Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 154



Hồng tổng đã nói vậy, trên bàn rượu càng uống hăng say hơn.

Một bàn hơn 10 người, mau chóng hết 4 bình rượu.

Thế là nhân viên phục vụ tới dò hỏi có mở bình rượu khác không - còn lại 4 bình rượu cất chứa Lệnh Dương và 2 bình Đặc Khúc 9 năm Nguyên Xuyên.

Lộ Nam còn chưa nói gì, Ngô Khắc Thành đã lại ồn ào: "Giám đốc Lộ, sao cô còn mang Đặc Khúc tới, quá qua loa rồi. Lệnh Dương chúng tôi hôm nay mang một rương rượu cất chứa 20 năm đấy."

Luận giá bán, Lệnh Dương toàn thắng.

Hoàng Đạt Phương nghe vậy, hơi suốt ruột: buổi chiều, giám đốc Lộ cầm Đặc Khúc theo, ta đã định khuyên nhủ. Nhưng ta nghĩ giám đốc Lộ có thâm ý gì, bèn không nhiều lời. Nào ngờ, so sánh mới thấy, chúng ta mang rượu vẫn có vẻ không đủ thể diện.

"Có cần tôi gọi cho Trịnh Tinh...?" Hoàng Đạt Phương lại gần giám đốc Lộ, nhỏ giọng đề nghị.

Lộ Nam hơi lắc đầu, làm vậy, chẳng phải bị người Lệnh Dương dắt mũi?

Hơn nữa, cô mang Đặc Khúc, là cố ý.

Trước kia đã từng nói, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên thuộc loại hình tương hương, giống với hệ liệt Bạch sứ của quốc tửu - "là cọc tiêu của loại hình rượu trắng tương hương", có đặc tính hương thơm nổi bật. Mà tương hương, kỳ thực cũng đặc thù: có người thật sự mê đắm mùi tương nồng nàn ngào ngạt, có người để tỏ ra biết thưởng thức, không thích nhưng lại bảo là thích, còn có kẻ thì tương đối thẳng thắn, nói thẳng uống không quen loại rượu mùi này.

Uống không quen, là cảm nhận trực quan nhất của những người không thích mùi tương hương.

Lộ Nam nhớ, nghiên cứu về sau cho thấy, tính tới các loại mùi rượu, khu vực phía nam kỳ thực thiên vị loại nồng hương hơn, chẳng hạn như Đặc Khúc.

Điểm này, trước và sau khi sống lại, Lộ Nam lần lượt được nghiệm chứng ở thành phố Cự Giang và Hoa An, mặc dù Đặc Khúc của Nguyên Xuyên ở Hoa An còn chưa tới mức bán chạy, nhưng lượng tiêu thụ tăng cao trong 1 tháng rưỡi này đủ khiến Lộ Nam tin tưởng.

Ngoài ra, nghiên cứu qua hành trình làm giàu của Hồng Lập Quân, kết hợp với tin tức của Điền Ái Trân, Lộ Nam suy đoán, vị Hồng tổng này thời trẻ chỉ sợ đã từng sống lâu ở phía Tây Nam oi bức ẩm ướt, chỗ tỉnh đó cũng có rượu trắng nổi danh, Đặc Khúc cùng loại hình mùi rượu với loại rượu đó, đều là nồng hương.

[Xem như, đánh cuộc "ký ức" một phen?]

Căn cứ vào hai lý do này, cô mới dặn Trịnh Tinh lấy ra Đặc Khúc 9 năm.

Cũng phải nói, cho dù không có lý do thứ hai, Lộ Nam cũng không thấy giá bán rượu Đặc Khúc thấp hơn rượu Kinh Điển nghĩa là không đủ sức nặng.

Giá cả hàng hóa chỉ là con số, không đại biểu cho giá trị sản phẩm.

Giống như Lộ Nam luôn cho rằng, Đặc Khúc định giá thấp, ở thị trường Hoa An, càng có tiềm năng và giá trị cao hơn các loại khác.

