Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 193



Một cửa hàng mặt tiền 30m2, tiền thuê 1 năm là 50 nghìn tệ, 2 căn là 100 nghìn tệ, giá cả này vượt qua dự toán của Hoàng nữ sĩ.

Phải biết, bà ấy thuê ở tòa nhà Trung Tập, Hải Lâm, 1 năm dù giá trăm nghìn tệ, nhưng được giảm 8%, mặc dù diện tích chỉ hơn 40m2, nhưng đó là văn phòng tòa nhà thành phố tỉnh lị, phần mềm phần cứng xung quanh và bên trong tòa nhà đều quả thật xứng với giá này.

Mà Ô thành - là đô thị cấp huyện dưới thành phố tỉnh lị.

Mặt tiền này - là tầng một của tòa nhà mới xây dựng sau khi đền bù.

Hoàng nữ sĩ tính thế nào cũng thấy hơi đắt.

Người cho thuê còn vẻ mặt "bà nhặt được của hời": "Cửa hàng 2 mặt tiền này vị trí tốt, ở thông đạo phố chuyên doanh; cuối năm ngoái tôi mới trang hoàng xong, bà xem những kệ hàng này, đèn đóm này... nếu không vì trong nhà có chút chuyện, tôi thật sự sẽ không cho thuê lại giá gốc." Nói rồi, anh ta mở ra hợp đồng thuê nhà với chủ nhà năm ngoái, bên trên quả nhiên cũng viết 50 nghìn tệ một năm.

Hoàng nữ sĩ cau mày: "Tôi chỉ định thuê một cửa hàng thôi, hai cửa hàng tiền thuê quá cao, tôi không đủ sức."

Người cho thuê lại nói: "Ai da, bà chủ, có lợi mà. Đắt gì chứ, tôi sốt ruột dùng tiền mới cho thuê cả, nếu không tách ra cho thuê, 60 nghìn tệ 1 năm đều dễ dàng." Lời này đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng,, nhưng dựa theo hiểu biết của Lộ Nam về giá cả thị trường những cửa hàng cho thuê gần đây, tách ra thuê, ước chừng có thể tới giá 53 nghìn tệ.

Lộ Nam còn hài lòng với nơi này, thấy Hoàng nữ sĩ định há mồm từ chối, bèn nói với người cho thuê lại: "Chúng tôi đi dạo quanh đây đã, suy nghĩ một chút." Cũng không hoàn toàn từ chối.

Người cho thuê lại cũng rất bất đắc dĩ.

Không những bất đắc dĩ còn sốt ruột, vì bây giờ đã tháng 10, người hiểu kinh doanh đều biết, nửa cuối năm, tới trước Giáng Sinh là mùa thịnh vượng của ngoại thương, cũng nghĩa là 1-2 tháng nữa mà không cho thuê được, phải tối thiểu trả thêm 4 tháng tiền thuê nhà - từ đầu tháng 12 tới khi hết tháng Giêng, thị trường ngoại thương Ô thành sẽ vắng lạnh tới nỗi "ma cũng bò ra" (lời của những thương nhân bản địa). Người cho thuê lại nghe vậy, đành chán nản vùng vẫy cuối cùng: "Dù sao các vị tới nơi khác trong phố, đều không tìm được nơi có vị trí và trang hoàng tốt như vậy."

Ra khỏi cửa, Hoàng nữ sĩ tiếc nuối nói: "Hơi đắt." Nhiều 40-50 nghìn tệ so với dự toán.

Nhưng nhìn những cửa hàng khác, Hoàng nữ sĩ lại không ưng ý.

Lộ Nam suy nghĩ: "Con có 2 biện pháp."

"Sao?" Bây giờ, về chuyện làm ăn, Hoàng nữ sĩ có thể nghe lọt được ý kiến của con gái.

Lộ Nam cười bảo: "Biện pháp thứ nhất là mẹ cứ thuê hai cửa hàng này đã, sau đó tìm người tách ra, mình dùng một cái, cái còn lại cho thuê."

Tìm người tách ra đại biểu cho phải xây tường ngăn, cải tạo phiền phức, còn có mạo hiểm trong thời gian ngắn không cho thuê lại được.

Sắc mặt Hoàng nữ sĩ cho thấy bà ấy cảm thấy đây là ý kiến tồi.

