Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 134: Đổi Trắng Thay Đen



Sáng hôm sau.

Rầm!

“Ai cho phép ngươi trèo lên giường của ta?”

Lê Dương Chính giơ chân đạp Mộc Lâm từ trên giường văng xuống đất, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận.

Mộc Lâm bảy ra vẻ mặt sợ hãi tự ôm lấy cơ thể trần trụi của mình, nói: “Là em đây, mình không nhận ra em sao? Em mới thật sự là Trương Ai Thống, kẻ lúc trước chỉ là giả mạo mà thôi.”

“Ngươi nói láo!” Lê Dương Chính quát to.

Mộc Lâm liên tục lắc đầu vội vàng giải thích: “Em nói thật mà, kiếp… kiếp trước chúng ta là vợ chồng, kiếp này không hiểu sao thân thể của em lại bị yêu ma đoạt mất, mình phải tin em.”

Lê Dương Chính tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn gằn từng chữ một nói: “Nếu ngươi còn dám gọi ta một tiếng mình nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi đấy.”

Chỉ một mình nhóc con được phép gọi hắn như vậy thôi, thằng khốn này là cái thá gì mà dám chiếm chỗ của em ấy chứ?

Mộc Lâm tủi thân cúi mặt xuống khóc nức nở, Lê Dương Chính hít một hơi thật sâu, hắn đè cảm giác ghê tởm trong cổ họng xuống rồi hỏi: “Ngươi nói ngươi là Trương Ai Thống, vậy ngươi có bằng chứng gì hay không?”

Mộc Lâm lắc đầu nghẹn ngào đáp: “Nếu có thì em đâu im lặng tới hôm nay, em chỉ biết kiếp trước chúng ta ở bên nhau và thân xác của mình bị người ta cướp mất mà thôi, mình… chàng hãy cho em thời gian để chứng minh được không?”

Nói xong nó im lặng chờ quyết định của Lê Dương Chính, mãi một lúc lâu sau cũng không thấy hắn lên tiếng, nó bèn ngẩng đầu lên thì lập tức đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của hắn.

“Ngươi nói đúng, ta sẽ cho ngươi ở bên cạnh ta một thời gian, nếu cảm giác ngươi cho ta là đúng, ta sẽ bù đắp cho ngươi.”

Mộc Lâm vui mừng nhoẻn miệng cười tươi, nó định tiến tới ôm lấy Lê Dương Chính thì hắn bỗng quăng chiếc chăn về phía nó, nói: “Trong thời gian này ta vẫn sẽ tìm kiếm vợ ta, tốt nhất ngươi đừng nên nhúng mũi vào chuyện này.”

Mộc Lâm dịu ngoan gật đầu, sau đó Lê Dương Chính mặc quần áo vào rời đi, hắn vừa biến mất, nó lập tức thu hồi nét mặt buồn thương vừa rồi, khóe môi lại nở một nụ cười quỷ quái.

Chính à, chàng cứ tìm đi, tìm bao lâu cũng được, Trương Ai Thống sẽ không xuất hiện nữa đâu, từ nay về sau, chỉ có Mộc Lâm này mà thôi.

Sau hôm đó, địa vị của Mộc Lâm trong phủ thứ sử thay đổi ngoạn mục, nó được ban cho ở phòng riêng, được mặc quần áo xinh đẹp sang trọng và có người hầu hạ, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ biết nó đã thành công leo lên người ngài thứ sử rồi.

Người hầu trong phủ đều lắc đầu thở dài, mặc dù chỉ tiếp xúc hai tháng, nhưng họ đều yêu quý Trương Ai Thống vì cậu hiền lành lại giỏi giang, thật không ngờ chủ nhân vừa mất tích, kẻ hầu đã lập tức thừa cơ quyến rũ chủ nhà, đúng là không có liêm sỉ mà.

Nghĩ là nghĩ vậy thế nhưng lại không có ai dám công khai bất mãn ra mặt, bởi vì bây giờ Mộc Lâm đang được ông thứ sử yêu thương, họ mà manh động không khéo sẽ bị phạt nặng.

Hơn nữa có vẻ thằng nhóc này bắt đầu bộc lộ bản chất rồi, mấy ngày qua nó liên tục đòi hỏi hạch sách hành hạ người làm, bây giờ bầu không khí trong phủ mịt mờ khói lửa, người hầu khổ không thể tả, dần dà họ chuyển sang trách luôn cả Lê Dương Chính.

