Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 254



"Thật lạ lùng, giám đốc Lộ lại có lúc tới muộn cơ đấy."

[Nếu không phải anh hẹn vội thế, tôi làm sao có thể đến muộn?]

Lộ Nam cảm thấy, nếu có một ngày mình không nhịn được dùng bàn long cước với Chương Lễ, nhất định vì cái mồm của anh ta quá đáng ghét.

Cô cười nhẹ: "Có lẽ bởi vì trước kia tiểu Chương tổng toàn hẹn những người rảnh rỗi, nên mới hễ kêu là đến."

Chương Lễ kiêu ngạo gật đầu: "Tất nhiên, tôi mời ai ăn cơm, ai lại không cho tôi thể diện?"

Nói xong, mới phát hiện hình như có chỗ nào không hợp lý, anh ta đang định chất vấn có phải cô ta vừa mới châm chọc mình không, nhưng Lộ Nam đã xin lỗi nói: "Cho nên thật ngại quá, làm tiểu Chương tổng chờ tôi 2p. Như vậy, hôm qua đã nói, ngài và Chương tổng tới BK nên để tôi mời. Cho nên bữa này tôi mời."

Chương Lễ hứ một tiếng: "Chương Lễ tôi từ trước tới giờ không cần phụ nữ trả tiền."

[Tỉnh dậy đi, đừng suốt ngày coi phim thần tượng nữa.]

Lộ Nam ung dung: "2 năm trước tiểu Chương tổng còn ghét bỏ tôi tìm quán cơm Tây không chính tông." Hôm đó vì cảm tạ Tưởng Sở Thiên, nên mời cậu ta ăn cơm, Chương Lễ đi theo, lúc đó Lộ Nam trả tiền.

Chương Lễ nghẹn họng, may mà vịt nướng lên bàn.

Sư phụ già cắt miếng vịt còn sôi dầu như biểu diễn nghệ thuật, món này phải ăn lúc nóng, Lộ Nam bèn không tranh cãi với anh ta nữa - chủ yếu là đơn phương chèn ép cũng không có gì vui vẻ, đặc biệt là anh ta còn thường xuyên phản ứng chậm nửa nhịp, không hiểu lời mỉa mai của mình.

Bầu không khí hòa hoãn xuống, Lộ Nam cũng không hỏi vì sao hôm nay Chương Lễ hẹn cô ăn cơm gấp thế, chỉ hỏi: "Hôm qua không có thời gian trò chuyện. Sao hôm nay Chương tổng không ăn với chúng ta?"

Chương Lễ chỉ đợi Lộ Nam hỏi câu này, huênh hoang giải thích: "Anh trai tôi đang đàm phán dự án ở gần đây."

Lộ Nam hiểu ra: chính là dự án lớn mà hôm qua Chương Lễ khoe khoang khoác lác. Nhưng...

Nhưng, trong mắt Lộ Nam viết rõ: sao anh trai anh đi bàn chuyện công việc không mang theo anh nhỉ?

Vài chữ này quá rõ ràng, Chương Lễ cảm thấy bữa cơm này quá đau dạ dày, rốt cuộc tại sao mình lại gọi điện thoại cho cái người phụ nữ đáng sợ như Lộ Nam? Chẳng phải chỉ vì không muốn ăn cơm một mình thôi sao? Nhàm chán vẫn tốt hơn là tiêu hóa không tốt chứ?

Anh ta cứng đờ giải thích một câu: "Tửu lượng của tôi không tốt, tới cũng chỉ thêm phiền, chi bằng lát nữa đón anh trai, buổi tối còn có thể chăm sóc anh ấy."

Lộ Nam gật đầu, quả là anh em tình thâm.

Đương nhiên, còn phải cổ vũ lời hay, kẻo chọc giận tên ngốc này: "Có thể thấy Tứ Phương Kiến Trúc càng ngày càng làm ăn lớn."

