Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 196



- 3 tiếng trước -

Sự thật chứng minh trí nhớ của Lộ Nam đáng tin như thường lệ.

Lúc đầu xuất phát từ chú ý đối thủ rượu Lệnh Dương, mới tỉ mỉ đọc tin giải trí, nhớ ngày tháng khởi quay khi đạo diễn trả lời phỏng vấn.

Bây giờ xem ra, những chuyện thú vị trước và trong khi quay chụp có thật không thì không biết, tối thiểu thời gian khởi động máy là chính xác.

Lộ Nam thành công nhận được ảnh chụp danh sách đoàn phim hẹn sử dụng phim trường, không tốn chút công sức đã tìm được tên đạo diễn Du.

Có Lý tổng hỗ trợ làm trung gian, muốn liên lạc anh ta không phải chuyện khó khăn gì - phải thừa nhận rằng, có những mối quan hệ thoạt nhìn cách bạn rất xa, nhưng một khi trở nên thân thiết, được giới thiệu, vậy những ngành nghề thoạt trông không liên quan tới bạn dường như không thần bí như vậy nữa.

Lộ Nam gọi cho đạo diễn Du, xác nhận anh ta đang ở Ôn Tuy.

Cô nhắc tới người giới thiệu, nói mình muốn đầu tư, đạo diễn Du vừa nghe: đây chính là chuyện tốt buồn ngủ có người đưa gối đầu.

Nhưng đạo diễn Du cũng biết mình đàm phán thương mại có mấy cân mấy lượng, lập tức liên lạc với người cộng tác lâu năm chị Tần, cũng là nhà sản xuất của anh ta, xin giúp đỡ.

Hai người họ chạm trán trước, đạo diễn Du nịnh nọt chị Tần: "Ngài đúng là chị ruột tôi!"

"Thôi đi, tôi chỉ niệm chút tình nghĩa bạn cùng trường không còn thừa mấy của chúng ta mà thôi." Chị Tần nói thẳng: "Cậu bảo có người đầu tư liên lạc với cậu, đáng tin không?"

"Chắc là đáng tin? Bạn của Lý Kiến Vĩ. Hơn nữa tôi nghe cô ấy nói rất chân thành." Đạo diễn Du gãi đầu: "Chị không phải nói dự toán của chúng ta còn thiếu chút sao, vốn tôi định vừa chụp vừa hóa duyên (xin tiền)... bây giờ có người đưa tới cửa, vậy cứ gặp xem sao, dù sao có tổn thất gì đâu."

Dù nói như vậy, nhưng khi Lộ Nam xuất hiện ở phòng trà khách sạn lớn Ôn Tuy, chị Tần vẫn lẳng lặng lườm bạn học cũ một cái: đây là nhà đầu tư? Chắc không phải tân nhân tìm lối tắt tới xin đóng phim đấy chứ? Ngoại hình tạm được, nhưng muốn xuất hiện trên màn ảnh, tướng mạo này hơi phổ thông.

Đạo diễn Du cũng ngơ ngác: "Cô là Lộ tổng gọi cho tôi?" Trẻ tuổi như vậy?

"Không dám, tôi là Lộ Nam đã gọi cho ngài, chỉ là giám đốc thôi." Lộ Nam đã cố gắng mặc âu phục chín chắn rồi, cô cười: "Chỗ này không tiện nói chuyện, tôi đặt phòng riêng nhé."

Kỳ thực ban nãy đạo diễn Du cũng nói sắp tới giờ cơm rồi, chi bằng hẹn ở nhà ăn khách sạn, nhưng chị Tần chậc một tiếng, anh ta liền thu hồi ý nghĩ: vẫn vì nghèo mà ra.

Lộ Nam chỉ coi như không thấy họ mắt đi mày lại, lấy ra di động gọi điện thoại: "Lý tổng, là tôi, Lộ Nam. Đúng, hôm nay tới gặp đạo diễn Du, thật cảm ơn ngài. Nhưng có chuyện nhỏ cần làm phiền ngài, tôi muốn nhờ ngài đặt cho một phòng riêng dễ nói chuyện. Vâng, cảm ơn ngài."