Cô mỉm cười khéo léo, lại là dáng vẻ không muốn chấp Ngô Khắc Thành, ung dung thản nhiên: "Hồng tổng, Đặc Khúc và rượu Kinh Điển là hai loại rượu đại biểu mùi hương khác nhau của Nguyên Xuyên, đồng tông cùng nguồn cùng loại cao lương, nhưng men rượu và công nghệ sản xuất bất đồng. Quả thật, hiện giờ rượu Kinh Điển tiếng tăm lớn hơn, nhưng phẩm rượu sư chuyên nghiệp đánh giá Đặc Khúc của Nguyên Xuyên không hề thấp. Tôi nghĩ, Hồng tổng nhất định đã uống rượu Kinh Điển của chúng tôi, nhưng liệu đã uống Đặc Khúc hay chưa thì chưa biết. Hôm nay đã là phẩm rượu, sao có thể thiếu nó, cho nên, tôi mang tới 2 loại. Ngài có thể nếm thử."

Ngô Khắc Thành nghe thấy vậy, cảm thấy Lộ Nam thật có thiên phú làm tiêu thụ, nghe cô ta nói đi, quá chuyên nghiệp, còn dễ nghe hơn hát.

Nhưng chỉ biết nói lời hay thì có tác dụng gì! Lừa gạt người không chuyên mà thôi!

Hồng tổng ban nãy nói ra 3 điều kiện hiểu rượu, biết uống rượu, thích uống rượu.

Nghĩa là, đây là điều kiện mà ông ta đại biểu cho Danh Tửu Thế Gia lựa chọn.

Trong mắt Ngô Khắc Thành, Lộ Nam đã vào nghề bao lâu?

Sao có thể hiểu rượu bằng hắn ta được?

Cô ta biết, không ngoài những tri thức lý luận học thuộc lúc mới nhậm chức, đều là đánh giặc trên giấy mà thôi.

Có lẽ tửu lượng của cô ta không tệ, nhưng bản thân mình rượu trường phong phú, chẳng lẽ không uống thắng một tân nhân chắc.

Còn liên quan tới vấn đề thích uống rượu, nếu như cô ta không uống nhiều bằng mình, vậy làm sao dám ở trước mặt Hồng tổng tự nhận ba chữ thích uống rượu?

[Ta thật phải dạy cho vị giám đốc Lộ này của Nguyên Xuyên, cái gì gọi là thích uống rượu!]

Nội tâm Ngô Khắc Thành suy nghĩ rất nhiều thứ, thậm chí trong lòng còn hạ quyết tâm.

Nào ngờ, Hồng tổng lại bảo Lộ Nam: "Không giấu gì các vị, tôi thực ra rất thích Đặc Khúc, trong xe mang theo chính là loại rượu này. Vậy, giám đốc Lộ, không cần mở bình cô mang tới, phẩm bình mà tôi cầm tới đi."

Hồng Lập Quân hơi gật đầu với thư ký, cô ta liền đi chuẩn bị.

Những dự tính lời nói và hành động của Ngô Khắc Thành liền kẹt lại: hử?

Lúc này hắn ta rất muốn nuốt lại câu không đủ thể diện trở lại vào mồm.

Thư ký dùng xe đẩy rượu của khách sạn đẩy tới 2 rương rượu, 1 rương là Đặc Khúc Nguyên Xuyên, một rương là Đặc Khúc Lệnh Dương.

Hồng tổng dặn dò: "Đều lấy ra đi."

Đều?

Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, tức khắc làm theo. Cô ta lấy rượu trong rương, tổng cộng 12 bình, lần lượt là Đặc Khúc của Nguyên Xuyên 3, 6, 9 năm, mỗi loại 2 bình và Đặc Khúc 3, 6, 9 năm của Lệnh Dương mỗi loại 2 bình, xếp hàng ngang trên bàn ăn, rất đồ sộ.

