Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 51: Đối Đáp



Hiệu suất làm việc của nhóm người bên tiệm sách rất mạnh, trong vòng ba ngày đã chép thành công một trăm quyển sách toán học cơ bản kèm theo hình minh họa, sau khi kiểm tra thành phẩm, Lê Dương Chính quyết định đưa lên kệ ngay lập tức, đồng thời tiếng hành hoạt động tuyên truyền.

Nếu là hàng hóa thông thường như lượng thực vải vóc, cửa hàng có thể trực tiếp rao bán thu hút người qua đường, nhưng loại hàng hóa cao cấp có giá trị tín ngưỡng như sách thì không thể làm vậy, sẽ bị nhóm văn nhân buộc tội làm mất phẩm giá của người có học, vì thế Lê Dương Chính bèn thả người ra câu con mồi, đối tượng đầu tiên chính là đám thư sinh chờ ngày thi Hương trong kinh thành.

Tiệm sách dưới danh nghĩa tài sản của thái sư mở cửa đón khách, như thường lệ người ra vào chỉ có nhóm thư sinh nghèo không có tiền mua sách, muốn vào tiệm đọc lõm vài quyển rồi tay không ra về, thái sư coi trọng nhân tài cho nên cũng không chấp nhất mà để họ tự do đọc sách trong tiệm.

Thư sinh họ Trịnh là người ở làng Mộc Vĩnh, lần này gã theo thầy đến kinh thành dạo chơi một vòng cho mở mang đầu óc, nhưng ngặt nỗi vòng giao tiếp của văn nhân quá phức tạp, hết cách gã chỉ có thể tách thầy mình ra rồi vào tiệm sách giết thời gian, nào ngờ vừa tiện tay cầm một quyển sách có tựa đề “Toán học nhập môn” lên đọc, gã đã không thể rời mắt được.

So với học văn học chữ, gã càng thích học toán, nhưng thầy giáo luôn nói tứ thư ngũ kinh mới là chính đạo của nho sĩ, đừng nghĩ rẽ lối tắt cẩn thận hại nhiều hơn lợi ảnh hưởng con đường công danh vì thế gã chỉ đành tạm gác yêu thích sang một bên, nhưng sau khi đọc quyển sách này gã như được mở ra cánh cửa mới, bao nhiêu bế tắc đều được khai thông, lại còn có hình minh họa, chỉ cần có đầu óc thì sẽ hiểu ngay, càng lật hai mắt của gã càng sáng rực rồi dần dần chìm vào thế giới học thức bên trong quyển sách mà quên đi mọi thứ xung quanh.

Lật xem được hai ba trang, gã nhìn thấy mục ôn luyện bèn cầm lấy cây bút lông, đang định áp dụng những gì mình vừa học để tìm đáp án thì bị tiểu nhị ngăn lại: “Cậu gì đó ơi, sách chưa bán không thể ghi bậy vào trong.”

Lúc này thư sinh họ Trình mới sực nhớ mình chỉ đang xem lõm sách trong tiệm, gã gãi đầu ngại ngùng nói: “Vậy bán cho tôi một quyển này đi, à mà anh tiểu nhị này, không biết văn hào Thoại Quang là người xứ nào, hiện đang ở đâu? Tôi có thể đến thăm hỏi không?”

Gã nhìn bên ngoài bìa sách có để tên tác giả và biên soạn là Thoại Quang thì nghĩ đây là tên của người viết ra quyển sách đại tài này, nếu có thể diện kiến thậm chí bái làm thầy thì chuyến đi này gã có thu hoạch lớn rồi.

Nhưng tiểu nhị lại lắc đầu nói: “Ông Thoại Quang không thích phô trương nên rất ít khi xuất đầu lộ diện, thôi để tôi tính tiền cho cậu, cậu có muốn lấy thêm một quyển ôn luyện không? Bên này có đủ loại sách ôn luyện từng dạng toán và cả tổng hợp nữa đấy.”

Tiểu nhị dẫn thư sinh họ Trịnh tới quầy bên cạnh, cầm lấy một quyển lật ra xem gã lập tức trợn tròn mắt, quá… quá nhiều quá phức tạp rồi, sau khi gã học xong quyển nhập môn kia có thể giải được mấy bài ôn luyện này sao? Phải mua!

Gã thư sinh bèn mua hai quyển nhập môn, ba quyển ôn luyện, hai cây bút lông và một bộ que tập đếm từ tiệm sách, đến khi gã thanh toán tiền thì phát hiện trên người mình chỉ có bốn mân lẻ ba mươi xu tiền.

“Thật ngại quá tôi không mang đủ tiền, hay là tôi một mua quyển nhập môn và hai quyển ôn luyện trước sau đó quay lại mua mấy thứ khác sau nhé.”

Tiểu nhị lập tức tính toán, một quyển nhập môn giá hai mân tiền, ôn luyện giá một mân, bút lông giá bốn mươi xu, bộ que giá mười xu, nếu tính theo những gì ban đầu gã thư sinh này muốn mua thì cần tám mân hai mươi xu, bây giờ gã chỉ lấy ba quyển sách tính ra còn tới ba mươi xu tiền.

Nghĩ đến đây, tiểu nhị nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ, cười nói: “Nếu không đủ tiền thì cậu đây nên mua một quyển nhập môn, một quyển ôn luyện cơ bản, một cây bút lông và một quyển tập nháp giá sáu mươi xu để ghi đáp án tránh làm dơ sách, như vậy sẽ tốt hơn.”