Đạo diễn Du lẳng lặng bảo chị Tần: "Chính là Lý Kiến Vĩ, Tổng giám đốc khách sạn lớn Ôn Tuy."

Chưa tới 5p, có nhân viên phục vụ khách sạn tới: "Giám đốc Lộ, Lý tổng bảo tôi dẫn đường cho cô."

"Làm phiền." Lộ Nam gật đầu, đứng dậy nói với hai người họ: "Vậy chúng ta đổi chỗ bàn chính sự đi."

Chị Tần hơi yên tâm chút: xem ra, không phải lừa gạt... đi?

Đạo diễn Du lạc quan nghĩ: có lẽ là phú nhị đại!

Vào phòng riêng, Lộ Nam hỏi hai vị liệu có kiêng món gì không, sau đó sắp xếp vài món ăn, lúc đợi thức ăn lên, đôi bên bắt đầu hàn huyên.

Lộ Nam chỉ nói nghe bạn kể, cho nên rất hứng thú với bộ phim mà đạo diễn Du sắp quay, cô khéo léo nhắc tới vài chỗ thú vị và hay ho trong những bộ phim càng quay càng dở của anh ta.

[Đương nhiên, cái này phải cảm ơn tổng kết của nhà phê bình điện ảnh.]

Đạo diễn Du được khen đều hơi ngại, nhưng chị Tần rất khôn khéo: "Đừng nhắc lại những bộ phim trước đó của Lão Du. Không biết giám đốc Lộ có ý kiến gì với dự án chuẩn bị lần này của chúng tôi?"

Lộ Nam thẳng thắn: "Kỳ thực tôi chỉ biết đại khái về hồ sơ dự án."

"Hồ sơ dự án chỉ có tầm trăm chữ, giám đốc Lộ quả là tuệ nhãn thức châu." Chị Tần giả lả nói.

Lộ Nam tỏ ra chân thành: "Một là tôi tin tưởng đạo diễn Du, hai là tôi hết sức tán thưởng phong cách của biên kịch Hướng, ba là tôi cảm thấy nội dung bộ phim có liên hệ sâu sắc tới rượu. Sản phẩm công ty tôi rất thích hợp cấy vào, cho nên tôi mới muốn tài trợ."

Đạo diễn Du xen ngang: "Giám đốc Lộ, có phải cô nghĩ sai rồi không, bộ phim này của tôi chủ yếu nói về nghề sơn mài, không liên quan gì tới rượu. Hơn nữa, cô nói tài trợ? Không phải đầu tư ư?"

"Đạo diễn Du yên tâm, tôi không nghĩ sai." Lộ Nam giải thích: "Tôi xem qua hồ sơ dự án, bộ phim này của ngài nói về 3 đời nhà họ Chu trong biến thiên lịch sử, trong quá trình xã hội thay đổi mới cũ, làm thế nào truyền thừa tay nghề sơn mài hơn nữa phát huy rạng rỡ. Tôi chỉ có chút kiến thức thô thiển, nên suy đoán, đạo diễn Du muốn phát huy văn hóa truyền thống bị lãng quên, bày ra va chạm xung đột quan niệm giữa 3 đời nhà họ Chu, cùng với ràng buộc thân tình giữa họ."

Đạo diễn Du bất giác gật gù, phải, chính là ý này.

Lộ Nam tiếp tục: "Đến cùng là tài trợ hay là đầu tư, đều là quyết định của khách hàng, cũng quyết định bởi - tình tiết bộ phim."

Chị Tần ấn cánh tay Lão Du, bảo anh ta đừng thêm phiền. Sau đó lên tiếng, đương nhiên không thể cho Lộ Nam xem kịch bản ngay, nhưng nói qua dàn ý cũng không sao.

Kỳ thực Lộ Nam bây giờ giống như đang gian lận.

Cô biết họ muốn biểu đạt gì thông qua bộ phim.

