Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 37: Anh ta quan tâm mình như vậy, khẳng định thích mình, mới là lạ



"Người thân bị bệnh, xem bệnh trong huyện thành. Phòng trong nhà không còn, tôi chỉ có thể tạm thời về quê."

Cố Phi nhìn đôi mắt Thẩm Dao đỏ bừng, nhịn không được hỏi lại: "Cô bị làm sao vậy? Sao lại khóc như vậy? Có phải có người bắt nạt cô hay không?"

Thẩm Dao xấu hổ lắc lắc đầu.

Cô cũng không thể nói cho Cố Phi, bởi vì chính mình lười biếng, bị dỗi mới khóc?

Vậy mất hết mặt mũi......

"Tôi không sao...... Chỉ là trong nhà có chút việc nhỏ thôi." Thẩm Dao nhỏ giọng nói.

Bởi vì liên quan đến Cố thư ký, Cố Phi đã sớm biết nhà Thẩm Dao phát sinh chuyện gì. Nhìn thiếu nữ trước mắt vì chuyện này mà khóc thương tâm như vậy, trong lòng anh cũng có chút thương xót.

Cố Phi ngồi ở bên cạnh Thẩm Dao, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều, có một số việc không phải cô khổ sở là có thể thay đổi. Nếu chị cô đã có lựa chọn của chính mình, vậy cô cứ kệ chị ấy đi."

Thẩm Dao:?? Anh ấy đang nói gì?

Ngẩn người trong chốc lát, Thẩm Dao mới nhận ra là Cố Phi đang hiểu lầm.

Nhưng là cũng có thể xem đây là một hiểu lầm mỹ lệ.

Thẩm Dao cầm khăn tay của Cố Phi trong tay, nhẹ nhàng lau nước mắt, khóe mắt không ngừng đánh giá trên người Cố Phi.

Không giống đàn ông ở nông thôn, Cố Phi có một kiểu tóc thời thượng. Trên người ăn mặc áo sơ mi màu trắng, làm người cảm giác trước mắt sáng ngời.

Thẩm Dao không tự giác đỏ mặt, khăn tay bị cô ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Được, tôi cũng phải nhanh về nhà, bằng không ba tôi sẽ sốt ruột. Cô cũng trở về sớm đi. Ở bờ sông dễ trúng gió lại sinh bệnh." Cố Phi nói xong thì đứng dậy.

Thẩm Dao ngơ ngẩn, sốt ruột nói: "Khăn tay của anh...... Bị tôi làm bẩn rồi, tôi giặt sạch sẽ trả lại cho anh."

Cố Phi cười nhẹ, "Không sao. Tôi còn rất nhiều."

Nhìn bóng dáng Cố Phi tiêu sái xoay người đi, Thẩm Dao ngượng ngùng cười.

Anh ấy quan tâm mình như vậy, nhất định thích mình......

Vì sao trước kia chưa từng phát hiện Cố Phi có tâm tư với mình nhỉ. Cô ta ngây ngốc bật cười. Lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác động lòng xuân.

Cô ta không biết chính là, loại áo giác này sẽ có một ngày làm cô ta mất hết mặt mũi.

......

Đi đến cửa nhà.

Thẩm Thanh ở xa đã thấy có một người phụ nữ đi qua đi lại trước cửa nhà mình.

"Cô là ai? Ở trước cửa nhà tôi làm cái gì?" Thẩm Thanh tiến lên hỏi.

Người phụ nữ kia liếc mắt đánh giá Thẩm Thanh, không trả lời, mà hỏi: "Chính là cô mua căn nhà này?"

"Là tôi. Rốt cuộc cô là ai, tìm tôi có chuyện gì?" Thẩm Thanh ngắn gọn dứt khoát hỏi.

Người phụ nữ cau mày nói, nói: "Tôi là cháu gái bà Lưu, Lưu Phương. Bà không có con cái, theo lý căn nhà này phải để lại cho tôi. Cô không được sự đồng ý của tôi, không thể ở lại căn nhà này. Hơn nữa tôi không gật đầu, ai cũng không có quyền bán căn nhà này."

Thẩm Thanh ý vị thâm trường nhìn cô ta một cái, nguyên lai là tới ăn vạ.

Nghĩ lại, kiếp trước cô chưa từng nghe nói bà Lưu còn có một vị cháu gái.

Hiện tại chạy ra, tám phần là vì tiền bán nhà.

Thẩm Thanh cười lạnh, "Căn nhà này tôi đã mua, có giấy trắng mực đen rõ ràng. Cô nói là của cô? Vậy cô có chứng cứ gì sao?"

"Điều này còn cần chứng cứ sao? Tôi là tiểu bối của duy nhất của bà ấy, căn nhà này dĩ nhiên là để lại cho tôi. Do tôi làm chủ." Dáng vẻ Lưu Phương coi là đương nhiên.

"A. Tiền tôi đã đưa vào trong đội, nếu cô thật sự muốn đòi tiền, thì đến đội mà đòi. Tôi không có khả năng trả thêm lần nữa."

Thẩm Thanh biết chắn chắn là cô ta không dám đi. Dù sao, nếu đến công xã làm loạn, cô ta cũng không chiếm được lý.

