Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 152



Họp tuần, công việc trọng tâm dạo gần đây là chiêu thương, ngoài ra, không có hoạt động gì lớn.

Cho nên họp tuần lật qua lật lại vẫn là những lời đó.

Phong cách họp của Lộ Nam vẫn rất ngắn gọn, chưa tới nửa tiếng, họp tuần đã kết thúc.

Cô nhìn thuộc hạ chộn rộn muốn nghỉ, bất đắc dĩ nói: "Tan làm, cuối tuần vui vẻ."

"Hẹn gặp lại giám đốc Lộ!", "Giám đốc Lộ thứ Hai gặp lại!"

Các nhân viên được nghỉ thêm nửa ngày hết sức phấn khởi nói xong, nhanh chóng thu dọn đồ chạy.

Cảnh này, Lộ Nam từng thấy tương tự lúc ở văn phòng Hải Lâm.

Còn lâu mới tới thời gian Hồng tổng hẹn bữa tối, Hoàng Đạt Phương ngồi tại chỗ, trông mong nhìn cấp trên: "Giám đốc Lộ, cô bảo hôm nay Hồng tổng có ý gì?"

Thủ hạ Hồ Duyệt Khánh của anh ta mấy hôm trước chạy huyện lân cận, không biết rõ hôm qua xảy ra chuyện gì, bèn ngẩng đầu, tò mò nhìn giám đốc Lộ.

Hai người này, một đen béo, một đen gầy, còn đều ngước lên nhìn...

Một giống con cá mè béo, một giống con cá chạch gầy, trồi lên mặt nước há mồm hô hấp.

Lộ Nam cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.

"Hồng tổng nói, hôm qua ông ta gặp chúng ta và người của xưởng rượu Lệnh Dương, vẫn phân vân, bèn hẹn hai bên cùng nhau ăn bữa cơm, chủ yếu để bình luận một chút sản phẩm rượu của hai bên, để ông ta ra quyết định." Lộ Nam thuật lại nội dung Hồng tổng nói trong điện thoại, tiếp tục: "Danh Tửu Thế Gia trước đó đều từng bán hàng của cả hai xưởng, tương đương với làm Nhà tiêu thụ trung gian của chúng ta gần 2 năm, trong cửa hàng có rượu Nguyên Xuyên và rượu Lệnh Dương, làm sao lại chưa uống bao giờ. Cho nên, phẩm rượu chỉ là ngụy trang mà thôi."

Hoàng Đạt Phương chậc lưỡi: "Hồng Môn Yến."

Hồ Duyệt Khánh gật đầu: "Yến vô hảo yến."

[Hai kẻ vô dụng này, còn kẻ xướng người họa.]

Lộ Nam thoáng nhìn họ - trông như thể sắp lên chiến trường liều mạng tới nơi, bèn xua tay bảo: "Hai anh, khí thế thu lại, ánh mắt mềm chút, chúng ta đi ăn một bữa cơm mà thôi, mang theo sản phẩm ưu thế của chúng ta, lấy bất biến ứng vạn biến."

"Nhưng giám đốc Lộ, buổi tối còn có công ty đối thủ nha! Còn là Lệnh Dương nữa!" Hoàng Đạt Phương nghiến răng nghiến lợi: "Nếu cuối cùng Danh Tửu Thế Gia làm Nhà tiêu thụ của Lệnh Dương, đám nhãi con công ty họ còn không vênh mặt lên xem chúng ta?"

Hoàng Đạt Phương sợ Lộ Nam mới vào công ty, không biết hiềm khích giữa hai bên, chuẩn bị thao thao bất tuyệt: "Giám đốc Lộ, tôi kể cho mà nghe..."

[A, cáo già lắm mồm cũng thật phiền.]

Lộ Nam làm động tác tạm dừng: "Tôi biết, tôi biết Lệnh Dương. Đối thủ một mất một còn."

Hoàng Đạt Phương đanh mặt lại: "Công ty họ làm việc rất không theo quy củ, tôi nói thật, không biết có chuyện này cô nghe chưa..."

"Tôi có nghe nói." Lộ Nam một lần nữa chặn ngang Hoàng Đạt Phương dong dài: "Anh muốn nhắc tới sự kiện đập rượu ở Vãn thành 3 năm trước chứ gì? Tôi biết chuyện đó."

Sự kiện đập rượu ở Vãn thành - một lần xung đột đủ để đưa vào lịch sử tiêu thụ rượu trắng.

