Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 176



Hôm sau trước khi tan họp sáng, Hoàng Đạt Phương cười hì hì kêu: "Giám đốc Lộ, tôi thấy hôm nay mặt cô mang điềm lành, tất có chuyện tốt xảy ra nha!"

Tốc độ vỗ mông ngựa của Lão Hoàng luôn khiến những người khác trong văn phòng không theo kịp.

Lộ Nam nhìn thủ hạ đang thu dọn đồ ra cửa, bọn họ cũng tò mò chờ mong, bèn cười nói: "Mượn lời cát ngôn của quản lý Hoàng, nếu thật sự xảy ra chuyện tốt, tôi nhất định mời cơm!"

"Wow!"

"Giám đốc Lộ cố lên!"

"Giám đốc Lộ tất thắng!"

"Bắt lấy khách hàng lớn!"

Tất thắng do Lạc Tuấn Kiệt hô lên, hô xong, chính cậu ta cũng hơi xấu hổ.

Dù sao đều làm cùng trong một văn phòng, mọi người sao có thể không nhìn thấy nỗ lực hơn tháng nay của giám đốc Lộ và Lâm Yến?

Đặc biệt là giám đốc Lộ, cô ấy quả thật quá vất vả. Mỗi lần kết thúc buổi Phẩm rượu nhỏ, cô ấy đều bảo Lâm Yến hôm sau không cần tới họp sáng, ngủ tới tự nhiên tỉnh rồi đi làm, nhưng cô ấy không hề vắng họp sáng một lần nào.

Chỉ dựa vào điểm này, Hoàng Đạt Phương thật lòng kính nể nữ giám đốc trẻ tuổi này, còn nói với cấp dưới Hồ Duyệt Khánh: "Nếu như vậy còn không thể hạ gục Tứ Phương Kiến Trúc, vậy chứng tỏ đối phương mắt mù, không còn nguyên nhân khác."

Hồ Duyệt Khánh cực kỳ đồng ý.

...

Trên đường lái xe tới Tứ Phương Kiến Trúc, Lâm Yến không nhịn được, hỏi: "Giám đốc Lộ, cô nói Tứ Phương Kiến Trúc liệu sẽ gia hạn hợp đồng với chúng ta trị giá bao nhiêu? Năm ngoái là 2 triệu, năm nay chắc chắn nhiều hơn năm ngoái nhỉ."

Lộ Nam chớp mắt: "Cô có thể lớn mật hơn chút."

Lớn mật hơn chút? Lâm Yến suy nghĩ giây lát: vậy tôi đoán gấp đôi, 4 triệu đủ lớn mật chưa?

"Đến Tứ Phương Kiến Trúc cô sẽ biết." Lộ Nam có suy đoán trong lòng, nhưng nghĩ tới tác phong làm việc của Chương Kỳ, lại cảm thấy không dễ đánh giá.

Tới Tứ Phương Kiến Trúc, một vị lễ tân mỉm cười xác nhận thông tin khách tới, gọi điện nội bộ, đứng dậy dẫn đường cho họ: "Chương tổng đang đợi ngài, giám đốc Lộ mời đi bên này."

Tới thang máy, lễ tân ấn phím cho họ: "Giám đốc Lộ ngài lên tầng cao nhất đi, Chương tổng phái người chờ ở cửa thang máy đón ngài."

Lộ Nam và Lâm Yến ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Chương Lễ đang vô cùng buồn chán nghịch di động.

[Đây chính là người Chương Kỳ sai nghênh đón ta?]

Chương Lễ ho nhẹ một cái: "Giám đốc Lộ, mời đi bên này."

Vị tiểu Chương tổng này hôm nay thái độ khá tốt, khiến Lâm Yến phải nhìn nhận lại.

Đi theo Chương Lễ vào văn phòng Chương Kỳ, nơi này phong cách trang trí cơ bản chỉ có màu đen và xám, xen lẫn một chút yếu tố kim loại màu bạc.

Trong phòng máy lạnh để rất thấp, Lâm Yến đi cuối cùng bất giác rùng mình, cô ấy tiến vào, dần bớt đi hưng phấn, bắt đầu thấy căng thẳng và kìm nén.

Lâm Yến nhìn Lộ Nam bước từng bước vững chắc, chỉ có thể mừng thầm hôm nay cô ta là lính quèn đứng xem, đằng trước còn có giám đốc Lộ cáng đáng.

Chương Kỳ hôm nay mặc âu phục xám đậm, đứng dậy đóng nút áo, vòng qua bàn làm việc đi tới phía trước vài bước, vươn tay: "Giám đốc Lộ tới rồi."