Lộ Nam liếc Ngô Khắc Thành, không biết hắn ta bây giờ có muốn xuyên không về mấy phút trước kia đấm chết mình không - bây giờ Hồng tổng sai người mang tới loại rượu không đủ xa hoa trong miệng hắn ta, còn bao gồm cả sản phẩm công ty họ.

Tuy nhiên Ngô Khắc Thành là loại người không phải không có ưu điểm gì.

Chẳng hạn như da mặt dày.

Chỉ cần không ai nhắc, hắn ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, thậm chí còn hớn hở đề cử: "Đặc Khúc 9 năm cùa Lệnh Dương chúng tôi đây. Giám đốc Lộ, cô nếm thử chưa? Tôi bảo này, làm rượu, nhất định không thể chỉ uống sản phẩm của công ty mình, bằng không... có thành ngữ gì nhỉ, à, gọi là ếch ngồi đáy giếng. Cho nên, hôm nay cô phải nếm cẩn thận rượu Lệnh Dương của chúng tôi."

"Giám đốc Ngô nói sai rồi, tôi ngoại trừ đã uống tất cả sản phẩm của Nguyên Xuyên, thì cũng đã từng uống tất cả sản phẩm của Lệnh Dương, dù sao là đối thủ cạnh tranh mà." Nửa câu sau, Lộ Nam tỏ ra bông đùa.

Ngô Khắc Thành giả dối lấy làm vinh hạnh, thúc giục kêu: "Vậy giám đốc Lộ phải nhận xét xem rượu Đặc Khúc của chúng tôi rốt cuộc thế nào." Hiển nhiên không tin, từng uống qua tất cả các loại rượu của Lệnh Dương? Lừa quỷ à.

Lộ Nam hờ hững cười nhẹ, nhìn Ngô Khắc Thành nhảy nhót sai nhân viên phục vụ rót Đặc Khúc 9 năm vào bình chia rượu cho mọi người.

"Nào nào nào, mọi người nếm thử đi."

Mọi người đều nâng ly, Lộ Nam ly này không dùng bàn tay vàng, mà ngậm rượu đánh lưỡi tinh tế cảm nhận một hồi - mặc dù trước khi sống lại từng uống, nhưng dù sao khoảng cách quá lâu, không đủ nhớ ra toàn bộ cảm giác vị đầu, vị giữa, vị cuối. Phẩm rượu xong, cô mới làm cho ngụm Đặc Khúc này biến mất.

Ngô Khắc Thành chờ mong, lòng mang ý xấu hỏi: "Thế nào? Giám đốc Lộ nhận xét đi."

Lộ Nam quay ly rỗng trên tay, đặt xuống, từ tốn nói: "Nếu nói rượu Kinh Điển có dư vị dài lâu, ly rỗng còn lưu hương như "nét đẹp nội tâm", vậy Đặc Khúc chủ yếu là mở bình thơm nức, nhập khẩu "tú ngoại" lan hương. Cho nên tương hương và nồng hương, hai loại mùi hương này có thể trở thành mùi hương chủ lưu quả là danh xứng với thật."

"Lại nói rượu Đặc Khúc của Lệnh Dương, giống với Đặc Khúc của Nguyên Xuyên, đều dùng nước sông Xích Thủy, nhưng chọn cao lương khác với Nguyên Xuyên, chúng tôi dùng loại cao lương hồng đầu tròn nhỏ, Lệnh Dương dùng cao lương thiên về vị mềm mại hơn, đây cũng là lý do hai nhà đều có Đặc Khúc, nhưng mùi vị vẫn có điểm khác biệt. Rượu Đặc Khúc Lệnh Dương hương thơm nồng, vị hơi ngọt, màu rượu mang theo màu men cao lương chín mọng, xen lẫn chút xíu chua, vị chua này không phải do ủ rượu hỏng, mà là mùi vị cao lương sẵn có."

Lộ Nam nói những lời này bằng âm thanh mát lạnh.

Cô kể lể đặc điểm của Đặc Khúc Lệnh Dương thật êm tai, dùng từ ngữ dễ hiểu mà ca ngợi khách quan, bất giác khiến mọi người nghe nhập thần.

