏ thuốc Ngôn gia chủ, lại sơ sót để ngài ấy thoát được mà rơi vào tay Giang Đình Đình. - Người đàn ông run rẩy lên tiếng, hắn nghe nói Chủ tượng yêu Ngôn gia chủ cho nên mới nhân cuộc tấn công chiếm một thế lực dưới chướng Ngôn gia, không ngờ Ngôn gia chủ lại tình cờ ở đó, lại nhớ đến những gì mình nghe được nên mới nhất thời bỏ thuốc Ngôn Thần Duật, lấy lòng Chủ thượng, nhưng mọi chuyện lại chệch dự tính ban đầu.

- Đoằng.

- Ta ghét người vô dụng, lại càng ghét kẻ tự mình hành động, thu dọn đi.

- Vâng.

Hai tên thuộc hạ đằng sau đi tới kéo cái xác vẫn còn hơi ấm ra khỏi phòng.

Người được gọi là Chủ thượng bước ra ban công để gió vuốt ve mái tóc mình. Cô yêu gió, yêu cái cảm giác gió thổi bay mọi muộn phiền, âu lo. Cô yêu mưa, thích cầm ô dạo một mình dưới mưa, để mưa gột rửa những dơ bẩn của bản thân. Yêu gió, yêu mưa,  yêu người con trai ấy ... chỉ tiếc trái tim người ấy đã đong đầy một bóng hình khác ...

----------------------------------------------------

Giọng hát kết thúc, cô gái lướt từng ngón tay trên phím cây dương cầm. Cô không yêu thích âm nhạc lắm nhưng bởi vì anh đàn rất hay nên cô mới học. Nhưng quả nhiên, không có năng khiếu vẫn là không có năng khiếu, cô đàn chỉ ở mức miễn cưỡng nghe được mà thôi. Vừa rơi nước mắt vừa bật cười ngu ngơ. Cô nhớ vì cô đàn kém mà khiến anh phải cầm tay cô chỉ dẫn từ chút một. Đó là lần đầu tiên cô cảm thấy may mắn vì mình học không tốt.

Buông tay thôi, đủ quá rồi.

- Alo. Cho tôi một vé máy đến nước Z vào tối nay.

Phía ngoài cửa, Diệp Tư Tuyết vừa tắt đoạn ghi âm bài hát, vừa lắc đầu.

- Mẫn. Sao cậu phải khổ như vậy a ~

- Ám Nhị, họ đang ở đâu?

- Bar Felix thưa chủ nhân.

- Đến đó. - Vừa nói Diệp Tư Tuyết vừa cất bước ra ngoài.

- Hôm nay ngài không thể thưa chủ nhân. Điều này rất nguy hiểm, Thượng Quan thiếu đã dặn... - Ám Nhất lên tiếng can ngăn.

- Có việc gì để tụi thuộc hạ đi làm là được rồi, chủ nhân. - Ám Tam.

- Ta đi đánh ghen, các ngươi làm được không? - Diệp Tư Tuyết nghiêng đầu hỏi.

- Này ...

- Đi thôi. Về trước giờ là được.

- Vâng.