Thân hình anh ta cao lớn, khí thế tới gần càng áp bách.

Lộ Nam mỉm cười vươn tay, bắt tay: "Chương tổng, đã lâu không gặp."

"Ngồi đi." Chương Kỳ ra hiệu ngồi xuống sofa đãi khách bên cạnh, quay sang dặn Chương Lễ: "Chỉnh điều hòa nhiệt độ cao lên."

Chương Lễ thấy kỳ quặc, nhưng ngoan ngoãn làm theo.

Độ ấm không tăng lên nhanh như thế, nhưng thư ký đưa tới nước trà khiến Lâm Yến cảm nhận được chút hơi ấm.

Chương Kỳ ngồi xuống thuận tay cởi bỏ nút áo.

Lộ Nam chú ý tới.

[Cho nên, đây ắt là một vị giảng quy củ, trọng chi tiết.]

Giống Hoàng Đạt Phương đã nói, Chương Kỳ không mắt mù, cho nên 1 tháng rưỡi này anh ta bị ép nghe Chương Lễ kể toàn bộ quá trình Nguyên Xuyên trợ giúp nó khai thác khách hàng, giữ gìn tình cảm với khách, thúc đẩy xuất hàng.

Nguyên Xuyên mỗi bước đi đều vững chắc, mà Lộ Nam làm việc lại liều mạng, trợ giúp (giục giã) Chương Lễ vượt mức hoàn thành nhiệm vụ.

Chính vì thế, Chương Kỳ thêm vài phần tin tưởng vào rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên và con người Lộ Nam.

Hàn huyên vài câu, anh ta trịnh trọng nói với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, tôi cần thông báo một tin tức tốt, công ty tôi muốn gia hạn hợp đồng giá trị 10 triệu tệ."

10 triệu tệ, không phải là Chương Kỳ ngốc nghếch nhiều tiền.

Đầu tiên, 10 triệu tệ là lượng hợp đồng cả năm, không đại biểu phải một lần bỏ ra 10 triệu. Thông thường, trả tiền hàng đợt đầu chỉ cần 2-3 triệu, thậm chí xin ưu đãi, trả trước 1 triệu cũng được, không chiếm dụng quá nhiều vốn lưu động.

Tiếp theo, anh ta xem qua hợp đồng mẫu của Nguyên Xuyên năm ngoái, 10 triệu trở lên là Nhà tiêu thụ trọng điểm, có thể nhận được nhiều hơn chi phí và ủng hộ cả năm so với Nhà tiêu thụ cỡ lớn từ 6 triệu tới 9.999.999 tệ.

Hơn nữa, tính theo lượng xuất hàng 1 tháng rưỡi này, rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên 1 tháng bán ra 500.000 tệ không thành vấn đề, cho dù làm phép nhân đơn giản nhất, 12 tháng cũng bán được 6 triệu. Càng huống chi Chương Kỳ biết, nửa cuối năm là mùa tiêu thụ rượu thịnh vượng, chỉ cần gìn giữ tốt tình cảm với khách hàng hiện tại và tiếp tục khai thác hiệp hội ngành nghề và thương hội mới, bán ra 6 triệu một năm chỉ là con số bảo thủ.

Cuối cùng, năm tới, tổng công ty cũng cần nhiều hơn rượu dùng cho xã giao, với nền tảng đối ngoại bán ra 6 triệu, công ty tự tiêu thụ 1-2 triệu, thêm vào đã gần 8 triệu rồi.

1 tháng rưỡi này, ngoại trừ lượng tiêu thụ rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên trên kênh phân phối Đoàn mua liên tục tăng lên, bản thân Chương Kỳ nhiều thêm rất nhiều bạn bè quen mặt ở chính giới, thương giới, anh ta thiết thực cảm nhận được lợi ích danh tiếng tăng lên của Tứ Phương Kiến Trúc, biểu hiện trực tiếp nhất là đấu thầu dự án, huy động vốn càng thêm trót lọt.

Đây là lời tiên đoán của Lộ Nam hồi đầu tháng 5 về vai trò ảnh hưởng sau khi kết thúc hoạt động, Chương Kỳ nhận thức được rồi.

Cho nên Chương Kỳ nói giá trị hợp đồng 10 triệu, là trải qua suy nghĩ thận trọng.

Anh ta nói ra giá trị hợp đồng này, Chương Lễ và Lâm Yến đều mở to mắt nhìn. Đúng, không sai, Chương Lễ cũng không biết bước chân anh trai lớn như vậy.