Chương Lễ mau chóng quên đi sự khó chịu, tỏ ra có chung vinh dự: "Anh trai tôi 2 năm trước nhận công trình kỳ một của TTTM còn gì, bên phụ trách chính của toàn bộ công trình đó là tập đoàn Nhất Thành Kiến Trúc BK. Nhất Thành cảm thấy kiến trúc sư của chúng tôi làm ra nguyên bộ phương án thiết kế rất sáng tạo, cho nên muốn đào người. Ha ha ha, nhưng cô biết thiết kế đó của ai không? Là của anh trai tôi!" Giọng nói này, chỉ kém không rung lên.

Lộ Nam tỏ ra thán phục gật gù, hết sức cổ vũ: "Sau đó thì sao?"

"Đào người thì không thành, nên bọn họ muốn hợp tác với Tứ Phương Kiến Trúc. Kế tiếp còn có công trình kỳ 2, 3, 4, 5, 6 của TTTM... Nếu như có thể hợp tác sâu rộng, quy mô của Tứ Phương Kiến Trúc sẽ càng tăng lên một bậc."

Lộ Nam nghe, nửa câu sau có vẻ rất "Chương Kỳ". Cũng dễ hiểu thôi, Nhất Thành là công ty lớn, nhưng Hoa An lại là nơi hơi bài ngoại, cường long và địa đầu xà có thể hợp tác không thể tốt hơn.

Chương Lễ tiếp tục: "Về cơ bản, anh trai tôi sau này khẳng định không có tinh lực xen vào chuyện của công ty rượu. Chỉ tiếc có một số người, không biết điều, người ta đều nói thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng. Giám đốc Lộ, Lộ Nam, cô nói xem, rốt cuộc cô thấy thế nào?"

[Hóa ra là bất bình thay anh trai.]

[Niệm tình những lời anh nói thực tế vẫn là công nhận năng lực của tôi...]

Lộ Nam nhẹ nhàng thở dài, cười nói: "Có thể là bởi, tôi không muốn một cuộc sống an nhàn."

Chương Lễ tỏ ra khó hiểu - đùa gì mà nhạt thếch?

"Bởi vì thị trường Hoa An đối với tôi không có bất kỳ khó khăn nào nữa, không có khó khăn chứng tỏ không còn sức hấp dẫn, chỉ tốn 20-30% tinh lực là giữ gìn tình cảm với khách hàng, ổn định lượng tiêu thụ, trạng thái làm việc thế này sẽ khiến tôi chán chường." Lộ Nam ngước mắt lên hỏi Chương Lễ: "Cảm giác này, tiểu Chương tổng hiểu không?"

Chương Lễ:... "Được rồi, hôm nay tìm cô là ý của tôi, không liên quan tới anh trai." Điểm này anh ta vẫn phải giải thích rõ ràng.

"Ừ, tôi biết rồi."

Chương Kỳ tung hai lần cành ô-liu đều bị mình từ chối, nhất định không thể có lần thứ ba, trừ khi bản thân mình ưu tú tới nỗi không ai thay thế được.

Chừng 8h, ăn xong bữa cơm, nhưng Chương Lễ hiển nhiên vẫn thấy chán, câu được câu chăng tán gẫu với Lộ Nam.

Nể tình anh ta tiết lộ vài thông tin còn hữu dụng, Lộ Nam tối nay tốt bụng trò chuyện với anh ta.

[Dù sao phần lớn thời gian ta chỉ cần lắng nghe, "ừ" hai tiếng là được, cũng dễ dàng.]

Chừng 10h, Chương Lễ còn định tiếp tục: "Muộn rồi, tôi gọi xe đưa cô về nhé... Cô nói xem, công ty cô lớn thế mà lại keo kiệt, còn chẳng thèm xứng xe cho cô, nếu cô tới công ty chúng tôi, không chỉ xe, tài xế đều xứng sẵn!"

Lộ Nam chỉ cười, không trả lời.

Chương Lễ kỳ thực có phong độ cơ bản trong xử sự quan hệ nam nữ, anh ta giúp Lộ Nam vẫy taxi, mạnh mẽ nhét mấy tờ tiền hồng vào tay bác tài, nói với Lộ Nam: "Tôi chụp lại biển số xe rồi, về nơi ở nhớ báo một tiếng."

"Vâng, cảm ơn tiểu Chương tổng chiêu đãi."

Lúc taxi lăn bánh, Lộ Nam cảm thấy hình như có người vẫn luôn nhìn mình.

...

Sáng hôm sau, trước khi bắt đầu họp sáng, Lý Hạo Bạch chỉ sợ thiên hạ không loạn, hỏi Đường Thi: "Tiểu Đường hôm qua không tới, văn phòng ta vắng ngắt. Thế nào, khỏe hơn chưa?"

Xem đi, đây chính là văn phòng không có bí mật.

Đường Thi chỉ vào vết đỏ còn chưa tan bớt trên mặt: "Hủy dung rồi, ôi~~"

"Làm nghề này có vết thương nhẹ cũng không thể ra chiến trường nha." Lý Hạo Bạch nói đầy thâm ý.

Họp sáng bắt đầu, những nghiệp vụ viên trên kênh phân phối khác báo cáo theo thường lệ, tới phiên Đoàn mua, Đường Thi thấy Lâm Ngữ Ninh mỉm cười với Lộ Nam, sau đó mơ hồ nói tới hôm qua đến thăm hỏi Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp, bàn bạc hoạt động liên quan tới buổi Phẩm rượu nhỏ trong tháng 3.

Cô ta bỗng thấy có gì đó khác lạ - buổi Phẩm rượu nhỏ đều có trình tự và quy định, Vạn tổng luôn luôn chỉ định cô ta tham dự, vì sao Lộ Nam và Lâm Ngữ Ninh còn phải cố ý tới bàn bạc với Vạn tổng?

Đường Thi cảm thấy, hôm qua cô ta nghỉ phép, có chuyện gì không biết.

Họp xong, mắt thấy Lâm Ngữ Ninh vào văn phòng Lộ Nam, cô ta cắn môi, cũng vươn tay gõ cửa văn phòng.

Lộ Nam kêu "vào đi", nhìn thấy người tới là Đường Thi, bèn nói với Lâm Ngữ Ninh: "Tối qua chưa kịp xem mail, sáng nay mới gửi cho cô những chỗ cần sửa chữa. Bây giờ vẫn còn sớm, cô dựa theo lời tôi nói sửa lại bản kế hoạch chi tiết đi."

Lâm Ngữ Ninh gật đầu, tinh ý nói: "Vậy tôi vào phòng họp nhỏ trước."

"Giám đốc Lộ, phía Vạn tổng luôn do tôi phụ trách, cần làm kế hoạch gì, cô có thể giao cho tôi." Lộ Nam vừa ra cửa, Đường Thi đã vội vã nói.

Bản kế hoạch chi tiết salon tháng 3 của Bác Duyệt Tửu Nghiệp Lộ Nam đã giao cho Lâm Ngữ Ninh.

Bất luận từ chức vụ hay là từ năng lực, Lâm Ngữ Ninh đều là người mà Lộ Nam tạm thời cảm thấy thích hợp hơn, cô sẽ không vì Đường Thi tới đây làm nũng mà thay đổi quyết định lúc trước.

Đường Thi thấy trao đổi với Lộ Nam không có kết quả, bèn tủi thân đứng im trong văn phòng, không chịu ra ngoài.

Thảo luận công việc lại bày ra tư thế này, quá không chuyên nghiệp, Lộ Nam hỏi Đường Thi: "Cô muốn làm việc ở Nguyên Xuyên bao lâu?"

Đường Thi không biết, đại khái làm tới đâu hay tới đó.

"Tôi biết, trước kia có rất nhiều người đều làm việc cho qua ngày, bao gồm hiện tại cũng có." Lộ Nam ngước mắt nhìn Đường Thi, đanh mặt nói: "Nhưng tôi tới BK, là muốn làm nên thành tích, tôi cần những thuộc hạ có thể phối hợp cao, có năng lực chấp hành công việc, chuyện đầu tiên là phải thay đổi thói quen làm việc hiện tại. Nếu cô cảm thấy thoải mái với phương thức làm việc trước kia, phương thức làm việc hiện giờ cô không chịu nổi, như vậy, e rằng sau này cường độ công việc sẽ càng khiến cô khó chịu."

Đây là lời nói thật, không có ý hăm dọa.

"Giám đốc Lộ..." Đường Thi thật sự không ngờ cô ta sẽ nghiêm túc như vậy, rõ ràng lúc trước mình nói năng bừa bãi, cô ta chỉ liếc mắt nhìn mà thôi.

Lộ Nam đứng dậy, lấy ra một xấp A4 trong tủ: "Đây là báo cáo làm việc hàng ngày và báo cáo làm việc hàng tuần của cô sau khi tôi tới BK, tôi bảo Tề Tĩnh in hết ra. Cô tự xem đi."

Đường Thi không biết Lộ Nam bảo mình xem gì, nhưng vẫn nhận lấy.

Chỉ xem 1-2 tờ thì không có gì đặc biệt, nhưng hơn 40 tờ đặt ở cùng nhau, đủ có thể thấy trước kia cô ta làm việc qua loa thế nào.

"Tôi không chỉ có thế này mà thôi." Cô ta muốn giải thích.

Lộ Nam đồng ý: "Quả thật, cô không chỉ thế này mà thôi. Nhưng cô có gì hơn người khác? Có thể lên làm quản lý tự nhiên là có ưu điểm riêng, Lưu Tử Hằng và Bành Thắng Nguyên một kẻ nghe lời, một kẻ cần mẫn, cô có gì để so với họ?"

Lộ Nam rất hiếm khi nặng lời, nhưng hôm nay coi như phá lệ: "Nếu cô cảm thấy không thích làm việc ở chỗ tôi, cảm thấy tôi quá nghiêm khắc, có thể xin chuyển sang ban Nhãn hiệu khác, chỉ cần có người nhận, tôi nhất định thả người. Cô ra ngoài trước đi, suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc muốn làm gì."

Đường Thi ngốc không?

Không quá ngốc.

Cô ta hơi tức giận, bởi vì các lãnh đạo trước kia đều rất hòa đồng.

Cô ta thậm chí cảm thấy Lộ Nam nhằm vào mình.

Cho nên, đi thì đi!

Đường Thi đầu tiên nghĩ tới đi tìm giám đốc Lương, không chỉ vì cô ta cảm thấy giám đốc Lương là nhân vật cầm đầu tất cả các ban Nhãn hiệu ở BK, còn bởi vì ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển cần giám đốc Đoàn mua, mà 3 loại rượu khác - không cần.

Nhưng bảo cô ta thông minh đi, thì hình như đánh giá cô ta hơi cao rồi.

Rượu Kinh Điển có lượng tiêu thụ tốt như thế, trong ban một củ cái một cái hố, dựa vào cái gì nhiều thêm một nghiệp vụ viên Đoàn mua phân chia tiền thưởng?

Còn nữa, đều làm việc ở văn phòng lâu rồi, ai lại không hiểu ai? Đường Thi chỉ có bản lĩnh nhỏ nhặt, miệng ngọt, biết uống rượu mà thôi, nếu thật giao chuyện quan trọng cho cô ta, mọi người chẳng ai yên tâm được.

Cô ta còn biết ý lén hỏi giám đốc Lương, đợi hơn nửa ngày mới nhận được đáp lại.

Đêm đó, Đường Thi nằm im trong ký túc xá mấy tiếng, không ăn cơm tối.