Nhưng cô không thể để họ biết cô biết, bằng không khó lòng giải thích; cũng không thể tỏ ra không hiểu gì hết, như vậy làm sao có thể đàm phán với đạo diễn Du khí chất văn hóa nghệ thuật, chị Tần khôn khéo giỏi giang?

Cho nên mức độ này, rất khó cân bằng. Cô chăm chú nghe xong miêu tả đại cương từ chị Tần, mỉm cười bảo: "Không sai, tôi cảm thấy tình tiết bộ phim này rất hợp cấy văn hóa rượu vào."

"Cái này thì liên quan gì tới rượu? Chẳng lẽ 3 đời nhà họ, đều là đàn ông thích uống rượu, chỉ vì thế, rượu Nguyên Xuyên muốn lên phim?" Chị Tần trước sau đều duy trì lý trí.

Lộ Nam không hề cảm thấy chị ta cường thế, dù sao cũng là cô chủ động tìm tới họ.

Cô cười bảo: "Tôi từng nhìn tư liệu, nghề sơn mài có thể truy nguyên tới thời kỳ đồ đá mới Văn hóa Hà Mỗ Độ, trong đó nghề sơn mài khảm kim cùng chi nhánh cùng nguồn. Chu kim sơn có tính đại biểu nhất hình thành ở thời Đường Tống, ứng dụng rộng rãi thời Minh Thanh, giống rất nhiều tay nghề truyền thống dân gian, vì lý do bom đạn chiến tranh mà gần như thất truyền vào những năm thập niên 40... Tôi nghĩ đạo diễn Du sẵn sàng quay một bộ phim hơi hướm tài liệu thế này, mà không phải thể loại khác, như vậy hiển nhiên rất tiếc nuối tay nghề sơn mài truyền thống, loại phim thiên về tài liệu này, phù hợp cài thêm những chi tiết thờ cúng, Ngũ tề tam rượu phù hợp với cảnh "giơ chén say với trăng*" trong truyền thống văn hóa nước ta - lấy rượu thổ lộ tâm tư, lấy rượu thổ lộ tình cảm. Tôi là người không quá hiểu biết về văn học, nhưng trực giác cảm thấy rượu rất xứng với sờn mài, rất tuyệt diệu."

*Ngũ tề tam rượu là những loại rượu trong Chu Lễ. "Vũ thương say nguyệt" trích từ bài Xuân dạ yến đào lý viên tự (Bài tự đêm xuân uống rượu trong vườn đào lý) của Lý Bạch.

Đạo diễn Du nghe mê mẩn, đặt đũa xuống, lấy di động trong túi ra: "Lão Hướng, đừng ấp trứng (chậm) nữa. Có nhà tài trợ tìm chúng ta. Tôi đột nhiên nghĩ ra vài chi tiết rất thích hợp cho vào, hoàn toàn kín kẽ! Mau tới, chúng ta gặp mặt trò chuyện."

Chị Tần thất vọng nhìn đạo diễn Du, đành phải nói tiếp: "Chắc giám đốc Lộ cũng biết, Hướng Bắc là biên kịch của bộ phim, mấy vấn đề ý tưởng tình tiết phải chờ cậu ta tới mới thảo luận được."

Lộ Nam gật đầu: "Đương nhiên rồi."

...

Hướng Bắc thoạt đầu tưởng Lão Du phát điên vì năm đấu gạo, niệm tình nhà sản xuất cũng có mặt nên mới chạy tới.

Bấy giờ đồ ăn trong phòng riêng đã dọn đi, đổi thành bình trà xanh.

Hướng Bắc tới, Lộ Nam thậm chí chỉ kịp tự giới thiệu, còn lại đã bị đạo diễn Du cướp nói.

Vị đạo diễn đậm hơi thở văn hóa nghệ thuật này khoa chân múa tay, vô cùng phấn khích: "Rượu! Nghệ thuật xung đột! Thăng hoa tình cảm! Tư tưởng va chạm 3 đời người! Thủ cựu và cách tân! Chính là hiệu quả mà tôi muốn, lão Hướng cậu hiểu chứ, hiểu chứ?" Kết hợp với động tác đào tâm đào phổi mà anh ta quen dùng, quả là hơi điên.

