Sống Lại Không Đào Than Đâu

Chương 12



Sau hơn bốn giờ ngồi xe, cuối cùng tập thể học sinh lớp 12 trường R đã tới địa điểm.

Đây không là khu dân cư của các hộ dân trong vùng, mà nhìn từ xa là một nhà máy khá lớn, một số đoạn đường trải nhựa nhưng phần lớn là đất bằng.

Từ Hạo từ nhỏ sống ở nông thôn, nơi đi đại tiện tiểu tiện thường nối liền với chuồng lợn, khi đó còn đang lợp tranh, tư xa là bốc mùi hôi thôi, còn không có chỗ chắn gió, anh nghiêm túc nghi ngờ đám bạn học được nuông chiều từ bé này nếu sống trong điều kiện như vậy thì có chịu đi vệ sinh hay không.

Nhưng Từ Hạo lo lắng hơi xa rồi, nhìn từ kiến trúc thiên về phong cách hiện đại, tường xây khá mới, tuy điều kiện sống không thể sánh bằng ở nhà mình, nhưng nói chung ở cũng tàm tạm. Chí ít ra thì nhà vệ sinh hiện đại, tương đương với cơ sở vật chất của trường.

Nếu dùng từ để miêu tả nơi này thì nhìn phong cách đường nét giống trại tập trugn trong phim Thế chiến thứ II.

Từ Hạo khoác ba lô xuống xe cùng các bạn, khu đất trống đậu hơn mười chiếc xe buýt, mấy trăm thanh niên được tập trung lại một chỗ, giáo viên chủ nhiệm các lớp dẫn đến khu ký túc xá.

Từ Hạo đi theo sau lớp của mình, vừa đi, vừa hít thở bầu không khí trong lành giữa núi rừng.

Thời tiết mùa này se se lạnh, nhưng lúc đến đã giữa trưa, từ trên xe xuống không cảm thấy quá lạnh, gió mát thổi qua, nhìn sườn núi xa xa, mảng có nửa úa nửa xanh rộng lớn, mang cảm giác khoáng đạt thư thái.

Từ Hạo cảm thấy tâm tình mình khá tốt.

Đi đến khu ký túc xá, tòa của nam sinh đối diện với tòa của nữ sinh, đầu tiên giáo viên dặn dò vài câu như thời gian và địa điểm tập trung ăn cơm trưa, sau đó học sinh các lớp đẩy hành lý của mình giải tán.

Từ Hạo về phòng do lớp trưởng sắp xếp, vừa nhìn tháy số phòng của mình là 301. Bả vai bị người vỗ một cái, vừa quay đầu thấy Vương Hạo Nhiên xách hành lý nhỏ vẫy tay với anh, “Đi thôi, khỏi tìm, hai chúng ta chung một phòng.”

Từ Hạo lách mình khỏi đám người, vác ba lô của mình cùng Vương Hạo Nhiên lên lầu tìm phòng 301. Mỗi phòng xếp 6 người, sau đó vào cửa trên là giường dưới đặt tủ. Từ Hạo chỉ nhớ giường mình là giường số 3, đi vào nhìn, mới phát hiện mỗi lớp phân phòng khác nhau, bên trong có ba bạn học lạ mặt đang sắp xếp hành lý, trong đó Vương Hạo Nhiên quen một người, chỉ chào hỏi vài câu rồi vào phòng.

Giường số 3 của Từ Hạo, vừa vặn là giường bên trái, giường số 1 của Vương Hạo Nhiên, là giường bên trái gần cửa, kết cấu giường là dựng khung thép, chăn đặt trên gối, được người xếp thành khối đậu phụ, cách bài trí trong phòng tương đối giống với phong cách quân đội, ngoại trừ một cái bàn dài giữa phòng, ba cái ghế đặt hai bên ra, thì không còn đồ đạc nào khác. Tất cả đều theo phong cách tối giản.

Từ Hạo ngồi trên giường, nhìn ba bạn học lớp khác bận rộn sắp xếp, cảm thấy hành lý của mình quá đơn giản.

Có người còn mang theo cả chăn, vậy mà có người còn mang cả chăn bông, mang va li lớn như vậy, chỉ riêng để chăn thôi đã chiếm nửa rồi, đúng là rảnh ghê.