[Thất sách, để cô ta nổi bật rồi!] Ngô Khắc Thành còn chưa kịp nói gì giành lại thế chủ động, Hồng Lập Quân liền hào hứng: "A, giám đốc Lộ, vậy cô nói xem, rượu Đặc Khúc của quý công ty có gì khác so với Đặc Khúc Lệnh Dương?"

"Hồng tổng, hay là chúng ta vừa uống vừa nói?" Lộ Nam đề nghị.

Hồng Lập Quân gật đầu: "Đúng, như vậy càng rõ ràng."

Sau đó ông ta nói với người phục vụ: "Mở thêm 1 bình Đặc Khúc Nguyên Xuyên 9 năm đi."

Lộ Nam bổ sung thêm: "Đổi cả ly rượu đi."

Thế là Ngô Khắc Thành trơ mắt nhìn nỗ lực rót Đặc Khúc Lệnh Dương cho mọi người đều biến thành vô nghĩa.

Lộ Nam đợi mọi người đều đổ đầy ly, mới rót cho mình một ly, tiếp tục nói: "Còn rượu Đặc Khúc của Nguyên Xuyên chúng tôi thì hương thơm nồng nàn hơn một chút, nhập khẩu tê cay kích thích đầu lưỡi hơn chút, đó là bởi chúng tôi dùng hồng lương hạt tròn nhỏ có tính dung hòa và hàm lượng protein cao hơn, dùng nguyên liệu càng thuần khiết, mùi vị càng dễ hiện ra, nhập khẩu có bốn vị: cay, tê, ngọt, sảng, lúc phẩm rượu, từ đầu lưỡi tới giữa lưỡi tới đuôi lưỡi, dần dần từng bước cảm nhận tinh túy của rượu trắng tương hương."

Mọi người nghe vị giám đốc thành phố trẻ tuổi nói, nhấp một ngụm Đặc Khúc, sau đó bừng tỉnh: "Là bốn vị này! Tổng kết thật chính xác." Người nói chuyện là người phía Hồng tổng, cửa hàng trưởng của cửa hàng tổng Danh Tửu Thế Gia.

Vị cửa hàng trưởng này nói xong mới phát hiện trên bàn rượu chìm vào yên tĩnh quá mức, bèn hơi chột dạ nhìn Hồng tổng một cái.

Hồng tổng đặt ly xuống, cười bảo: "Giám đốc Lộ, bây giờ tôi tin, cô là người hiểu rượu, biết uống rượu rồi."

Lộ Nam được khen cũng không đắc ý, chỉ mỉm cười khách sáo: "Hồng tổng quá khen, đã sớm nghe nói ngài thích rượu, tôi đây là đang múa rìu qua mắt thợ."

"Giám đốc Lộ cứ khiêm tốn. Vừa nãy nghe cô bình luận hai loại Đặc Khúc, được thêm nhiều ích lợi. Như vậy, cô cảm thấy, nếu tôi muốn bán Đặc Khúc, nên chọn Lệnh Dương hay Nguyên Xuyên thì tốt hơn?" Hồng tổng hỏi.

Hỏi gọn gàng như vậy.

Lời này vừa ra, không những Ngô Khắc Thành căng thẳng, ngay cả Hoàng Đạt Phương đều bất chợt nắm chặt tay Tiểu Hồ ngồi cạnh. 𝘛r𝗎𝘆ệ𝔫‎ chí𝔫h‎ ở‎ ﹛‎ 𝘛r𝖴‎ 𝐦𝘛r𝗎𝘆𝙚𝔫.𝙑N‎ ﹜

Lộ Nam nhìn Hồng Lập Quân, đùa giỡn: "Hồng tổng, ngài khó xử tôi rồi, nhìn vẻ mặt giám đốc Ngô kìa, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy."

Nói rồi cô nghiêm túc: "Hai loại đều là rượu ngon, chỉ xem bên xưởng và Nhà tiêu thụ phát triển thế nào thôi."