Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 15



" Đây là đâu?" Thụy Bích lạ lẫm đứng trước một biệt cung rộng lớn, xung quanh còn có rất nhiều quân lính canh phòng. Hoàng cung một màn hỗn loạn đổ vỡ, người chạy lấy thân kẻ tham tranh đồ xô đẩy lẫn nhau tuyệt nhiên không có một ai nhìn thấy cậu. Thụy Bích tò mò đi vào biệt cung duy nhất không có chút động tĩnh, trên hành lang dài lại không nhìn thấy một vật dụng trưng bầy nào: " Hoàng cung cũng có nơi ảm đạm như vậy?"

" Nói đi, ngươi muốn được chết như thế nào?"

Giọng nói đầy quen thuộc truyền đến, Thụy Bích hướng mắt đến căn phòng chính điện, cậu đẩy ra cánh cửa rồi bước vào: " Thiên Vũ ca?"

" Không cần phải như vậy, ta đã đoán trước sẽ có ngày này....chết trong tay của người....ta không còn gì để nói."

Thụy Bích ngẩn ra, người chật vật trên giường bò dậy đang hướng mặt vơi cậu: " Là....là mình sao?" Không đúng, người thiếu niên này làm sao có thể là mình được. Cậu đưa ra bàn nhìn bàn tay nhỏ của một hài tử mười ba tuổi: " Phải rồi, làm sao có thể...chỉ là có phần giống."

" Ngươi đã biết mình sẽ có ngày này? Ta cho ngươi được toại nguyện."

" A...Thiên...!" Thụy Bích có thể nhận ra giọng nói này, cậu không có nghe lầm a: " Thiên Vũ...!" Cổ họng như bị bóp lại Thiên Vũ xoay lưng với cậu vung kiếm đâm xuyên bờ ngực của thiếu niên. Cũng chính lúc đó ngực cậu cũng nhói lên đau đớn mà đưa tay giữ lấy: " Tại sao??" Đồng thời điểm cánh cửa Thụy Bích vừa bước qua lại mở ra.

" Điện hạ ngừng tay!"

Cậu lại một lần ngạc nhiên: " Ca ca?" Đúng là huynh ấy nhưng trông như đã hơn nhiều tuổi.

" Thụy Bích."

" Ca?"

Vừa gọi tên cậu nhưng Tĩnh Thất cũng như những người ngoài kia chạy vụt qua trước mặt mà không nhìn thấy Thụy Bích đang ờ đây: " Sao lại."

Tĩnh Thất thật nhanh đỡ thiếu niên nhuộm đỏ y thân: " Thụy Bích, ngươi sao rồi?"

" Không thề nào...!" Thật là ta....Thiếu niên đó thật là ta? Bàn tay đang ôm lấy ngực chân thật cảm giác được thứ nhớp nháp đỏ tươi đó vương đầy: " Tại sao?"

" Ngươi phải trả mạng cho hắn."

" Ư!" Thiên Vũ luôn quay lưng về phía mình giờ lại đang đối diện với cậu, hắn có thể nhìn thấy sao?: " Thiên Vũ ca!"

" Ngươi cướp đi người thương yêu nhất của ta, đây là cái giá ngươi phải trả."

Ánh mắt băng giá đó là gì, đây không phải nhị hoàng tử mà ta biết: " Người thương yêu nhất?"

" Trả Mạn Hoa lại cho ta."

" Mạn Hoa?"

" Tự tay ta sẽ lấy mạng ngươi."

Thiên Vũ lại một lần vung lên kiếm, Thụy Bích sợ hãi lui về sau: " Đừng...!"

" Thụy nhi!"

" Đừng!"

" Thụy nhi, tĩnh!"

" Đừng mà.......a!" Thụy Bích giật mình tỉnh lại vẫn chưa hoàn hồn: " Sao lại!"

Đưa cậu trở về khách điếm Thiên Vũ vẫn luôn ở bên không rời nửa bước. Hắn tự trách mình tại sao lại bất cẩn như vậy, nếu lúc đó hắn không đến kịp, nếu hắn chậm một bước.....nếu Thụy Bích không còn nữa? Chỉ nghĩ tới đó hắn đã căm hờn vì sao lại để tên khốn kia chết nhẹ nhàng như vậy: " Thụy nhi, thấy ác mộng sao?"

" Ư...!" Thụy Bích tay ôm lấy ngực nhìn quanh một vòng: " Là mơ?"

" Đúng, dù là chuyện gì cũng không phải thật. Mọi chuyện qua rồi, đừng lo." Hắn cho rằng chứng kiến việc trên phố làm tinh thần tiểu bảo bối bị dọa sợ.

" Thiên Vũ ca....ta...!" Cậu bật dậy nhào vào lòng Thiên Vũ ôm cứng lấy cổ hắn: " Đáng sợ....Thụy nhi sợ lắm."