Vừa nghĩ tới, trước cửa lại có một người đi vào, chỗ trống duy nhất là giường trên đầu Từ Hạo. Từ Hạo gác chân lên đùi, dáng vẻ nhàn nhã ngồi tại chỗ nhìn ra cửa.

Diêm Trạch đang đứng ở cửa, hắn đảo mắt nhìn vào phòng một vòng, tựa hồ cũng phát hiện ra Từ Hạo bên này, liếc anh một cái.

Từ Hạo liếc mắt vừa vặn đối mắt với hắn.

Hai cặp mặt đối nhau, Từ Hạo ngạc nhiên, Diêm Trạch cũng ngẩn ra, sau dời mắt đi, hắn không nói lời nào bước vào trong.

Diêm Trạch cũng không mang theo hành lý, trên lưng đeo ba lô leo núi lớn hơn Từ Hạo một chút, đi tới trước giường Từ Hạo, tiện tay ném túi lên giường.

Từ Hạo nhìn theo động tác của Diêm Trạch, chặc lưỡi, nghĩ thầm thfi ra Diêm Trạch ở chung phòng ký túc với anh à?

Anh thật sự không có ấn tượng.

Nói chung thì quá trình kiếp này và kiếp trước rất rời rạc, có nhớ chuyện này hay khôgn cũng chả có ý nghĩa gì.

Vương Hạo Nhiên bên kia nhìn thấy, dù sao cũng chung lớp, Diêm Trạch vừa mới ném túi xách xuống, hắn liền chào hỏi Diêm Trạch, nói, “Diêm Trạch, trùng hợp vậy, phòng chúng ta một lớp ba người, trường đúng là biết chia ghê.”

Diêm Trạch chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng cho qua, cho dù trả lời, hắn cũng giống Từ Hạo, hành lý không nhiều lắm, cho nên quay cái chân ghế trước mặt, ngồi xuống.

Vừa lúc ngồi đối diện Từ Hạo.

Lúc này Từ Hạo còn đang chống tay ngồi trên giường thấy Vương Hạo Nhiên chào hỏi, cảm thấy mình không mở miệng thì cũng kỳ, thế là nói với Diêm Trạch, “Không mang theo va ly à?”

Diêm Trạch hơi nghiêng người về phía sau, hắn lấy điện thoại từ trng túi, đang chuẩn bị mở khóa thì nghe Từ Hạo hỏi.

Diêm Trạch không biết đang nghĩ gì, ngón tay khựng lại, không nhìn di động nữa, ngược lại ngẩng đầu nhìn Từ Hạo nói, “Không phải cậu cũng không mang à?”

Từ Hạo vốn không mong Diêm Trạch phản ứng anh, anh tưởng kết quả cũng như Vương Hạo Nhiên, Diêm Trạch ờ hơ cho qua. Kết quả không ngờ Diêm Trạch lại tiếp lời anh, đầu óc Từ Hạo chợt đông lại, “Hả?”

Một giây sau mới phản ứng Diêm Trạch nói cái gì, Từ Hạo nói, “À, à cậu nói tôi à? Cái gì? Tôi không kén chọn, ở đâu chả ngủ được.”

Diêm Trạch thả người buông điện thoại xuống, sau đó ngả lưng về phía sau, hơi thả lỏng, đốp lại Từ Hạo với vẻ khinh thường, “Ờ, đồ khó ăn thế cậu còn ăn được, cậu thì chọn cái gì.”

Từ Hạo, “…” Nghẹn một hồi, nhìn cái đức hạnh này đi, vẫn nhịn không được. “…Là do cậu quá kén chọn, ok? Đến bệnh viện trễ như vậy, cậu mong đợi tôi tìm đồ ăn kiểu Pháp hoặc làm dâng tận họng cậu chắc?”

Diêm Trạch đeo chiếc vòng tay màu đen, theo động tác nhấc tay của hắn vòng tay rớt theo, Diêm Trạch tiện tay để điện thoại lên bàn nói, “Thế thì sao, không phải có thể gọi đồ ăn sao, sao cậu không gọi kêu người mang tới.”