Nguyên nhân gây ra do Nhà tiêu thụ của rượu Nguyên Xuyên và rượu Lệnh Dương dịp trước tết Âm tranh nhau vị trí trưng bày trong siêu thị, sau đó không biết làm sao, mâu thuẫn thăng cấp, song phương xô đẩy nhau. Bởi vì siêu thị có bảo vệ và nhân viên, cho nên mau chóng ngăn chặn lần xung đột này, trải qua một loạt giao tiếp, vị trí trưng bày tốt nhất ở lối đi lớn thuộc về Nguyên Xuyên.

Ngỡ tưởng chuyện này tới đây kết thúc, nào ngờ hôm sau Nhà tiêu thụ của rượu Lệnh Dương trong lúc dự tiệc liên hoan cuối năm mà xưởng rượu chiêu đãi tố khổ với xưởng, giám đốc thành phố Vãn thành lúc đó uống say, bèn vung tay lên: đi, chúng ta cho người Nguyên Xuyên chút sắc mặt xem.

Vị giám đốc thành phố này còn cảm thấy mình rất tuân thủ pháp luật, cũng rất tiết kiệm, anh ta không tới siêu thị càn quấy, mà sai người mua một rương Lưu Thông Tiểu Tửu của Nguyên Xuyên, không đắt, chỉ tầm 200 tệ, sau đó đập loảng xoảng trước cửa văn phòng thành phố. Đập xong, còn nhét mấy trăm tệ dọn dẹp cho nhân viên vệ sinh.

Chuyện không lớn, nhưng tính chất rất nghiêm trọng, thậm chí có người lắm chuyện ở bản địa lan truyền rằng Nguyên Xuyên bán rượu giả, bị người ta đánh tới cửa.

Cách làm của vị giám đốc thành phố rượu Lệnh Dương này, tương đương với trực tiếp cho trên dưới văn phòng thành phố rượu Nguyên Xuyên một bạt tai.

Thế là người của Nguyên Xuyên cũng đi mua rượu Lệnh Dương, tới đập trước cửa văn phòng của họ.

Từ chỗ này có thể nhìn ra, những nghiệp vụ viên thăng chức giám đốc thành phố năm đó ít nhiều đều mang theo phỉ khí, xảy ra việc này, không nghĩ tới nguy cơ xã giao, mà chỉ muốn trút giận cho bõ tức.

Xung đột thăng cấp, hai bên gây gổ, đập ra cơn giận, từ 1-2 rương biến thành càng nhiều.

Cuối cùng, nhân mã song phương đều bị đưa tới cục cảnh sát.

Sau đó, hai vị giám đốc thành phố lần lượt bị công ty sa thải, nghiệp vụ viên tham dự cũng nhận được trừng phạt bất đồng.

Nhưng chuyện này ảnh hưởng ác liệt, lên cả báo chí và tin tức dân sinh địa phương, trở thành trò cười của những xưởng rượu khác trong ngành.

Từ đó về sau, Nguyên Xuyên và Lệnh Dương biến thành kẻ thù, đặc biệt là những thành phố gần Vãn thành, nghiệp vụ viên hai bên hễ nhắc tới đối phương còn không thèm nhắc tới tên công ty.

Hoàng Đạt Phương còn tưởng có thể khoe khoang một chút bí mật trước mặt giám đốc Lộ, nào ngờ cô ta hiểu hết tiền căn hậu quả, bèn bảo: "Cho nên, giám đốc Lộ, buổi tối chúng ta ăn cơm với lũ ranh kia, nhất định không có chuyện tốt. Đặc biệt giám đốc thành phố hiện tại của họ, tên Ngô Khắc Thành, lúc tôi xã giao với khách từng gặp qua mấy lần, miệng siêu thối, nghe nói rượu phẩm cũng rất kém."

Lộ Nam lắc đầu: "Đối phương là kiểu người gì tôi không quản được, nhưng quản lý Hoàng, thu lại câu cửa miệng đi, tối nay nếu lỡ buột miệng trước người của Lệnh Dương, không có việc gì cũng thành có việc."

"À." Hoàng Đạt Phương thành thật gật đầu. Hồ Duyệt Khánh cũng thế.

"Còn nữa, tôi lái xe tới, hai anh ngồi xe tôi đi. Nhưng lúc về khẳng định phải gọi lái thay, tới lúc đó không tiện đường đưa các anh về đâu." Lộ Nam quả thật có trí nhớ tốt, nhưng cũng không muốn tốn công nhớ nơi ở của cấp dưới, cô nhớ hình như Hoàng Đạt Phương ở gần văn phòng, Hồ Duyệt Khánh ở đâu? Không biết.

Hoàng Đạt Phương tiếp tục gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Không sao, tới lúc đó tôi và Tiểu Hồ gọi taxi, ngài là giám đốc thành phố, Hồng tổng chắc là sẽ mời rượu rất nhiều. Tiểu Hồ, đến lúc đó nhớ lanh lợi chút, giúp giám đốc Lộ cản rượu."