Quả thật là tin tốt, nhưng Lộ Nam không hết sức mừng rỡ, hơi nhíu mày hỏi: "Chương tổng, tôi phải xác nhận mấy vấn đề với ngài."

Lâm Yến khắc chế thét chói tai, lặng lẽ véo đùi mình: giám đốc Lộ nói vậy khẳng định có lý do!

Chương Lễ thẳng thắn hơn, anh ta không có gan hoài nghi anh trai, chỉ khiếp sợ nói: "Lộ Nam, cô mừng tới phát ngốc à?" Anh trai tôi nha, chủ động đưa ra bán rượu 10 triệu, cái người thu tiền như cô còn bảo phải suy nghĩ thêm, đầu óc hỏng rồi à.

Chương Kỳ không hề giật mình hay bất mãn với phản ứng của Lộ Nam, tự nhiên gật đầu, nói: "Giám đốc Lộ đang băn khoăn điều gì?"

"Vài vấn đề nguyên tắc mà thôi." Lộ Nam cười xin lỗi. Trước khi tới, Lộ Nam suy đoán lượng hợp đồng năm nay của Tứ Phương Kiến Trúc khẳng định tới tiêu chuẩn Nhà tiêu thụ cỡ lớn, có lẽ là mức thấp nhất 6 triệu, hoặc nhiều hơn một chút - 7, 8 triệu tương đối hợp lý. Nhưng cô không ngờ Chương Kỳ quyết đoán lớn hơn dự tính của cô - cũng phải, nếu không có tính cách "can đảm" thế này, Tứ Phương Kiến Trúc cũng không thể có quy mô như hiện tại.

Chương Kỳ tỏ ra chăm chú lắng nghe: "Cứ nói."

Lộ Nam nghiêm túc: "Chương tổng dự định làm rượu 10 triệu, như vậy khẳng định hiểu sơ qua về chính sách Nhà tiêu thụ của Nguyên Xuyên chúng tôi. Nhà tiêu thụ trọng điểm là khách hàng chất lượng tốt của cả tỉnh thậm chí cả Đại khu, được hưởng phản lợi cao hơn, chi phí hỗ trợ nhiều hơn, ưu đãi kim ngạch rượu Xa hương nhiều hơn..., nhưng, công ty tôi thu tiền ký quỹ của Nhà tiêu thụ trọng điểm cũng lớn hơn, năm ngoái công ty ký hợp đồng 2 triệu chỉ cần nộp tiền ký quỹ 60 nghìn tệ, nhưng nếu tính theo lượng hợp đồng 10 triệu, tiền ký quỹ phải từ 500.000 tệ trở lên - cụ thể phải xem tổng công ty đánh giá, điểm này tôi không biết ngài đã nghĩ tới chưa."

"Về việc nộp tiền ký quỹ, tôi không có ý kiến, hoàn toàn có thể dựa theo quy củ của Nguyên Xuyên."

Lộ Nam mỉm cười tỏ ra "cảm ơn đã hiểu", tiếp tục: "Kế tiếp, tôi biết Tứ Phương Kiến Trúc sau này nhất định sẽ triển khai nghiệp vụ chính trong tỉnh thậm chí trong cả nước, như vậy không thể né tránh một vấn đề: rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên ra khỏi phạm vi Hoa An, có tính là bán tháo hay không." Lộ Nam giải thích cho Chương Kỳ: "Chương tổng tiến hành tặng rượu cho bạn bè và khách hàng đương nhiên không tính, bằng vào mạng lưới quan hệ khách hàng của quý công ty, trực tiếp xuất hàng cũng không tính, nhưng không thiếu có người lách qua khoảng trống chính sách, lấy danh nghĩa bạn bè giới thiệu mà mua rượu từ ngài..."

Lộ Nam còn chưa dứt lời, Chương Lễ liền phản bác: "Lỡ như thật sự có bạn bè mua rượu từ chỗ chúng tôi, chỉ bởi vì chính sách không cho phép bán tháo của công ty cô mà chúng tôi không thể bán ư? Còn phải đẩy chuyện làm ăn tới tay ra ngoài?"

"Chương Lễ, để giám đốc Lộ nói tiếp." Chương Kỳ giơ tay, bảo em trai im miệng.