"Biện pháp thứ hai chính là, con cũng bỏ tiền, hai ta hùn vốn mở cửa hàng. Thế nào?" Lộ Nam hăng hái đề nghị.

Hoàng nữ sĩ tỏ ra ghét bỏ, hiển nhiên cảm thấy vớ vẩn: "Tiền lương con năm nay cao, cho nên ngại tiền nhiều hả?"

Bởi vì lần trước con gái không nhận cổ phần Uy Cấu, cho nên Hoàng nữ sĩ cảm thấy Lộ Nam nói lời này, là thay đổi cách thức trợ giúp mình.

Thân là người mẹ, Hoàng nữ sĩ không phải kiểu người cảm thấy con gái kiếm được tiền là phải biếu bà ấy, phải biếu rất nhiều tiền, trái ngược, bà ấy luôn cảm thấy phải thông qua việc cho con gái tiền mừng tuổi, bao lì xì... để duy trì tự tôn của bậc phụ huynh: "Mẹ cảm thấy lúc mới đầu không cần thiết làm quá lớn, nếu mẹ cố một chút, cũng có thể bỏ ra 10 nghìn tệ."

Lộ Nam cười tủm tỉm giải thích: "Thú thật là con muốn đi nhờ xe, cọ tài vận của Hoàng tổng nhà ta nha."

"Nói năng tử tế." Lại kêu Hoàng tổng! Hoàng nữ sĩ trừng mắt.

Lộ Nam nghiêm mặt: "Bởi vì con cũng coi trọng ngoại thương hàng hóa nhỏ ở Ô thành, mới nghĩ như vậy. Mẹ xem đi, một tuần mẹ chỉ có thể tới đây 2-4 ngày, phải không?"

Hoàng nữ sĩ gật đầu.

"Trước đó mẹ nói, Uy Cấu mới nhận một đơn hàng lớn, cho nên dự định để Tiểu Hồ tới quản lý cửa hàng, sau đó lại tuyển thêm một nhân viên bản địa Ô thành, đúng không?" Tiểu Hồ là người mà Hoàng nữ sĩ thuê năm ngoái, làm ở Uy Cấu gần 1 năm, biểu hiện khá ổn, Hoàng nữ sĩ thăm dò ý tứ cô ấy, cô ấy cũng sẵn sàng tới Ô thành làm việc.

Hoàng nữ sĩ lại gật gù.

Lộ Nam kế tiếp không phải đang hăm dọa: "Mặc dù trong cửa hàng có 2 nhân viên có thể giám sát lẫn nhau, nhưng nếu thân là bà chủ không có mặt thường xuyên, nhân viên muốn chui chỗ trống vẫn có thể dễ dàng lấy đi khách hàng của mẹ, tự tìm nhà cung ứng, cho nên - con có thể cộng tác với mẹ, mỗi tuần mẹ cố định thời gian tới, còn con, thường thường tới kiểm tra tình hình kinh doanh ở đây. Phối hợp hoàn mỹ!"

"Như vậy dù con không hùn vốn với mẹ, cũng có thể lúc tới thăm khách hàng ở đây tiện thể nhìn cửa hàng cho mẹ mà." Hoàng nữ sĩ đầu óc cũng xoay chuyển mau chóng, bà ấy cảm thấy, yêu cầu này cũng không quá đáng, tiện đường mà.

"Có bỏ tiền, mới ra sức làm việc." Lộ Nam luôn có thể nói ra những câu đạo lý hoàng kim, còn giở chiêu lớn: "Nếu bên này làm ăn ổn định, chưa biết chừng con còn có thể từ chức về tập trung quản lý cửa hàng cho mẹ."

Nửa câu sau, nói tới tâm khảm Hoàng nữ sĩ, bà ấy bán tín bán nghi: "Con bây giờ đã là giám đốc thành phố, nghe Tiểu Hồng nói năm nay con ký được mấy khách hàng lớn, tới lúc đó tiền thưởng rất nhiều. Con chịu từ chức?" Tiểu Hồng tự nhiên là Hồng Đan Ni kết nối với Uy Cấu, mỗi tháng cô ấy tới xã giao với Hoàng tổng thường tán gẫu, nói về tình hình hiện giờ của Lộ Nam, vừa không cần uống rượu vừa không cần xã giao, khá thoải mái.

Lộ Nam gật đầu: "Chuyện này về sau ai biết được, biết đâu sau này con cảm thấy nghề này quá vất vả, muốn về làm phú nhị đại gặm lão thì sao?"