Hoàng Đạt Phương thầm nhủ: mặc dù lúc mới tới giám đốc Lộ uống phục Quách Vũ, một tên đàn ông phương bắc cũng phải nằm sấp xuống, hơn nữa Lão Lưu cũng ám chỉ giám đốc Lộ tửu lượng rất tốt, nhưng ta không chắc chắn nha, ai biết tối nay Danh Tửu Thế Gia và Lệnh Dương có bao nhiêu kẻ đang chờ? Vạn nhất xa luân chiến thì sao? Ta tự hiểu tửu lượng của mình, e rằng chỉ có thể tới mức không gây trở ngại mà thôi.

Tiểu Hồ không mấy tình nguyện, nhưng vẫn đồng ý.

Xem hai người họ như lâm đại địch, Lộ Nam chán nản lắc đầu: thật là... lĩnh hảo ý của họ vậy.

Hồng tổng đặt phòng ở khách sạn lớn Hoa An.

Khách sạn lớn Hoa An bắt đầu kinh doanh từ những năm 80 thế kỷ trước, một dạo là kiến trúc tiêu chí của thành phố Hoa An.

Mặc dù bây giờ nó không phải khách sạn cao cấp nhất bản địa, nhưng trong mắt người bản địa vẫn có ý nghĩa quan trọng không thể thay thế.

Nhóm Lộ Nam tới giờ hẹn sớm 10p, nhân viên phục vụ đẩy cửa phòng riêng, bên trong đã có khá nhiều người đang hít mây nhả khói.

Có người đàn ông trung niên béo bụng, mặc âu phục, để tóc chẻ 3:7, vừa mở miệng liền ồn ào: "Hoàng Đạt Phương, Nguyên Xuyên thể diện lớn nhỉ, còn để Hồng tổng phải chờ."

Đây chính là giám đốc thành phố Hoa An của rượu Lệnh Dương, Ngô Khắc Thành.

Hoàng Đạt Phương nhìn giám đốc Lộ, nhỏ giọng giới thiệu: "Hắn ta chính là kẻ thối mồm đó."

[Thối thật, không những thối, còn xấu.]

Lộ Nam thản nhiên cười, không thèm cho hắn ta một ánh mắt - vốn dĩ, đối phương cũng đâu nói chuyện với cô.

Lộ Nam tiến lên vài bước, nói với chủ nhân bữa tiệc hôm nay: "Xin lỗi, trên đường kẹt xe, tới muộn rồi, mong Hồng tổng không lấy làm phiền lòng." Kẹt xe đương nhiên là lời khách sáo, bởi vì bọn họ căn bản đâu có tới muộn.

Hồng tổng đương nhiên cũng hiểu, không để ý, nói: "Giám đốc Lộ rất đúng giờ, chúng tôi tới sớm mà thôi."

Lộ Nam cười, quay sang bảo: "Tiểu Hồ, cậu đưa rượu cho nhân viên phục vụ đi."

Ngô Khắc Thành bị Lộ Nam coi thường, trên mặt hơi khó chịu, quay sang bảo Hồng tổng: "Vị này là giám đốc Lộ hả? Hóa ra giám đốc thành phố mới tới của Nguyên Xuyên lại trẻ đẹp như vậy. Tục ngữ nói thanh niên còn chưa mọc xong lông, làm việc không cẩn thận, không biết giám đốc Lộ làm việc vững chắc hay không nhỉ. À, phải rồi, giám đốc Lộ ngoài miệng làm gì có lông. Ha ha ha!"

"Tôi cũng nghe qua câu này, nhưng tôi nhớ, nửa câu sau là - trong bụng là cỏ, chớ tới trước mặt người bán da chó." Ánh mắt Lộ Nam nhìn lướt qua bụng của hắn ta, cười khẽ một cái đầy hàm ý.

Ngô Khắc Thành hơi tức giận, nhưng quả thật hắn ta ăn nói thô tục trước, hơn nữa Hồng tổng còn đang ngồi đây, bèn ra vẻ rộng lượng: "Hồng tổng ngài xem, con gái bây giờ miệng lưỡi thật lợi hại."

Hồng tổng không ngờ, cô gái trẻ tuổi biết tiến thối, hiểu lễ nghi gặp chiều hôm qua châm chọc mỉa mai người khác cũng thẳng thừng như thế, lộ ra vẻ "háo thắng" càng giống với người làm rượu hơn hôm qua. Ông ta chẳng giúp bên nào, chỉ nói: "Đã đông đủ, vậy vào chỗ đi." Dứt lời, thư ký của ông ta thông báo nhân viên phục vụ có thể rót rượu, lên đồ ăn.

Ngồi thế nào lại là chuyện phiền toái.

