Sống Lại Kiếp Này Cầu Người Che Chở

Chương 12



Trà Dung Uyển.

Bên ngoài, thị vệ tuần tra đi qua đi lại. Cung nhân bước vào đều thả nhẹ bước chân, không dám thở mạnh, sợ một hành động không nên sẽ làm kinh động đến nữ tử phía sau màn lụa đỏ.

Ngoài cửa, một tiểu cô nương tầm mười sáu, mười bảy tuổi, vận một thân y phục tinh xảo màu cam nhạt, vải lụa khoác trên cánh tay theo bước chân mà lay động. Ngũ quan xinh xắn, hoa dung nguyệt mạo. Trên trán điểm một đóa liên hoa ba cánh màu đỏ, càng làm nổi bật nước da trắng mịn, cùng ngũ quan hơn người. Trên tay nàng bưng một khay gỗ tràm, bên trên là một bát ngọc ánh nước màu nâu sẫm.

Nàng bước tới cửa, thị vệ canh cửa lập tức hành lễ, nói: "Trương nhị cô nương, ngự y hoàng thượng cử tới đang ở bên trong."

Cửa mở. Trương Hoài Nhu bưng thuốc bước vào.

Cung nữ đưa tay vén rèm lụa, sau đó tất cung tất kính lui ra ngoài.

Bên trong, nữ tử một thân hồng y rực rỡ, tóc đen tùy tiện xõa xuống sau lưng, đang chống tay nghiêng người trên ghế quý phi. Hồng y khoác trên vai, dung mạo nữ tử thiên sinh lệ chất, mang vẻ thuần khiết lại yêu mị lạ thường, lúc này có vài phần nhợt nhạt, mệt mỏi.

Vị này chính là chủ tử của Trà Dung Uyển - Dung phi - Dung Uyển Nhi.

Trương Hoài Nhu tiến vào liền thấy Lục Tâm Ca đang rút kim châm cứu trên cổ tay Trương Uyển Nhi ra, ngồi bên cạnh là một nam tử đeo mặt nạ chăm chú ghi chép. Nàng nhẹ tay đặt khay thuốc lên bàn.

Bỗng Lục Tâm Ca thu lại kim châm, lên tiếng: "Dung phi nương nương chỉ là nhất thời hoảng sợ, nghỉ ngơi tẩm bổ một thời gian sẽ không sao. Thời gian này tuyệt đối không thể để Dung phi nương nương bị kinh hãi nữa."

Tố Khinh Ly dừng bút, đem tờ giấy đưa tới tay Lục Tâm Ca.

"Đây là đơn thuốc tẩm bổ của Dung phi nương nương, sẽ được giao cho Thái Y Viện xem xét thực hiện."

Trương Hoài Nhu khẽ gật đầu tỏ đã biết. Tiễn hai người rời đi.

Trương Hoài Nhu trở vào, cũng không vội lên tiếng, mà bước tới bên cung nữ đang châm lư hương, nhẹ giọng nói: "Để ta. Lui ra đi."

Cung nữ cúi đầu nhẹ bước ra ngoài.

Giọng nói bỗng nhiên vang lên, nhẹ nhàng mang theo chút mệt mỏi: "Hoàng thượng rời đi khi nào?"

Trương Hoài Nhu dùng muỗng sắt lấy bột trầm, nhẹ giọng đáp: "Hoàng thượng người vừa rời đi từ nửa canh giờ trước."

Nàng hơi lưỡng lự, lên tiếng: "Nam tử bên cạnh Lục ngự y thật lạ mặt, giống như chưa từng gặp qua."

Trương Uyển Nhi đáp: "Vài ngày trước ta nghe hoàng thượng nói đang phái người tuyển chọn vào cung một số y quan bổ sung vào Thái y viện. Nam nhân con nói hẳn là được chọn từ đó."

Trương Hoài Nhu hơi gật gù, tỏ ý đã hiểu.

Lư hương đốt xong, hương trầm du đãng trong phòng. Trương Uyển Nhi cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lên tiếng hỏi: "Thích khách đã tra ra chưa?"

Trương Hoài Nhu đi đến bên cạnh, đáp: "Cô cô, hoàng thượng đã cử cẩm y vệ điều tra. Cửa thành cũng phong tỏa rồi, thích khách hẳn sẽ không thoát được."

Trương Uyển Nhi mở mắt, được Trương Hoài Nhu đỡ dậy, dựa vào ghế quý phi, nhàn nhạt lên tiếng: "Cũng chưa chắc. Cũng có thể không phải người ngoài."

