Sống Lại Không Đào Than Đâu

Chương 2



Từ Hạo cảm giác mình đang mở mắt, nhưng xung quanh là bóng tối mờ mịt.

Bên tai anh ong ong như đang trên đường băng, màng nhĩ bị chấn động, đột nhiên liên tưởng cái gờ giảm tốc. Cả người Từ Hạo lắc lư qua lại, sau đó là tiếng bánh xe ầm ầm chạy nhanh.

Từ Hạo nhúc nhích ngón tay, có lẽ sợ đụng tới vết thương nên không dám cử động quá mạnh. Chân anh cong cong không duỗi thẳng, cảm giác như mình đang nằm ngửa trong không gian kín mít. Môi trường mịt mùng trước mặt thỉnh thoảng có ánh đèn cam lóe lên, chiếu sáng trong nháy mắt, Từ Hạo nhìn thì phát hiện ánh đèn kia giống như ánh đèn xe.

Đây là âm thanh của chiếc xe đang băng qua đường hầm xuyên núi.

Lúc này Từ Hạo mới phát hiện có điều là lạ, theo bản năng sờ ngực mình, hoàn toàn không đung, thậm chí còn cảm giác trên người là cái áo len không mặc vào mùa hè. Anh sững người, vội vàng thò tay vào trong quần, làn da nhẵn nhụi không chút vết xước nào.

Từ Hạo ngồi bật dậy.

Đại não của anh ghi nhớ rất rõ từng chi tiết xảy ra tai nạn xe hơi xảy ra cách đây không lâu, tuyệt đối không phải là mơ, hơn nữa đây cũng không phải là chiếc taxi anh đón lúc xuống máy bay.

Càng nhìn, càng giống…

Đột nhiên, chiếc xe lao ra khỏi đường hầm và ánh sáng ban ngày chói mắt tràn vào tầm nhìn anh.

Một giọng phụ nữ chợt truyền tới từ ghế phụ, như cái búa đập vỡ gương, kéo suy nghĩ của Từ Hạo trở lại thực tại.

“Con trai, tỉnh rồi à?”

Từ Hạo quay đầu lại, ánh mặt trời chiếu sáng rực rõ, mọi thứ xung quanh đều vô cùng rõ ràng. Từ Hạo trừng mắt nhìn phía trước như gặp quỷ, hoàn toàn không hiểu mô tê gì hết, “Mẹ nó, mẹ? Sao mẹ lại ở đây?”

Mẹ Từ Hạo thoạt nhìn còn trẻ hơn trong trí nhớ anh, bà xoay người đập mạnh vào gáy Từ Họa, dùng tiếng phổ thân pha âm điệu Sơn Tây bắt đầu mắng anh, “Cái gì, thằng này con còn dám nói tục, đến nhà mới thì không được nói thế đâu đấy.”

Từ Hạo bị mẹ đánh một cái, nhưng vẻ mặt vẫn dại ra, anh rướn người lên, nhìn trên ghế lái, càng hãi hùng hơn, “Ba? Ba, ba cũng ở đây? Sao mà, tại sao, con trở về không nói với bố mà? Không đúng, a không phải, con không phải cái kia…”

Từ Hạo khoa tay múa chân trước ngực một hồi, mới phát hiện quần áo trên người cũng thay đổi, áo khoác lông, bên trong còn có chiếc áo len cổ cao màu xám, chân mang giày thể thao phiên bản giới hạn mà anh đặc biệt thích thời đi học, liếc mặt nhìn qua, viền trắng không hề chuyền vàng, giống như còn mới tinh.

Lời nói của Từ Hạo bị tắc một nửa, không nói được, không ra thành lời.

Phía trước ba Từ Hạo còn oán giận với mẹ anh, “Xảy ra chuyện gì vậy, ngủ dậy xong mất hết hồn vía, sắp đến nhà mới rồi, em mau mau thu dọn cho nó đi, gặp mặt hàng xóm không thể để mất mặt được, sau này sao làm ăn gì nổi?”

Mẹ cậu vừa nghe tự cho là đúng, xoay hẳn người sang, sau đó bổ một phát vào đầu Từ Hạo, “Con tự nhìn đi, tóc rối hết cả lên, cổ áo cũng vậy, lệch mất rồi.”

Từ Hạo giật mình, gương mặt không tránh không né, để mặc mẹ anh sửa sang lại quần áo đầu tóc cho anh, sửa sang xong ba anh đạp thắng, cả người Từ Hạo đổ về phía trước theo quán tính.

Lần này không quan trọng, ký ức về vụ tai nạn xe hơi cách đây không lâu lập tức nổ tung trong đầu, Từ Hạo lúc đó cảm thấy tim mình sắp vọt ra ngoài luôn mất rồi. Anh ôm ngực toát mồ hôi lạnh, thấy ba đã mở cửa xuống, anh đành phải hỏi mẹ, Chúng ta đang ở đây? Không, làm sao mà, làm sao mà con, vẫn còn ở thành phố S vậy?”