Hợp tác bao năm với Lão Du, Hướng Bắc đương nhiên hiểu Lão Du bao năm qua theo đuổi cái gì, nhưng - làm biên kịch, anh ta cũng có đạo đức nghề nghiệp, anh ta nói: "Để tôi suy nghĩ đã." Thêm một tình tiết không chỉ là chuyện thêm ống kính, còn phải suy nghĩ kết hợp trước sau, rất phiền phức.

"Không sao, tôi có thể cung cấp tư liệu rượu Nguyên Xuyên của chúng tôi cho biên kịch Hướng." Dù sao chỉ có hiểu biết, mới có thể tự nhiên dung hòa vào cảnh phim, mới có tác dụng.

Hướng Bắc nhìn chị Tần: "Nghĩa là, chúng ta phải sửa kịch bản, mới có thể bàn chuyện tài trợ?" Lão Du, anh hạ mình thế hả?

Lộ Nam nghiêm túc giải thích: "Không cần sửa quá nhiều, chỉ hi vọng biên kịch Hướng có thể sửa lại mấy cảnh, tăng thêm vai trò ẩn dụ mà thôi."

Chị Tần điều chỉnh dáng ngồi, thể hiện chuyên nghiệp của nhà sản xuất: "Vừa rồi giám đốc Lộ nói, đây đều là ý tưởng và yêu cầu của cô, như vậy tôi muốn hỏi, giám đốc Lộ có thể cung cấp cho chúng tôi cái gì?"

"Tôi có thể cung cấp hai khách hàng tiềm năng có ý định tài trợ." Lộ Nam nghiêm túc nói.

Cô tuyệt đối không phải khoác lác.

Trước kia Lộ Nam từng phân vân, nếu liên lạc được với đạo diễn Du, nên giao cơ hội tài trợ cho Nhà tiêu thụ nào. Suy nghĩ mấy hồi, cô quyết định kể tin tức này cho tất cả những Nhà tiêu thụ có quy mô trong Hoa An - chỉ không suy xét tới kênh phân phối Lưu thông, dù sao họ cũng không đủ kinh tế. Bởi vậy, trừ Tứ Phương Kiến Trúc "hạng nhất", còn có nhiều bên cường đại: Danh Tửu Thế Gia, Ái Trân Rượu Nghiệp, Hồng Đồ Tửu Nghiệp và khách sạn lớn Ôn Tuy.

Trong đó, Lộ Nam phán đoán: dựa theo phong cách hành sự không cần có công chỉ cần không có lỗi của Lý Kiến Vĩ, khách sạn lớn Ôn Tuy có lẽ sẽ không hứng thú với việc này; Hồng Đồ Tửu Nghiệp thì năm nay nhiệm vụ hồi khoản còn đang bấp bênh, đủ chứng tỏ Hàn Kiến Tân hoặc là trong tay không dư dả, hoặc trọng tâm không ở rượu trắng, ước chừng cũng không muốn chi thêm tiền.

[Nhưng không sao, ta còn có khác.] Lộ Nam lạc quan nghĩ.

...

3 ngày sau, Lý Kiến Vĩ và Hàn Kiến Tân quả nhiên từ chối khéo đề nghị của Lộ Nam, thế là Lộ Nam chiêu đãi Chương Kỳ, Hồng Lập Quân, Điền Ái Trân ở khách sạn lớn Hoa An.

Bởi vì trong điện thoại không nói rõ ràng được, cho nên người tới đông đủ, Lộ Nam cũng không úp mở, bắt đầu chia tài liệu. Bây giờ trong tay cô có mấy tình tiết Hướng Bắc sửa đổi, cộng thêm tư liệu cơ bản về bộ phim của đạo diễn Du - là chị Tần chuẩn bị, không thể không nói, chị ta rất chuyên nghiệp, tư liệu này tỉ mỉ hơn đại cương rất nhiều.

Nhóm người Chương Kỳ xem tư liệu, Lộ Nam cũng âm thầm quan sát sắc mặt họ, suy đoán liệu họ có hứng thú với dự án tài trợ này không.