Trương Hoài Nhu nghi hoặc hỏi: "Cô cô sao lại nói vậy?"

Trương Uyển Nhi không vội trả lời, chỉ hỏi: "Chuyện ta bảo con làm đã làm chưa?"

Trương Hoài Nhu gật đầu, đáp: "Cô cô yên tâm, thư đã được chuyển đi. Hẳn đang trên đường đến Hoài Châu. Người đưa thư là thân tín bên cạnh chúng ta, không có sai sót thì chưa tới nửa canh giờ nữa là tới tay phụ thân rồi."

Nàng nói, sau đó đi tới bàn bưng bát thuốc đến: "Cô cô, thuốc an thai do thái y viện kê. Tiểu Nhu chính tay canh lửa, không ai đến gần."

Trương Uyển Nhi nhìn nàng, càng nhìn lại càng thấy ưng ý. Chỉ tiếc không phải nữ nhi chính mình sinh ra.

Trương Uyển Nhi nhận lấy bát thuốc, cầm muỗng ngọc. Chẳng mấy chốc bát thuốc nâu sẫm đã thấy đáy. Lúc này, Trương Hoài Nhu mới kêu người đưa ra ngoài.

Trương Hoài Nhu ngồi xuống thảm nhung, bên cạnh ghế quý phi. Trương Uyển Nhi đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, vỗ nhẹ.

Trương Uyển Nhi lúc này mới trả lời câu hỏi của Trương Hoài Nhu: "Cô cô nói thích khách có thể không phải người ngoài. Cũng chỉ là suy đoán. Trong hậu cung đã sớm coi ta là hòn đá cản đường, cái gai trong mắt. Họ chỉ sợ ta còn sống một ngày sẽ cản trở bọn họ đắc sủng."

Trương Hoài Nhu nghiêng đầu cọ cọ vào bàn tay Trương Uyển Nhi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy phải làm sao đây ạ? Hay là nói với hoàng thượng cử thêm thị vệ đến canh gác."

Trương Uyển Nhi mỉm cười lắc đầu, nhìn lư hương nghi ngút khói, nói: "Không phải ta chưa từng nghĩ tới. Con nhìn quanh Trà Dung Uyển có chỗ nào không có thị vệ canh gác. Thứ mà ta không ngờ chính là thích khách được phải tới có thể qua mắt được ảnh vệ. Lại dưới con mắt của nhiều người như vậy thành công tẩu thoát."

Trương Uyển Nhi nhìn nàng hỏi: "Con biết tại sao ta lại bảo con ngàn dặm xa xôi cũng phải gửi thư tới phụ thân con mà không báo về Trương phủ trước không?"

Trương Hoài Nhu không chắc chắn, nhìn Trương Uyển Nhi đoán: "Vì cô cô nghi ngờ trong Trương phủ có người muốn làm hại người sao?"

Trương Uyển Nhi đưa tay vuốt sợi tóc rối trên tóc nàng, đáp: "Ở chốn cung đình tranh đấu đến ngươi sống ta chết này, chính là không thể tin bất kì ai. Có câu, cung đình đích thị là một trường danh lợi. Để có được chúng, mà không ngại ngần dìm người khác xuống vũng bùn lầy nhơ nhớp. Tiểu Nhu con còn nhỏ có rất nhiều thứ không hiểu được."

Trương Hoài Nhu hơi nhăn mặt, làm nũng nói: "Tiểu Nhu chỉ ở cạnh cô cô, chỉ tin tưởng cô cô. Không muốn hiểu gì hết."

Lời này liền chọc cho Trương Uyển Nhi bật cười, đưa tay búng nhẹ lên trán nàng. Sủng nịnh nói: "Tiểu nha đầu ngốc. Miệng thật ngọt."

Trương Uyển Nhi trên mặt có thầm vài phần khí sắc, vui vẻ lên không ít. Nói chuyện cũng nhiều hơn một chút: "Tiểu Nhu con tuy còn nhỏ nhưng sẽ có rất nhiều chuyện, không phải vì con nhỏ mà bỏ qua cho con. Tuy khắc nghiệt nhưng có rất nhiều thứ con buộc phải biết. Cái này từ từ ta sẽ nói cho con nghe."

Trương Hoài Nhu ngoan ngoãn thuận theo, nàng hơi suy tư, nói: "Cô cô, ban nãy con nghe Tào công công nói Túc Vương được hoàng thượng triệu kiến, vừa rời đi."