Mẹ Từ Hạo không thèm liếc anh, đẩy cửa xe ra, “hiếm khi ba con mới dành thời gian ở nhà vài ngày, đừng chọc giận ông.”

Từ Hạo bị lôi xuống xe.

Sau khi ra khỏi xe,. tầm nhìn trở nên rộng mở.

Từ Hạo nhìn thấy phía trước có một căn nhà ba tầng, bên cạnh vườn hoa là bãi cỏ khô úa vàng điểm chút xanh tuổi đầu xuân, phía sau hồ nước nhân tạo ven sâu bị gió thổi làm gợn từng vòng sóng.

Đây là một tiểu khu môi trương khá đẹp, ngôi nhà trước mắt dù bên ngoài hay bên trong đều được tu sửa vô cùng tinh tế. Mỗi căn biệt thự nằm cách xa nhau, thiết lập trọn vẹn sự riêng tư không thể hoàn hảo hơn cho mỗi chủ hộ. Từ Hạo vọng nhìn phía xa, còn nhìn thấy hàng rào trong tiểu khu cách đó không xa.

Từ Hạo cảm thấy, so với việc để anh thừa nhận cái chết năm hai mươi sáu tuổi, chuyện trước mắt còn hoang đường hơn.

Đúng vạy, tất cả những thứ trước mắt trùng với ký ức xa xăm của anh.

Nói là nhà mới, nhưng trên mặt Từ Hạo không hề tỏ vẻ hiếu kỳ mà người trẻ tuổi nên có, anh đứng ở ngưỡng cửa như một thằng ngốc, mãi đến khi mẹ đẩy anh một cái, anh mới từ từ bước vào trong.

Mẹ Từ Hạo hỏi anh, “Không phải vẫn ầm ĩ đòi tới à, sao chả thấy hào hứng gì hết vậy?”

Từ Hạo như du hồn đi theo vào phòng, đầu óc bị hoàn cảnh mới lạ quen thuộc trước mắt làm cho anh choáng váng, miệng nói chuyện cũng mơ hồ, “Cái kia, con cảm thấy không khỏe lắm, bị say xe, con về phòng ngủ trước, cái kia, hai người đừng gọi con dậy.”

Không đợi mẹ anh giới thiệu kết cấu ngồi nha, Từ Hạo đã đi thẳng lên lầu hai, xa xa còn nghe thấy tiếng mẹ anh vẳng lên, “Này, con có biết phòng mình ở đâu không đấy? Cửa thứ hai trước tầng hai, đừng vào nhầm phòng ba mẹ đấy.”

Từ Hạo vẫy tay ra đã biết, trước khi Từ Hạo ra nước ngoài vẫn sống ở nơi này, đừng nói là phòng ngủ, ngay cả căn nhà này mùa đông, tầng nào sưởi không đủ ấm anh còn biết. Nhưng anh không thể nói.

Vào phòng, khóa cửa lại, thả người vào giường đôi đàn hồi trong phòng, lúc này đầu óc Từ Hạo mới tỉnh táo lại.

Từ lúc vừa mới ý thức được một vấn đề, tim Từ Hạo vẫn đập thình thịch, căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Anh thực sự đã chết.

Sau đó mở mắt ra lần nữa, trở lại mười năm trước, lần đầu tiên anh đến thành phố B, còn chưa kịp bước lên xe của nhà mới.

“Sống” lại tuổi mười sáu.

Đây là thật sao? Đây có phải là giác mơ được dệt ra từ chút ý thức cuối cùng trước khi anh chết không? Hay là thế giới sau khi chết đều trông như thế này?

Từ Hạo sờ nhịp tim đập trong lồng ngực mình, quá chân thức, không giống như mơ được.

Nếu như là sống lại, mười sáu tuổi, còn nửa năm nữa mới qua sinh nhật mười bảy, đúng là thời điểm tốt.

Nếu Từ Hạo nhớ không lầm, trước mắt anh đã qua nửa năm lớp 11, sau kết thúc kỳ nghỉ đông, chỉ vài ngày nữa, anh sẽ lấy học sinh lớp 12 chuyển đến trường R tiếp tục học.

Đây là một khởi đầu mới trong cuộc sống thực của anh.

R, là một trong những trường trung học hàng đầu trong cả nước, chỉ dựa vào ông chủ mỏ thiên đập tiền thì không thể vào nổi.

Trước khi tới đây, Từ Hạo cả ngày vô ưu vô lo, ở trong cái vòng tròn nhỏ ở quê nhà kia, tất cả mọi người ai ai cũng đơn giản, anh đánh tôi, tôi cùng lắp đánh lại thôi. Nhà Từ hạo có tiền, ra tay hào phóng, từ nhỏ đến lớn anh ở trong trường hô mưa gọi gió, đi đến đâu cũng được người ta nể mặt. Cho dù có xảy ra chút mâu thuẫn, thì về cơ bản vẫn giải quyết được.