Hôm nay đã gần nửa tháng Mộc Lâm sống trong nhung lụa, đây mới là cuộc sống mà nó hằng mong ước, Mộc Sinh làm không được, nhưng nó lại chiếm lấy một cách dễ dàng, bây giờ cũng nên báo tin cho “mợ ba” biết rồi.

Mộc Lâm mặc lên người một bộ quần áo thật đẹp, đầu đội mấn, toàn thân hoa quý không thể tưởng, sau đó nó đi ra ngoài, leo lên một chiếc xe ngựa rồi tự mình đánh lái tới khu rừng nằm tại ranh giới giữa Quyền Châu và Tây Châu, đây là khu vực ít ai lui tới, xung quanh chỉ có một căn nhà duy nhất.

Căn nhà này là của một ông già làm nghề săn bắn, ông ta không vợ không con cũng không có họ hàng thân thích, bình thường săn bắt thú hoang trong rừng làm thức ăn và đổi lấy tiền mua sắm vật dụng sinh hoạt cần thiết.

Mộc Lâm bước xuống xe ngựa, ông già thợ săn vội vàng chạy ra đón tiếp: “Quý nhân tới rồi.”

Mộc Lâm gật đầu, sau đó đưa cho ông ta một mân tiền rồi hỏi: “Chuyện ta dặn dò, ông có làm đúng không?”

Lão thợ săn đáp: “Bẩm quý nhân, hằng ngày cơm ba bữa đều đầy đủ, chỉ là người bên trong kén ăn quá, ăn cái gì cũng nôn ra, đây cũng không lỗi của tôi mà.”

Mộc Lâm phất tay cho ông ta lui rồi tự mình bước vào trong nhà.

“Mợ ba, mới có mấy ngày mà sao mợ xanh xao quá, kiểu này làm sao chờ đến lúc tận mắt nhìn thấy cậu ba cưới con vào nhà được.”

Mộc Lâm đi tới trước mặt Trương Ai Thống đang bị trói tay trên một thanh xà ngang.

Trương Ai Thống nhìn nó với ánh mắt chứa đầy sự đề phòng.

“Mộc Lâm, ngươi mau thả ta ra, ta có thể coi như không có chuyện gì mà để ngươi đi, thậm chí còn cho ngươi một số tiền để sinh sống.”

Mặc dù cậu không biết mục đích của Mộc Lâm khi bắt cóc mình là gì, nhưng cậu phải giữ lấy tính mạng, bởi vì bây giờ trong bụng cậu còn có một đứa trẻ.

“Ha ha ha, ngài lương thiện thật đó, thảo nào liên tục bị tôi và Mộc Sinh lợi dụng, nhưng lương thiện đặt không đúng chỗ thì chính là ngu ngốc rồi.”

Trương Ai Thống im lặng không nói gì, Mộc Lâm lại tiếp tục lên tiếng: “Mợ thấy bộ quần áo trên người tôi thế nào, xinh đẹp không? Là cậu ba… à không, chàng Chính đặt may cho tôi đấy, mợ nhìn tôi xem, khoác lên người gấm vóc lụa là cũng sang quý đâu kém gì mợ.”

“Chắc là mợ chưa biết đâu nhỉ? Tôi nói với chàng Chính rằng mợ đã đoạt xác của tôi để lợi dụng chàng ấy, chàng ấy lập tức tin ngay, sau đó… chúng tôi đã ăn nằm với nhau, những gì tôi đang hưởng thụ chính là thứ chàng ấy bù đắp cho tôi sau những năm tháng mà mợ đoạt xác của tôi đấy.”

Trương Ai Thống hoảng hốt liên tục lắc đầu nói: “Không, chàng ấy sẽ không tin lời ngươi nói đâu.”

Mộc Lâm mỉm cười: “Nếu không tin sao tôi lại có những thứ này? Hưm… Mộc Sinh nói đúng, đều là hạng tôi tớ như nhau, mợ có được thì tôi cũng có được, rồi đây sự yêu thương của chàng Chính sẽ chỉ thuộc về tôi mà thôi.”

Nó áp sát mặt mình vào mặt cậu, nói: “Thật ra chàng Chính cũng đâu có yêu thương mợ, nếu không thì tại sao lại cho một người đàn ông như mợ uống thuốc ngừa thai? Trong thuốc ngừa thai có độc tính, chàng ấy chỉ muốn mợ chết dần chết mòn mà thôi.”