Thư sinh ngạc nhiên hỏi: “Tôi còn chưa biết mình sẽ trả bao nhiêu mà anh đã tính ra nhanh như vậy mà không cần đánh bàn tính sao?”

Tiểu nhị cười đáp: “Đương nhiên, ông Thoại Quang đã chỉ cho chúng tôi cách tính nhẩm đấy, bây giờ toàn bộ người làm công như chúng tôi đều tính toán rất nhanh.”

“Vậy sao? Nếu thế thì ta muốn thử ngươi một phen.” Một giọng nam từ trên lầu vọng xuống.

Người tới là một thanh niên ăn mặc hoa quý có kẻ hầu đi theo sau, vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường, người này nhìn tiểu nhị hỏi: “Nếu ta chỉ muốn mua quyển nhập môn và tập nháp với số tiền vị thư sinh này có thì có thể mua bao nhiêu?”

Tiểu nhị lập tức tự tin trả lời: “Ngài có thể mua được một quyển nhập môn và ba quyển tập nháp còn dư lại hai mươi xu ạ.”

Thanh niên kia nhướng mày: “Trả lời nhanh vậy sao? Ta lại hỏi nếu chỉ muốn mua bút lông, nghiên mực và tờ giấy trắng thì thế nào?”

Lần này toàn là số lẻ, nhưng tiểu nhị vẫn nhanh nhảu đáp: “Nghiên mực giá năm mươi xu, một tờ giấy giá một xu, ngài có thể mua được bốn cây bút, hai nghiên mực và năm mươi tờ giấy trắng ạ.”

Thanh niên nhìn tên hầu của mình loay hoay tính toán mãi lại ra kết quả khác bèn hỏi: “Tại sao ngươi không bán sáu cây bút, một nghiên mực, mười tờ giấy hoặc năm nghiên mực một cây bút hai mươi tờ giấy?”

Tiểu nhị đáp: “Đây là cách đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa do cậu ba nhà tôi dạy đấy ạ, nếu dồn ép bán quá nhiều một loại hàng hóa dẫn đến mất cân bằng khả năng cung cầu, đến khi người cần bút không có họ sẽ đi sang nơi khác mà mua, tiệm của chúng tôi sẽ mất một khách hàng mục tiêu.”

“Hay!” Thanh viên vỗ tay khen thưởng.

“Thật không ngờ tại nơi này lại xuất hiện kỳ tại hiếm có như vậy, nếu có dịp ta phải đến diện kiến thái sư để được gặp cậu ba của ngươi và ông văn hào Thiệu Quang mới được.”

Hiện tại xung quanh tiệm sách đã tập trung khá đông thư sinh nho sĩ, họ cũng đã nghe được đoạn đối đáp giữa tiểu nhị và vị thanh niên kia, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc, hoang mang nhìn nhau.

“Thật sự quyển sách đó khiến mình tính toán nhanh chóng như vậy sao?”

“Vừa rồi tiểu nhị không hề suy nghĩ đã trực tiếp nói ra đáp án, lại còn tối ưu hàng hóa gì đó nữa.”

“Không lý nào người đọc sách như tôi lại thua một tiểu nhị tiệm sách, tôi phải mua quyển sách toán học nhập môn kia về nghiên cứu.”

“Tôi muốn đọc trước rồi mới quyết định mua hay không.”



Đám người bên ngoài chen chúc nhau tiến vào tiệm sách, chỉ có vài người đứng bên ngoài, một nho sĩ tuổi ngoài bốn mươi hừ lạnh mỉa mai: “Đúng là bại hoại mà, chữ nghĩa không lo học lại đi lao vào thứ tà ma ngoại đạo này.”

Một thư sinh trẻ đang chen chúc nghe vậy lập tức phản bác: “Bác học cao hiểu rộng như vậy chắc từng nghe nhắc đến ông Tự Khiên chứ? Năm xưa do ông ấy tính toán giỏi nên được nhà vua đặc cách cho vào triều làm quan, hiện đang là quan tứ phẩm trong hộ bộ, đến cả nhà vua còn coi trọng mà trong miệng bác lại biến thành tà ma ngoại đạo sao?”

“Ngươi…” Lão nho sĩ kia tức giận đến mức đỏ mặt, đang định tìm người tranh cãi phụ mình thì phát hiện mấy người đứng bên ngoài cùng ông ta đã lao vào đám đông chen chúc.

Một trăm quyển sách toán nhập môn nhanh chóng được bán hết, ngay sau đó cả kinh thành nhấc lên một ngọn sóng tranh luận vô cùng sôi nổi xoay quanh quyển sách mới ra lò này, đồng thời tên tuổi của ông văn hào Thiệu Quang cũng xuất hiện trong lời bàn tán của đám người ngồi lê đôi mắt tại trà lâu tửu quán.

Lúc này, bên trong hoàng cung.

Vua Định Ưng cười hỏi: “Thật sự thú vị như vậy sao?”

Vị thanh niên vừa xuất hiện bên trong tiệm sách đáp: “Đúng vậy, chính em đã đích thân đối đáp với tên tiểu nhị kia mà, người viết ra quyển sách kia và cả con trai thứ ba của thái sư đều là nhân tài hiếm có.”

Vị thanh niên này chính là ông thân công Ninh Khanh, em họ của nhà vua được phong đất tại Huyền Châu, lần này đến kinh thành là để chuẩn bị mừng thọ Hoàng thái hậu.

Vua Định Ưng gật gù, sau đó bật cười nói: “Có lẽ buổi lâm triều ngày mai sẽ rất náo nhiệt đây.”

- -

Lời của Gừng: Sự thật chứng minh chủ nhật ít chương hơn ngày bình thường.