"Tôi biết, đối với Nhà tiêu thụ có mạng lưới quan hệ rộng rãi, kênh phân phối Đoàn mua rất khó xác định có phải thuộc về bán tháo hàng hay không. Công ty tôi kỳ thực cũng có phương án giải quyết, chỉ là tôi phải giải thích cho ngài nghe một chút. Về hệ liệt rượu Kinh Điển, kênh phân phối Đoàn mua vượt khu vực xuất hàng, phải thỏa mãn một điều kiện, xuất một đơn hàng giá trị 20 nghìn tệ trở lên hoặc tích lũy từ 100.000 tệ trở lên, phải cung cấp đầy đủ bằng chứng giao dịch." Lộ Nam bổ sung: "Cũng nghĩa là phải viết biên lai. Nếu không thể cung cấp bản photo biên lai đặt hàng, thì phải có mã mở bình (là mã qr in trên thân bình và nắp bình) cùng tên thành phố khách hàng sinh sống, chính xác tới huyện cấp một."

Đây là để thuận tiện truy tìm nguồn gốc.

Chương Kỳ gật đầu: "Còn gì nữa?"

Lộ Nam mỉm cười: "Còn 2 vấn đề nhỏ. Một, Nhà tiêu thụ trọng điểm có chính sách ưu đãi và có thêm kim ngạch rượu Xa hương, cho nên không chỉ suy xét tới mức hợp đồng, còn phải suy xét tới mức hồi khoản, nếu tiến độ hồi khoản không đạt tiêu chuẩn, không thể hưởng thụ những thứ này. Hai, xưởng chúng tôi có yêu cầu với tố chất đội ngũ nhân viên của Nhà tiêu thụ trọng điểm, tôi phải nói thẳng, Chương tổng nếu thật sự muốn ký hợp đồng tiêu thụ 10 triệu, có thể phải cần tới đội ngũ tiêu thụ chuyên nghiệp hơn. Đại khái là thế, Chương tổng, ngài xem?"

Chương Lễ nghe thấy lời cuối cùng liền suýt thì nhảy dựng lên, anh ta cảm thấy, Lộ Nam tuyệt đối đang ám chỉ năng lực làm việc của anh ta kém cỏi.

Nhưng Chương Lễ tốt xấu còn nhớ đây là văn phòng của anh trai, mà anh trai, đang suy nghĩ - nếu không muốn lại một lần nữa bị đóng lại thẻ, tuyệt đối không thể quấy rầy.

Chương Kỳ nghe xong, điều chỉnh một chút dáng ngồi, tay trái gõ nhẹ lên tay vịn sofa.

Lộ Nam nói những lời này kỳ thực đều hợp lý, chỉ có viết biên lai và cung cấp thông tin khách hàng thì hơi nghiêm khắc.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, cho dù tất cả Nhà tiêu thụ lấy rượu với giá xuất xưởng giống nhau, nhưng giá trị hợp đồng càng lớn, hồi khoản càng nhiều thì những Nhà tiêu thụ đó càng có thể nhận được nhiều chi phí hỗ trợ, kéo thấp giá xuất xưởng xuống, bởi vậy, bọn họ có ưu thế bán tháo hoặc làm ảnh hưởng tới giá thị trường. Nguyên Xuyên có băn khoăn thế này cũng bình thường.

Sau đó chính là quá trình đàm phán anh tới tôi đi, cho dù Chương Kỳ đồng ý đa số đề nghị của Lộ Nam, nhưng không đáp ứng dứt khoát.

Còn Lộ Nam, thường cầm tablet tính toán chi phí, trong lúc này cũng ra khỏi văn phòng gọi điện thoại xin chỉ thị lãnh đạo.

Ngô Xuyên nhận được điện thoại của Lộ Nam, rất hưng phấn, anh ta toàn quyền giao cho Lộ Nam: "Trong tiền đề không vi phạm nguyên tắc quy định của công ty, cô tùy tiện đàm phán! Tôi chống lưng cho cô! Phải rồi, giám đốc Lộ, cô xem bây giờ tôi có nên lập tức tới Hoa An không?"

Có câu này của Ngô Xuyên, Lộ Nam nhoẻn cười: "Ngô tổng, ngài chờ tôi hoàn thành gia hạn hợp đồng với Tứ Phương Kiến Trúc, rồi hẵng trở lại Hoa An xã giao củng cố tình cảm.

Lời tác giả:

Vở kịch nhỏ:

Chương Lễ nghe thấy lời cuối cùng liền suýt thì nhảy dựng lên, anh ta cảm thấy, Lộ Nam tuyệt đối đang ám chỉ năng lực làm việc của anh ta kém cỏi.

Lộ Nam: lớn mật hơn đi, tôi nói thẳng mà.