Người của Nguyên Xuyên và Lệnh Dương khẳng định phải ngồi bao quanh Hồng tổng.

Thành phố Hoa An là nơi tương đối truyền thống, tương đối đề cao lễ nghi xưa cũ, bản địa trọng dòng họ, mà trong cuộc sống rất nhiều thói quen còn theo nếp cũ, chẳng hạn như khách khứa trong bữa tiệc lấy bên trái làm trọng.

Ngô Khắc Thành ở Hoa An hơn 2 năm, đương nhiên hiểu phong tục, bèn giả lả trêu đùa: "Nam trái nữ phải." Sau đó ngồi xuống phía bên trái Hồng tổng.

Lộ Nam không quan tâm tranh thắng thua với hắn ta ở việc nhỏ này, cô trấn an nhìn Hoàng Đạt Phương và Hồ Duyệt Khánh, bảo bọn họ ngồi xuống cạnh mình.

Mới ngồi xong, thư ký Hồng tổng lại tới hỏi: "Hồng tổng, mở bình rượu nào?"

Nguyên Xuyên mang rượu, Lệnh Dương cũng mang rượu, mở bình nào nha.

Hồng tổng xử lý công bằng: "Đều mở ra, nhiều người thế này, mở 2 bình trước đi."

Vậy chính là mỗi bên một bình.

Nguyên Xuyên mở bình rượu Kinh Điển 20 năm, Lệnh Dương mở bình rượu cất chứa 20 năm, ngang sức ngang tài.

Người của xưởng uống rượu của mình, nhưng Hồng tổng uống gì?

Cái này mới quan trọng.

Ngô Khắc Thành ngay từ đầu đã không dự định khách khí với Nguyên Xuyên, cho dù đối tượng hôm nay tới là nữ: thị trường rượu không có cha con, chẳng lẽ là nữ liền phải nhường? Con gái trẻ tuổi thế này, phải nếm mùi đau khổ trên bàn rượu, sớm nhận ra họ không thích hợp với công việc này. Hoặc làm Đoàn mua, hoặc nghỉ việc đi. Hừ, giám đốc thành phố trẻ tuổi thế này? Lãnh đạo văn phòng tỉnh Nguyên Xuyên không biết đầu óc ngớ ngẩn hay là muốn bợ đỡ cô ta nữa. Giám đốc thành phố cứ trông dễ nhìn, miệng ghê gớm chút là có thể ngồi vững sao? Sai rồi! Giám đốc thành phố, là đi ra từ núi rượu biển rượu.

Ngô Khắc Thành đưa tay cầm bình chia rượu, giành trước rót cho Hồng tổng một chén: "Hồng tổng, ngài nếm thử bình rượu 20 năm của chúng tôi đi, mềm mại hồi cam!

Lộ Nam không giành rót rượu, cô thản nhiên đặt bình chia rượu trong tay tới phía tay phải dễ lấy của Hồng tổng, nhân tiện còn đặt lên 2 chén rượu nhỏ, mỉm cười nói: "Hôm nay đã là buổi Phẩm rượu. Vậy Hồng tổng quả thật nên uống rượu Lệnh Dương trước, bởi vì rượu Kinh Điển 20 năm của Nguyên Xuyên nhập khẩu càng nồng vị hơn chút, nếu Hồng tổng phẩm rượu của chúng tôi trước, rồi uống rượu Lệnh Dương, có lẽ sẽ cảm thấy cái sau hơi nhạt hơn. Cái này giống như ăn đồ ăn khẩu vị phức tạp, rồi ăn đồ đơn điệu, đồ đơn điệu liền có vẻ nhạt nhẽo vô vị."

"Rượu Lệnh Dương của chúng tôi không phải..." Ngô Khắc Thành cảm thấy cái cô giám đốc Lộ này nói thật khó nghe, bèn muốn mở miệng phản bác.

Lộ Nam chặn ngang, lả lướt bổ sung thêm: "Đương nhiên, tôi không bảo rượu cất chứa chán, mà là tuân theo lý luận "trước nhạt sau đặc" lúc phẩm rượu mà thôi, rượu Kinh Điển của chúng tôi thích hợp nhấm nháp sau. Tiểu Hồ, bảo nhân viên phục vụ đưa ít nước khoáng tới đây."

Tiểu Hồ gật đầu, nghe theo lời giám đốc Lộ.

"Uống một loại rượu xong, đương nhiên phải uống chút nước khoáng, miễn cho cái sau quấy nhiễu cảm giác cái trước." Lộ Nam cười với mọi người - chủ yếu là giải thích cho Hồng tổng nghe.

[Thủ đoạn hôm nay nằm ở phẩm rượu còn gì, vậy phẩm đi.]