Đôi mắt của Trương Ai Thống đỏ lên, trong con ngươi tràn đầy sự thất vọng, Mộc Lâm nhìn mà khoái chí lắm, nó đứng thẳng người dậy rồi xoay lưng lại.

“Mợ cứ ở đây thêm một thời gian nữa đi, nể tình chúng ta từng là chủ tớ, tôi sẽ cho mợ được chết toàn thây.”

Nói xong nó ngạo nghễ bước ra khỏi căn nhà của lão thợ săn, thật ra trước khi bước vào làm người ở trong phủ thái sư, Mộc Lâm đã nghe phong thanh tin đồn cậu ba Lê Dương Chính cực kỳ tiêu thương một nam sủng, lúc đó nó từng ước mình cũng sẽ được như vậy để thoát cảnh nghèo khổ, sau khi tận mắt nhìn thấy hắn cưng chiều cậu hết mực, dã tâm này của nó lại càng thêm bành trướng.

Vì thế nó bắt đầu âm thầm học theo điệu bộ cư xử của Trương Ai Thống để sao cho giống cậu nhất, nếu Mộc Sinh bắt chước một cách lộ liễu thì nó lại bắt chước một cách kín đáo, có như thế mới không để người khác phát hiện ra sự giả dối của nó.

Mang theo tâm trạng vui sướng khi đạt được ước nguyện, Mộc Lâm gọi lão thợ săn lại, đưa cho ông ta một túi tiền rồi nói: “Ông xử lý cho gọn người bên trong.”

Lão thợ săn vui mừng nhận lấy túi tiền, đang định hứa hẹn thì đột nhiên có một tốp binh lính xông tới khống chế hai người.

Sau đó Lê Dương Chính bước ra, Mộc Lâm mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.

“Chàng…”

“Câm miệng!”

Lê Dương Chính lướt qua người nó xông thẳng vào trong nhà, một lúc sau hắn chạy ra xốc cổ áo của Mộc Lâm lên, quát lớn: “Thống đâu? Ngươi giấu em ấy ở đâu rồi?”

Hóa ra vừa rồi khi vào bên trong hắn chỉ nhìn thấy sợi dây thừng trên sàn nhà, cửa sổ thì mở toang còn người thì không thấy đâu.

Mộc Lâm thấy Trương Ai Thống không còn ở trong nhà, đáy mắt xẹt qua một tia sáng kỳ dị, nó nói: “Tên yêu ma đó đã bị em giết, xác cũng bị đốt thành tro rồi.”

Chát!

Lê Dương Chính vung tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Mộc Lâm, máu miệng lập tức trào ra, nhưng nó lại nở nụ cười, hàm răng bê bết máu khiến cả khuôn mặt của nó trở nên vặn vẹo.

“Hóa ra chàng đang diễn kịch với em sao? Chàng chưa từng tin lời em nói đúng không?”

Thật ra Mộc Lâm biết rất rõ điều đó, nhưng nó không đợi được nữa rồi, nếu còn tiếp tục ngày ngày chứng kiến Lê Dương Chính và Trương Ai Thống ân ái với nhau, nó sợ mình sẽ ganh ghét đến điên mất, vì thế nó mới được ăn cả ngã về không, kết quả đúng như nó dự đoán, người đàn ông trước mặt này quá thông minh, không hổ là người nó để mắt tới.

Lê Dương Chính bóp chặt cổ của nó, nghiến răng nói: “Tốt nhất ngươi nên nói cho ta biết tung tích của em ấy, may ra ta còn cho ngươi con đường sống, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết thật khó coi đấy.”

Mộc Lâm bật cười, nụ cười thật thê lương: “Ngay cả lời dụ hoặc cũng giống nhau đến vậy, tôi thua rồi, nhưng tôi thật sự không biết Trương Ai Thống đang ở đâu, ngài có giết tôi cũng vậy thôi.”

Nhìn dáng vẻ phó mặc cho số phận của Mộc Lâm, Lê Dương Chính biết không thể hỏi ra điều gì bèn quát: “Bẻ gãy tay chân của nó rồi nhốt nó vào đại lao, một số khác theo ta lùng sục khắp khu rừng này.”