"Lệnh vào cung sớm như vậy sao?" Trương Uyển Nhi thoáng trầm ngâm, nói: "Hẳn là vì việc điều binh. Vừa hay hợp ý đám lão hồ ly kia."

Trương Hoài Nhu không hiểu, im lặng không lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.

–------

"Rốt cuộc cũng thoát được rồi!" Hàn Tình ngồi trên xe ngựa nhìn cảnh nhộn nhịp trên phố, vui vẻ reo lên. Lại nhìn qua Túc Hàm Ân đang nhắm mắt, khoanh tay ngồi đối diện cũng không biết là ngủ thật hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Bỗng người vốn đang nhắm mắt lên tiếng: "Có chuyện thì nói, dung mạo bổn vương muốn nhìn cũng cần thêm tiền."

Hàn Tình vẻ mặt mười phần ghét bỏ, tuy vẻ ngoài y quả thật dễ nhìn nhưng miệng quá thối, không nói còn tốt, nói rồi chỉ muốn đánh: "Ngươi nói chuyện tử tế thì sẽ chết à?"

Còn chưa gặp qua ai tham tiền đến thế.

Hàn Tình tiếp tục nhìn ra cửa sổ, lên tiếng: "Phu xe, dừng lại ở đây được rồi." Nói rồi cũng không đợi y lập tức nhảy khỏi xe ngựa.

Túc Hàm Ân cũng chỉ đành xuống theo.

Phố lớn Dương Quan nổi tiếng với những đoàn thương nhân qua lại. Nơi chuyên nhận và chuyển hàng hóa có giá trị từ nhiều nơi tới. Cũng là phố lớn cách Hoàng cung gần nhất.

Túc Hàm Ân nhìn quanh, đường này càng đi càng ít người, y lên tiếng: "Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?"

Hàn Tình đi phía trước nói: "Đừng vội."

Túc Hàm Ân đi theo phía sau Hàn Tình vòng qua mấy cái ngõ cuối cùng dừng lại trước một quán nhỏ ở cuối hẻm.

Y nhìn bảng hiệu đề ba chữ "Kim Bảo Tiền". Tên nghe cũng thực độc đáo, nhưng thực chất chỉ là một tiệm cầm đồ.

Túc Hàm Ân dựa vào cửa tiệm, nói: "Ngươi tới đây làm gì? Lấy thân đi cầm?"

Hàn Tình không thèm trả lời y, nhanh chân bước tới trước quầy. Đơn giản từ trong tay áo lấy ra một túi gấm nhỏ, lại từ trong đó lấy ra mấy miếng ngọc hình thù đa dạng.

Túc Hàm Ân nhìn qua, như nhìn thấy gì đó, nhấc chân tiến tới. Cầm lấy miếng ngọc bội mà hắn tính đưa cho trưởng quầy.

Hàn Tình nhíu mày, nói: "Làm gì vậy? Cầm đồ của ta làm gì?"

"Cái này ngươi lấy ở đâu?" Túc Hàm Ân nhìn hắn.

Hàn Tình thoáng chột dạ, nhưng lại cảm thấy cũng chẳng phải cái gì quan trọng lắm. Không chịu yếu thế, nói: "Ta lấy ở đâu thì liên quan gì tới ngươi?"

Túc Hàm Ân đánh giá miếng ngọc bội trong tay, thoáng cười: "Ngọc do Đường Ly tiến cống, hoàng thượng ngự ban cho Thiện tần. Ngươi lại đem đi cầm, mẫu thân ngươi biết không?"

Hàn Tình hừ một tiếng, lấy lại ngọc bội từ tay y: "Có gì khác sao? Phụ hoàng cho mẫu thân ta, của mẫu thân thì cũng là của ta."

Túc Hàm Ân nhếch môi cười, đi ra ngoài tiếp tục khoanh tay dựa cửa. Trong lòng không ngừng ha hả, có nhi tử như vậy chả trách hoàng thượng với Thiện Tần cách lòng bấy lâu. Một người như vậy muốn y hộ tống sao?

Túc Hàm Ân cũng mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, nhìn ra ngoài.

Hàn Tình cầm tiền, tung qua cho y: "Nè. Tiền đây, trả ngươi."

Túc Hàm Ân nhếch môi, tiếp lấy.

Hàn Tình nhấc chân đi ra ngoài nói: "Ta đi trước."

Túc Hàm Ân nhìn theo đường hắn rời đi. Sau đó cũng quay người trở lại đường lớn.