Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 1



Lạnh!

Từng trận lạnh lẽo xâm nhập, như bị ném xuống hầm băng vạn năm. Mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân, đau đớn dày xéo tận xương tủy, thậm chí hô hấp đều ngưng trệ. Trước mặt giữa không gian âm u lạnh lẽo, chìm trong hồ nước hiện lên từng trận băng hàn, mơ hồ là một thân ảnh. Mỗi tấc trên da thịt người này đều giống như chẳng có chỗ nào nguyên vẹn. Hai tay bị xích sắt khóa lại.. Cả người đều tựa như chìm trong bóng đêm, chẳng thể phân biệt được gì.

Nhưng Tố Khinh Ly lại có thể thấy được nơi ngực trái của thân ảnh ấy có một cây đoản đao bị đâm ngập đến tận xương, máu chảy rất nhiều nhuộm xuống y phục đã chẳng thể phân biệt được màu sắc ban đầu.

Lại tới nữa..

Đó là suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn. Hắn tựa như một ngoại nhân, đôi mắt không có một tia dao động đứng giữa không gian ấy chỉ trân trân đứng nhìn, hắn không di chuyển mặc cho cái lạnh lẽo mỗi khắc đều đang nuốt chửng hắn.

Bao giờ mới kết thúc?

"Công tử, đến nơi rồi."

Tố Khinh Ly từ trong bóng đêm nặng nề mở mắt. Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu đến, quang cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe ngựa làm hắn thoáng ngẩn người.

"Công tử?"

Tố Khinh Ly lấy lại tinh thần, hắn nhìn tiểu cô nương một thân phấn ý tầm mười ba, mười bốn tuổi trước mặt.

Vô thức gọi một tiếng: "A Lan.."

A Lan vén tấm màn nhung bên cửa sổ, giọng nói trong trẻo mang theo đôi phần nghi hoặc: "Công tử, người có chỗ nào không thoải mái sao?"

Phát hiện bản thân vừa thất thần. Hắn mỉm cười, lắc đầu.

Hắn đưa tay vén rèm cửa xe ngựa, bước xuống.

Túy An Lâu

Người đến người đi không ngớt.

A Lan bên cạnh nghi hoặc hỏi: "Nơi công tử nói đến là đây sao?"

Khinh Ly mỉm cười. Nhấc chân tiến vào.

A Lan không giấu nổi kinh ngạc mở to mắt. Bởi nơi đây cũng quá xa hoa rồi đi..

Đây chính là đệ nhất thanh lâu của Thùy Túc. Cao bốn tầng, lụa đỏ đan xen giăng giữa không trung, đèn lồng treo trên cột gỗ tràm tỏa ra ánh sáng huyền diệu. Kim xa lấp lánh đính vào màn lụa buông xuống.. Phía dưới là một mảng náo nhiệt nhưng tuyệt nhiên đều không có cảnh tượng nam tử ôm ấp nữ tử như các thanh lâu khác.. Người đến rất đông nhưng đều ngồi xem vũ cơ ca múa..

A Lan cầm đồ đạc vui vẻ nói:

"Vậy A Lan đi đặt phòng cho công tử."

"Không cần. Ngươi ở đây đợi ta là được."

A Lan ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng." Ánh mắt lại không tự chủ ngó nghiêng xung quanh.

Hắn thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiểu cô nương này là hắn vô tình cứu được, không có nơi nào để đi, nên cầu xin cho nàng theo hắn. Lúc đó cũng không biết vì sao lại đồng ý.. Có lẽ vì ánh mắt của nàng trước đến giờ đều trong trẻo không vướng tạm chất chăng?

Hắn tính đi lên lầu ánh mắt lại vô tình dừng lại trên người một nam nhân ngồi trên lầu hai, khuôn mặt y tuấn lãng đến cực điểm, ánh mắt hờ hững nhìn cảnh nhộn nhịp phía dưới. Y ngồi đấy, tay nâng ly trà an tĩnh lại vô thức tỏa ra cảm giác áp bách cự người đến gần, tựa như cảnh phồn hoa náo nhiệt đến đâu đều không phạm được đến y.

Giống như nhận ra ánh mắt của hắn, y nghiêng đầu nhìn qua. Ánh mắt đột nhiên giao nhau, Tố Khinh Ly thoáng sững người, lại phát hiện hắn lúc này không có lộ mặt, sửng sốt qua đi, hắn rất nhanh liền bình tĩnh lại.

A Lan nghi hoặc nhìn hắn: "Công tử?"

Tố Khinh Ly thu lại ánh mắt, xoay người bước lên lầu.

Túc Hàm Ân nhìn bóng lưng thiếu niên kia khuất sau cánh cửa. Như có điều suy nghĩ xoay xoay ly trà.

Người đó..