Nhưng thành phố B thì khác, cho dù chỉ mới ở trưởng trung học chưa bước chân vào xã hội, quan hệ ở đây rất phức tạp.

Trong R, là một xã hội thu nhỏ xen kẽ với mạng lưới quan hệ của thành phố B.

Từ Hạo biết ba anh mấy năm trước đã bắt đầu nhúng tay vào bất động sản, hơn nữa còn hợp tác với chính phủ. Nếu không, ở nơi tụ tập quyền quý như thành phố B, không có chút quan hệ quan trọng, dựa vào dân ngoại tỉnh từ Hạo thế nào cũng không thể vào trường R học nổi.

Trước mắt cái nút thắt này, bất kể với nhà anh, hay với bản thân anh, đều tương đương với một khởi đầu tốt.

Anh sẽ gặp một nhóm người hoàn toàn khác so với trước đây.

Thân thể năm mười sáu tuổi của Từ Hạo nằm úp sấp trên giường, bàn tay vuốt ve tấm ga trải giường phía dưới, kết cấu vải dài đặc cạ vào tay anh tạo xúc cảm mềm mại, tiếp xúc với cơ thể vẫn còn một chút ấm áp.

Từ Hạo xoay người, nằm ngửa, trừng mắt nhìn chằm chằm trần nhà mới, cảm xúc kích động trong lòng qua đi, khí huyết toàn thân bắt đầu sôi trào.

Bắt đầu lại từ đầu, hấp dẫn làm sao. Cho dù là mơ thì Từ Hạo cũng muốn mơ càng dài càng tốt.

Trong R, Từ Hạo lớn lên mới biết, lúc trước ba anh vì muốn chuyển đến trường này rốt cuộc tốn bao nhiêu công sức.

Từ Hạo từ nhỏ đầu óc đã linh hoạt, ba lại coi trọng vấn đề giáo dục của anh, thành tích của anh vốn không tệ.

Nhưng chuyện thành tích trong R hoàn toàn không đáng bàn tới.

Kiếp trước, khi Từ Hạo vừa mới vào lớp, cuộc sống tương đối khó khăn.

Bởi vì Từ Hạo mới đến, không quen thuộc thành phố B, mà hầu hết các học sinh đều là người bản địa thành phố B, miệng lưỡi sắc bén, tiếng phổ thông tốt, nói chuyện nghe không giống nhau, ít nhiều cũng có chút tâm lý bài ngoại. Hơn nữa Từ Hạo nói tiếng phổ thông vốn không chuẩn lắm, lâu lâu còn chèn một hai câu phương ngữ, các bạn học khác vừa nghe Từ Hạo mở miệng nói chuyện là bắt đàu cười, từ trong nụ cười kia phân nửa là coi thường người nha quê, mặc dù thần kinh Từ Hạo có thô hơn thì cũng khiến anh vô cùng chịu ấm ức với sự phân biệt đối xử ngoài mặt này.

Hơn nữa, nói thật, cái mác con trai ông chủ mỏ than Từ Hạo, ở trong thành phố B, ở trưởng R, phối hợp với phong cách ăn mặc quê mua của Tử Hạo, nói ra càng làm người ta cười rụng răng. Thế nên có một khoảng thời gian Từ Hạo cực kì ngại khi đề cập đến chuyện này, người khác vừa hỏi nhà anh làm nghê gì, anh đều lấy lý do qua loa để cho xong chuyện.

Mà bây giờ, linh hồn Từ Hạo nhét vào trong thân thể mười năm trước, sự tình cơ bản trước kia đều biết tương đối, cũng có chút tính toán với mối quan hệ phức tạp này. Có đôi khi nhớ lại thật sự cảm thấy giống như một đứa ngu xuẩn, cái gì cũng không hiểu để thu thiệt đủ đường. Luôn cho rằng việc kết giao giữa người và người cũng không khác mấy.

Nhưng thực tế thì sao?

Khoảng cách này rất lớn.

Từ Hạo không phải không nghĩ tới, giống như tất cả những người đã từng thất bại, thật ra anh đã thầm nghĩ rất nhiều lần.

Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nếu được bắt đầu lại, anh sẽ không ngu ngốc cười ha ha đi sau đít người ta, lôi cả tim cả phổi ra đối xử. Anh cũng sẽ không lãng phí năm tháng hữu hiệu nhất, sống hoang phế ngày qua ngày, coi việc tìm kiếm kích thích là chuyện quan trọng nhất cuộc đời. Anh sẽ càng không ỷ vào ý chí trẻ, bồng bột với người không nên xúc động, hoàn toàn không lường trước được hậu quả.

Trước khi chết, tất cả những điều đó, anh đều hối hận muộn màng.

Vốn dĩ, thế giới này không có thuốc hối hận, dù Từ Hạo không cam lòng cũng phải thừa nhận, Nhưng ai mà ngờ được ông trời thực sự cho anh một cơ hội.