[Được rồi, lúc ta nói lời này có cần giơ tay làm dấu chữ thập không? Thôi đi, ta cũng không theo đạo.]

Nửa câu sau đừng nói Hoàng nữ sĩ không tin, ngay cả Lộ Dương đều không tin.

Mặc dù, hiện giờ Lộ Dương còn đang làm bài tập trong phòng thuê của bà chị.

Cuối cùng, Hoàng nữ sĩ không biết có phải bị cảm động vì Lộ Nam nói có thể sẽ từ chức, hoặc bởi vì cửa hàng hai mặt tiền này mọi phương diện đều không tồi, bà ấy nghiến răng: "Được rồi, coi như chúng ta hùn vốn."

Quay đầu lại tìm người cho thuê cửa hàng đó, Hoàng nữ sĩ ép giá không thành công, nhưng đối phương đáp ứng để lại bàn làm việc và điều hòa..., như vậy Hoàng nữ sĩ cũng có thể bớt chút tiền mua đồ.

Lúc ký hợp đồng đương nhiên cần chủ nhà có mặt, Lộ Nam nhìn Hoàng nữ sĩ đọc từng điều khoản hợp đồng, đáy lòng bỗng dưng tuôn trào cảm động.

Vì Hoàng nữ sĩ, cũng vì chính mình.

Nói tới cuối cùng, Lộ Nam lên tiếng, yêu cầu chủ nhà viết vào hợp đồng không tăng giá tiền thuê nhà trong 2 năm.

Bác trai chủ nhà là người bản địa, thì thầm nói phương ngôn kêu Lộ Nam thật khôn khéo, nhưng vẫn làm theo.

Sau đó, Lộ Nam đề nghị Hoàng nữ sĩ thuê một căn hộ ở gần đây, loại 2 phòng 1 sảnh và loại 3 phòng 1 sảnh chỉ chênh lệch gần 2 nghìn tệ 1 năm, cho nên vẫn nên thuê loại 3 phòng 1 sảnh là tốt nhất, Tiểu Hồ phải ở lại chỗ này, Hoàng nữ sĩ thì cần một phòng, phòng còn lại để trống, chưa biết chừng sau này thuê nhân viên nữ cũng phải có nơi ở.

Hoàng nữ sĩ cảm thấy con gái nói có lý.

Đã tiêu số tiền lớn, so sánh ra số tiền thuê nhà hơn 10 nghìn tệ này cũng không tính là bao.

Trùng hợp, người cho thuê lại ở tầng 3 tòa nhà này.

Hoàng nữ sĩ một lần nữa nhặt của hời.

...

Thuê được cửa hàng, Hoàng nữ sĩ cũng không có tâm trạng đi dạo ở Ô thành nữa, thế là hai mẹ con trở về Hoa An.

Buổi tối Lộ Nam đề nghị ăn ngon chúc mừng một chút, tìm một hàng cá nồi đá nổi tiếng.

Nồi đá dày tầm 3cm, lúc bê lên màu canh vàng sữa chen chúc từng miếng phi lê trắng như tuyết, phi lê gần như không có xương, cho vào miệng liền tan.

Cách làm này mùi vị so với nấu cá với dua chua nhẹ hơn chút, đáy nồi còn có rau dưa như măng tây, giá đỗ và đậu phụ khô thái sợi, một con cá 3kg bị 3 người ăn sạch bách, đầu cá chia làm 2 nửa cho Lộ Nam và Lộ Dương, rất công bằng.

Kỳ thực bữa cơm tối này có thể đạt 8.5 điểm, Hoàng nữ sĩ ăn hai bát cơm chan canh cá còn lải nhải một câu: "Thanh niên các con thật biết hưởng phúc, bình thường ra quán ăn, thoải mái thật."

[Mẹ không thể khen con có tuệ nhãn tìm mỹ thực sao?]

[Ôi, mẹ ruột, ruột thịt đấy.]

Lộ Nam chỉ có thể khuyên bảo mình như thế.

Trở lại nơi ở, Hoàng nữ sĩ ở phòng khách nhỏ của Lộ Nam cầm tablet viết viết tính tính, đại khái đang tính sau tiền thuê nhà còn khoản tiền lớn nào cần chi.