Sở dĩ càn rỡ như vậy, vì cho rằng Thẩm Thanh là một người phụ nữ dễ khi dễ.

"Tôi không đi! Tôi mặc kệ là ai thu tiền, tôi chỉ biết là tôi không thu. Nếu căn nhà này là của tôi, vậy cô không thể ở đây!" Lưu Phương dang hai tay, đi về phía cửa ngồi xuống, cực kỳ vô lại.

"Mọi việc đều phải có chứng cứ. Trên tay tôi có chứng minh của công xã, có thể chứng minh căn nhà thuộc quyền sở hữu của tôi! Nếu cô không rời đi, đừng trách tôi không khách khí." Thẩm Thanh lạnh lùng, nhắc nhở nói.

Khóe miệng Lưu Phương nhếch lên một nụ cười khinh miệt, nằm thẳng trên mặt đất, "Trừ phi cô đưa tiền, nếu không tôi tuyệt đối không đi. Nếu cô muốn đi vào, thì phải giẫm lên người tôi."

Cô ta đắc ý nhìn Thẩm Thanh, chắc chắn rằng cô không dám.

Dù sao Thẩm Thanh một lần có thể bỏ ra 50 đồng khẳng định là kẻ có tiền, nhất định sẽ lấy tiền tống cổ cô ta, một điều nhịn chín điều lành.

Lưu Phương nằm trên mặt đất vọng tưởng, không hề chú ý tới sắc mặt người trước mặt không kiên nhẫn.

Cái gọi là người hiền sẽ bị bắt nạt, ngựa tốt sẽ bị người cưỡi.

Nếu lần đầu tiên thỏa hiệp, rất nhanh sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba......

Cô cũng không phải đại gia!

Thẩm Thanh buông đồ vật trong tay, hít sâu một hơi.

Nhấc thân hình nhỏ gầy chắn ngang của Lưu Phương lên.

"Cô!! Cô mau thả tôi xuống! Cô muốn làm gì! Cô buông tôi ra!" Thân thể Lưu Phương bay lên trên không, cảm thụ được sức lực kinh người của Thẩm Thanh, sợ tới mức không chịu được.

"Tôi cảnh cáo cô, thân thể tôi không tốt! Nếu cô làm tôi bị thương, nửa đời sau tôi đều sẽ ăn vạ cô!! Cô mau buông tôi xuống, cô muốn đi đâu? Cô không phải là muốn giết chết tôi chứ??" Lưu Phương không nhịn được giãy giụa thân thể, đáng tiếc sức lực không ảnh hưởng chút nào tới Thẩm Thanh.

Trải qua nhiều ngày tĩnh dưỡng trong không gian, sức lực Thẩm Thanh đã lớn như một người đàn ông trưởng thành.

Thẩm Thanh không quan tâm Lưu Phương giãy giụa và chửi rủa, mặt không biểu tình đi lên phía trước. Sau khi cách nhà mấy chục mét thì ném người xuống dưới mặt đất.

"Ai ui! Bộ xương già của tôi! Cô đây là muốn mạng già của tôi! Cô đáng chém ngàn đao." Lưu Phương bị ngã dập mông, ngồi trên mặt đất mắng Thẩm Thanh.

"Đây chỉ là chút giáo huấn nhỏ cho cô. Nếu cô còn tiếp tục dây dưa, tôi......" Thẩm Thanh cười ý vị thâm trường, uy hiếp nói: "Cách chỗ này không xa có một cái động rắn......"

Trên người Lưu Phương lập tức nổi da gà.

Người phụ nữ trước mắt chẳng lẽ là ma quỷ sao??

"Cô! Cô chờ đó cho tôi!"

Thẩm Thanh không quan tâm ánh mắt hung tợn của đối phương, xoay người về đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Thanh lấy toàn bộ kẹp chuột lần trước đặt ở phòng bếp và nhà chính ra, tất cả đều để ở dưới chân tường.

Lưu Phương này nhìn qua không giống người dễ đối phó, cô cần phải phòng bị trước một chút.

Đặt kẹp chuột xong, lúc này Thẩm Thanh mới về phòng bếp, nấu đồ ăn đơn giản ăn cơm chiều.

Sắc trời đã muộn, Thẩm Thanh đi quanh ngoài phòng ngủ nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Lưu Phương. Lúc này mới yên tâm về trong phòng khóa kĩ cửa.

Đi vào không gian.

Trong không gian, bởi vì cây ăn quả đã hái hết quả, nên hiện giờ vẫn là trạng thái nở hoa.

Rau dưa trồng trong đất đã được thu hoạch. Thu hoạch sớm, gieo trồn sớm, cả đêm Thẩm Thanh thu hoạch hết rau dưa trong đất.

Trong lồng gà bên cạnh đồng ruộng, cô chỉ nuôi hai con gà.

Còn thừa ba con, nuôi ở ngoài hiện thực.

Làm như vậy, một là có thể xem sự khác biệt của động vật trong không gian và hiện thực như thế nào. Hai là có thể che giấu tai mắt, không để cho người khác chú ý.

Thẩm Thanh lại tiếp tục gieo trồng rau dưa, cuối cùng kiệt sức, rất nhanh ngủ mất.

Ngày tiếp theo, cô còn chưa tỉnh ngủ, đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa.