Sống Lại Thập Niên 70, Thôn Thảo Theo Đuổi Nuông Chiều Ta

Chương 56: Kiếm một khoản nhỏ, kết bạn với tiểu thương



"A!!!" Giang Ninh đang buồn bực thì đột nhiên bị một vật mềm mại đập vào người. Chờ cô ta phản ứng lại thiếu chút nữa hét ầm ĩ lên.

Cô ta dậm chân, nhảy xa hai mét.

Thẩm Thanh nhặt đầy một túi, mở cửa ra đi ra ngoài.

Giang Ninh nghe thấy động tĩnh vội vã chạy đi xa.

Thẩm Thanh nhìn thân ảnh dần dần biến mất, cong khóe miệng lên.

Thù này, cô nhớ kỹ.

......

Giang Ninh chạy thẳng một mạch không dừng lại về nhà họ Giang.

Tiện nhân này quả thực không phải người...... Sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Sau khi về đến nhà, tinh thần cô ta vẫn còn chưa bình tĩnh hẳn, uống từng ngụm nước tự an ủi.

Giang Kiến nhìn thấy Giang Ninh trở về nhanh như vậy, thì đi tới, "Chị, thế nào rồi?"

Giang Ninh lắc mạnh đầu, "Tiện nhân này...... Quả thực không phải người."

Cô ta lắp bắp kể lại chuyện vừa rồi một lần. Sắc mặt Giang Kiến cũng ngày càng trắng bệch.

"Không được! Dựa vào cái gì mà cô ta bắt những con rắn đó! Đó chính là công sức em cực khổ bắt hơn nửa tháng đó! Nếu không phải vận khí em tốt gặp được ổ rắn, sao em có thể bắt được nhiều rắn nhỏ như vậy! Em còn đang dự định mang đến chợ đen bán để kiếm tiền tiêu trung thu đó!" Giang Kiến vội vàng muốn ra khỏi cửa.

Cậu ta cũng không thể để cố gắng lâu như vậy như đá ném xuống sông được!

Giang Ninh túm chặt tay cậu ta, tức giận nói: "Em đi làm gì? Chẳng lẽ em muốn đòi lại từ Thẩm Thanh?"

"Đương nhiên rồi! Những con rắn đó em dự định để bán! Em không có khả năng để người phụ nữ kia chiếm tiện nghi!"

Giang Ninh tức giận mặt mày lúc xanh lúc hồng, "Em có phải ngu ngốc hay không! Nếu hiện tại, em đi đòi Thẩm Thanh rắn thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này! Nếu người trong đội biết chúng ta làm loại chuyện này, sẽ bàn luận ở sau lưng như thế nào?"

"Em!" Giang kiến bị hỏi không nói lên lời.

"Vậy thì làm sao bây giờ? Em cũng không có khả năng ngậm bồ hòn làm ngọt đâu!"

"Hiện tại không phải vấn đề có hại! Nếu chuyện chúng ta làm thật sự để người trong đội biết, vậy thì cột sống cũng bị người chọc đứt! Về sau, em có còn muốn lấy vợ hay không?"

Giang Kiến không nói.

Mặc dù xót rắn. Nhưng cậu ta càng muốn cưới vợ......

"Đừng nóng vội. Thẩm Thanh rất khó đối phó. Chị sẽ nghĩ biện pháp khác để trả thù cô ta, chuyện này không để yên được!"

Giang Kiến cũng tức giận gật đầu. Dám chiếm rắn của mình, tuyệt đối không để cô ta sống tốt.......

Thẩm Thanh trở lại trong nhà, cất toàn bộ rắn còn thừa vào túi.

Cô cầm túi đi vào trong buồng, khóa kĩ cửa rồi đi vào không gian.

Những con rắn này không có giá trị làm thuốc, mang đến chợ bán cũng không được bao nhiêu tiền. Không bằng, bán hết cho nhà gỗ nhỏ.

Cô để cả túi vào trong rổ rồi ấn xác nhận.

Được mười đồng..

Thẩm Thanh nhếch miệng nở nụ cười. Mặc dù không được nhiều lắm. Nhưng, tốt xấu cũng là không công mà có được, cũng coi như là chuyện tốt.

Sau khi rời khỏi không gian thì Thẩm Thanh cũng không còn buồn ngủ nữa.

Rốt cuộc huyện thành cách cũng không gần. Cô cũng phải xuất phát sớm chút.

Cô cầm theo đèn dầu, ngồi ở nhà chính mở sách giáo khoa ra.

Kiếp trước, cô cũng từng khát vọng đi học, chỉ là không có cơ hội thôi.

Thẩm Thanh cầm bút viết từng nét chữ trên giấy.

Nhìn chữ của Lâm Dư trên giấy, Thẩm Thanh đột nhiên nhớ tới chuyện phát sinh giữa cô và Lâm Dư ngày ấy, trong lòng có chút ấm áp.

Cô đột nhiên nhớ tới hiện tại là tháng 9. Cách thời gian khôi phục thi đại học cũng chỉ có hơn một tháng......

Có muốn nói cho Lâm Dư hay không......

Nếu mình đột nhiên nói cho anh ấy, sắp khôi phục thi đại học. Lỡ như khiến anh ấy hoài nghi thì làm thế nào.

Thẩm Thanh nắm chặt bút, trong lòng rối rắm.

Lâm Dư là người tốt. Nửa đời sau của anh ấy không nên tiếp tục như thế này......

Cô còn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Thời gian đã tới ba giờ.

Thẩm Thanh vội vàng thu dọn giấy bút rồi xách túi ra cửa.

Có kinh nghiệm lần trước, Thẩm Thanh cũng không sợ hãi trời tối nữa.

Cô đi theo đường nhỏ ra quốc lộ, ngựa quen đường cũ tới phố ở thành Nam. Cô ngồi xổm ở một góc lần trước.

Không được bao lâu, người ở chợ đen dần dần nhiều lên.

"Thật lâu rồi không thấy cô tới."

Thẩm Thanh đột nhiên ngẩng đầu, "Anh là? Chúng ta quen biết sao?"

Thẩm Thanh có chút khẩn trương. Cô đã che kín mít, không có khả năng bị nhận ra chứ.

"Lần trước, ta mua dược liệu và rắn của cô ở đây, đã quên rồi sao?"

"Anh còn nhớ rõ sao?" So với đã quên, nhớ rõ càng làm cho người ta kinh ngạc.

Người nọ mỉm cười, "Hoa văn trên mũ của cô rất đặc biệt. Tôi liếc một cái là nhận ra."

Có thể là sợ Thẩm Thanh nghĩ nhiều. Anh ta lại giải thích nói: "Đừng hiểu lầm. Tôi không có khả năng báo cáo cô đâu, cũng không tìm người hỏi thăm tin tức của cô. Chỉ là, dược liệu lần trước cô bán cho tôi rất tốt. Cho nên lần này, tôi muốn xem đồ vật cô mang đến như thế nào."

Thẩm Thanh thả lỏng người.

Cô móc bật lửa từ trong ngực ra.

"Anh nhìn xem. Đây là loại bật lửa mới nhất, không giống những loại anh đã từng gặp đâu."

Người đàn ông nhẹ giọng mỉm cười, "Lần này không phải thảo dược? Bật lửa......"

Thẩm Thanh nhấn mạnh hơn một lần nữa, "Loại này không giống những loại hiện có trên thị trường đâu."

Cô lấy bật lửa ra, làm mẫu một lần, lại nhấn mạnh: "Thông khí. Không tin anh thổi thử đi."

Người đàn ông có hứng thú, nhận lấy bật lửa trong tay Thẩm Thanh.

Loại bật lửa này bề ngoài rất bóng loáng, màu bạc không có hoa văn, nhẹ hơn những loại bật lửa anh ta từng thấy rất nhiều.

Phương thức đánh lửa cũng rất đặc biệt......

"Thứ này......" Anh vốn dĩ muốn hỏi chỗ Thẩm Thanh lấy được. Nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, cảm thán nói: "Xác thật không tồi."

Thẩm Thanh mỉm cười, "Tôi biết anh băn khoăn. Nhưng anh yên tâm, lai lịch tuyệt đối chính đáng."

Người đàn ông hứng thú nhìn thoáng Thẩm Thanh một cái.

"Được. Tôi nghĩ đồ chơi này rất dễ bán ở trong thành. Cô có bao nhiêu?"

Thẩm Thanh hỏi ngược lại: "Tôi có 50 cái. Anh cần nhiều hay ít?"

"Toàn bộ. Con người tôi bán đồ vật thích lũng đoạn."

"Vậy anh có thể trả bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông lại sờ bật lửa, thử hiệu quả đốt cháy. Sau đó, nói: "Tám hào thì sao? Cô có bao nhiêu tôi đều mua hết."

Thẩm Thanh cắn chặt răng, "Tôi vốn dĩ định bán một đồng một cái. Nhưng nếu anh muốn mua hết. Tôi cũng muốn kết giao bằng hữu với anh. Sau này, khả năng tôi còn có những đồ vật khác. Nếu anh cảm thấy có hứng thú, có thể ngồi ở đây đợi tôi."

Cô biết rõ. Giá cả này đối với cô cũng không thiệt.

Bớt đi hai hào, kết bạn với đối phương. Buôn bán về sau cũng có chỗ lợi cho mình.

Người đàn ông cười rất vui vẻ, "Cô gái nhỏ như cô lại rất biết làm người. Được rồi. Lần này tôi sẽ mua hết. Lần sau, chỉ cần đồ cô mang đến đủ tốt, tôi cũng sẽ không ép giá."

Thẩm Thanh gật đầu, đưa túi cho anh ta, để anh đếm lại.

Người đàn ông đếm nhanh một lần. Sau đó, lấy từ trong túi ra một đống tiền lẻ. Đếm một lúc rồi đưa cho Thẩm Thanh 40 đồng.

Trước khi đi, người đàn ông lại đi vòng trở về.

"Đúng rồi. Tôi tên là Lục Thiếu Minh. Thiếu trong niên thiếu, Minh trong khắc minh. Nếu cô không nhớ được giọng của tôi thì lần sau hỏi tên của tôi là được."

Thẩm Thanh ngẩn người, trả lời: "Tôi họ Thẩm......"

"Không sao, chỉ cần cô mang theo cái mũ này. Tôi có thể nhận ra cô. Trời cũng sắp sáng rồi, cô đi sớm chút đi."

Nói xong, người nọ biến mất ở ngõ nhỏ. Thẩm Thanh nắm chặt túi tiền rồi cũng đứng lên.