Từ Hạo cũng không rõ người này ngày qua ngày rốt cuộc lấy đâu ra lắm sức lực vậy, “Tôi phát hiện là mình lãng phí lòng tốt quá mà, đáng lẽ ra không nên mua cơm cho cậu làm gì, nên đi thẳng mới đúng.”

Trên mặt Diêm Trạch nhìn không giống đang tức giận, chỉ là tầm mắt vươn ngoài cửa sổ rồi quay lại nói, “Không phải cậu nói đói bụng à? Hơn nữa muốn thì cứ việc đi, ai thèm cản cậu.”

Sớm biết cái bầu trời nhân cách này của Diêm Trạch, Từ Hạo không thèm giậnm cảm thấy người này đúng là thiếu đòn.

Hai người ở đây đôi co qua lại, Vương Hạo Nhiên bên kia đã sắp xếp xong, nói với bọn họ, “Thôi, bớt một câu, sắp tập hợp rồi.”

Từ Hạo ngồi thẳng người theo.

Ở chung một phòng chính là vậy, hoàn cảnh nhỏ như vậy, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu cố ý không nói chuyện với một người, sẽ có vẻ rất kỳ quái.

Diêm Trạch sẽ không để ý người khác nghĩ như gì, hắn thích nói thì nói, không thích thì im như thóc. Người này là vậy đấy, một ngày không nói câu nào cũng chả ảnh hưởng gì tới hắn cả.

Tính cách Từ Hạo thì hồ hơi hơn, lúc này ước gì Diêm Trạch ngậm miệng lại.

Trước khi ra khỏi cửa, Từ Hạo và Vương Hạo Nhiên chào hỏi vài câu, trước khi đi phải khóa cửa. Người đi tới cửa, quay đầu lại, Diêm Trạch còn đang ngồi yên tại chỗ.

Từ Hạo cầm khóa vẫy tay, “Đi không?”

Diêm Trạch tợ như không ngờ Từ Hạo lại gọi mình, hắn hơi khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Từ Hạo, hơi do dự.

Từ Hạo đặt khóa trên khung cửa, khoác vai Vương Hạo Nhiên, đang chuẩn bị đi thì thấy Diêm Trạch đứng lên.

Diêm Trạch cầm điện thoại lên và nói, “Được.”

Sau đó đi về phía bọn Từ Hạo.

——

Đi xuống dưới lầu gặp Trương Húc Thăng và mấy nam sinh khác trong lớp, Trương Húc Thăng ở đằng xa đã nhìn thấy Vương Hạo Nhiên và Từ Hạo, vừa hô vừa chạy về phía này, chỉ sợ toàn trường không nhìn thấy hắn.

Trương Húc Thăng vốn đã rất hưng phấn, chạy tới gần nhìn Diêm Trạch cũng ở đây, càng kích động, liền nói, “Diêm Trạch cũng ở đây à? Lần này bớt việc, đang có việc cần các cậu đây.”

Vương Hạo Nhiên nói, “Diêm Trạch ở cùng phòng với bọn tôi, lại gặp chuyện gì, trông hào hứng vậy.”

Trương Húc Thăng vỗ lên người Vương Hạo Nhiên,”Này, thứ tư có trận đấu bóng rổ, giáo viên bảo tôi tìm mấy người các cậu thông báo một tiếng, tính ra mấy người chúng ta coi như là cầu thủ chủ chốt trong lớp, tập hợp một chỗ không phải càng dễ hơn à.”

Cầu thủ chủ chốt mới ghê, Từ Hạo đổ mồ hôi thay Trương Húc Thăng, nói với hắn, “Thắng thì sao, có thưởng không, sao nhìn cậu hào hứng vậy?”

Trương Húc Thăng nhướng mày, nói, “Coi cậu nói kìa, chuyện giành vinh quang về cho lớp còn làm tôi mất hứng chắc, sao, muốn thưởng cái giề!”

Vừa nói xong, Vương Hạo Nhiên và Từ Hạo đồng thời im lặng.

Từ Hạo tính toán, Trương Húc Thăng chỉ cần dính vào những chuyện ngoài học hành ra, thì năng lượng xài hoài không hết.