"Mẹ, mẹ tính xong nói với con nhé, con gửi tiền cho mẹ." Lộ Nam đã tính nhẩm qua, giai đoạn đầu cô và Hoàng nữ sĩ mỗi người bỏ ra hơn 80 nghìn tệ. Trừ tiền thuê nhà thuê cửa hàng, mua thêm 2 bộ máy tính, chút đồ dùng làm việc, bàn ghế gì đó thì người cho thuê lại đã hứa hẹn sẽ để lại.

Còn số hàng mẫu trưng bày trong cửa hàng đa phần có thể để xưởng cung cấp, những hàng hóa nhỏ này giá trị rất thấp, về cơ bản xưởng đều không thu tiền, đặc biệt Hoàng nữ sĩ trước đó từng hợp tác với một số nhà cung cấp, bọn họ sẽ sảng khoái đưa cho.

Hoàng nữ sĩ chăm chú tính tiền, tùy tiện đồng ý.

Lộ Nam suy tư, không quấy rầy mẹ.

Cô xoay người rửa một rổ nho, nhét vào lòng em trai: "Ăn đi."

Lộ Nam không thích ăn đồ ăn vặt, Lộ Dương còn quá đáng hơn cô, ngoài đồ ăn vặt, còn không thích ăn cả trái cây.

Nhìn em trai chiều cao còn chưa vượt qua mình, Lộ Nam phát hiện tâm tính mình hơi già cỗi - quả nhiên chỉ có em trai ngoan ngoãn mới xứng gọi là em trai.

Lộ Dương bị ép ăn nho, xoa vệt nước trên tay, lén lút gửi tin nhắn cho chị: "Chị, chị hùn vốn mở cửa hàng với mẹ à?"

Lộ Nam lẳng lặng gật đầu.

"Vậy sau này chị sẽ từ chức à? Em cảm thấy như vậy không tốt lắm..." Chàng trai nhỏ không biết rốt cuộc không tốt ở đâu, nhưng trực giác nói rằng, mẹ mặc dù hiện tại hiếm khi nổi giận, nhưng nếu chị mà chung sống lâu với mẹ, vẫn sẽ sống rất vất vả nha.

Lộ Nam chớp mắt phải, nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên là lừa mẹ."

[A hiểu rồi, chị ta tốt nghiệp ĐH hơn 1 năm, tiến bộ nha. Trước đó thà rằng tức chết người cũng sẽ nói thật, không vui khi mẹ hay tức giận, nhưng kỳ thực trình độ quật cường của chị ấy không thua gì mẹ, bây giờ còn biết chiến thuật vu hồi, nói dối thiện ý...] Lộ Dương lặng lẽ giơ ngón tay cái khen ngợi.

Làm xong chính sự hôm nay, Lộ Nam đề nghị: "Ngày mai có thể yên tâm ra ngoài chơi rồi chứ? Lộ Dương đã tới 4 ngày, ngày kia phải về rồi, tới giờ xuống lầu mấy lần đều chỉ vì ăn cơm, ngay cả phố bên cạnh cũng chưa đi dạo. Về dì cả hoặc mợ hỏi "Lộ Dương tới chỗ chị chơi thế nào?", em trai thành thật của con há mồm liền kêu "quán ăn dưới lầu rất ngon", vậy không phải mất mặt lắm à?"

Hoàng nữ sĩ bắt đầu có quan niệm làm việc phải kết hợp nghỉ ngơi, con gái khuyến khích, hơn nữa lần trước tới không đi thăm phong cảnh xung quanh cũng hơi tiếc nuối, bèn ra vẻ dân chủ: "Vậy ngày mai đi chơi xung quanh đây, mẹ nhớ Ôn Tuy có khu phim trường... "Thiên tử Đại Hán" mấy năm trước chiếu trên TV quay ở đó, em trai con hồi nhỏ suốt ngày muốn xem Bình Dương công chúa, nói diễn viên nữ đó xinh đẹp, như vậy dẫn nó tới chơi khu phim trường đi."

Nhưng hai chị em đều biết, thực ra là Hoàng nữ sĩ luôn khen người đóng vai Hán Vũ Đế soái, mặt mũi chính khí.

Nhưng được rồi, ai bảo đây là mẹ ruột của họ nha.

Như vậy, thỏa mãn nguyện vọng của bà ấy.

Ngày 6/10, bọn họ xuất phát tới khu phim trường thành phố Ôn Tuy.