" Có ta ở đây. Thụy nhi ngoan, đừng sợ."

"....!" Phải, đây mời là nhị hoàng tử của cậu. Người sẽ không tàn nhẫn như vậy, chắc chắn sẽ không.

" Thụy nhi, người mơ thấy gì. Nói ta nghe."

" Thụy nhi thấy....!" Ngập ngừng hồi lâu Thụy Bích lại lắc đầu: " Không có...không có gì."

" Thật sao?"

" Vâng!"

Tiểu bảo bối rõ là đang muốn giấu hắn điều gì, cho dù muốn giấu hắn cũng không quan trọng. Chỉ cần cậu vẫn bên cạnh hắn: " Được rồi, ngươi không muốn nói cũng không làm sao. Nào, ngồi xuống đi." Thụy Bích buông ra Thiên Vũ ngồi trở lại xuống giường, hắn dùng chiếc khăn lạnh chạm nhẹ lên má tiểu bảo bối: " Còn đau không?"

" Ư!" Khi Thiên Vũ chạm tới Thụy Bích mới nhớ mình ăn một bạt tai của tên ác bá kia đến xây xẩm mặt mày đến giờ một bên mặt vẫn còn ê ẩm.

Nhìn Thụy Bích nhăn mày một cái hắn lo lắng mình mạnh tay: " Đau lắm sao?"

" Không có, làm lạnh đi rất dễ chịu." Cậu cúi đầu: " Cũng là do Thụy Nhi tự ý trốn ra ngoài mà không nói với người. Bị như vậy cũng đáng!"

" Ta không có trách ngươi. Một mình ngươi cũng không dám tự mình bỏ ra ngoài."

" Người muốn nói Linh Phi? Không phải tại huynh ấy đâu, là Thụy nhi muốn xem ngoài phố náo nhiệt thế nào nên yêu cầu huynh ấy dẫn đi."

"....!"

Thiên Vũ không nói Thụy Bích lo lắng: " Thiên Vũ ca không làm Linh Phi bị thương chứ?"

" Hắn có gan đó sao?"

" A...!" Đột nhiên Kỳ Nguyên từ lúc nào đã vào phong, Thụy Bích lập tức che miệng mình lại.

Đi lại bàn ngồi xuống Kỳ Nguyên lạnh giọng: " Tiểu tử ngươi thừa biết hậu quả gì nếu dám động tay tới Phi nhi của ta mà phải không?"

" Đừng gọi ta là tiểu tử."

" Ngươi đáng tuổi con cháu ta!"

".....!" Thiên Vũ không muốn thừa nhận nhưng tên hoàng đế này nói không sai.

" Còn nữa, ngươi làm hoàng hậu của ta nhốt mình trong phòng tự trách. Ngươi định sẽ trả giá thế nào đây, một ngón tay sao?"

" Nếu hoàng hậu của ngài không mang người của ta đi sẽ có xảy ra chuyện sao?"

Mỗi lần hai người này đụng mặt không khí đúng là đáng sợ, Thụy Bích leo xuống giường: " Thụy nhi đến khuyên Linh Phi ca."

Nói rồi tiểu bào bối liến chạy ra khỏi phòng, Thiên Vũ cũng tiến lại bàn ngồi xuống: " Đáng sao?"

Kỳ Nguyên ngẫn đầu, trước kia đã từng có bao nhiêu người hỏi hắn câu này: " Nếu ngày đó ta thật sự vì Phi nhi hủy đi toàn bộ sự sống thì làm gì có các ngươi của bây giờ." Hắn nhếch môi: " Đáng không sao? Vậy nếu bảo bối của ngươi một ngay biến mất khỏi thế gian, nếu ngươi là ta ngươi sẽ làm thế nào?"

Thiên Vũ thầm cười, quả đúng như vậy. Hắn và Kỳ Nguyên hoàng đế thật giống nhau, nếu hắn cũng có sức mạnh đó, nếu Thụy Bích biến mất hắn cũng sẽ khiến cho toàn bộ sinh mệnh trời đất chôn cùng cậu: " Bất quá ta không có khả năng đó."

".....!"

" Hoàng đế đại cường quốc Ân Ly như ngài vẫn có thời gian rãnh rỗi như vậy sao?"

" Hoàng hậu của ta muốn ngao du thêm một thời gian đôi lúc lại nhớ người thân, vừa hay bảo bối của ngươi cũng giống tam đệ của y. Cùng các ngươi vui đùa ít lâu cũng tốt."

Thiên Vũ siết tay: " Vui đùa!" Hoàng đế Kỳ Nguyên mang trong mình sức mạnh Vân Ân đáng sợ, hắn vừa sinh ra đã được định làm thái tử, ngay cả hoàng đế cũng không có khả năng phế thái tử, dể dàng một bước lên đế vị đương nhiên sẽ xem đó như trò đùa.

Thừa biết Thiên Vũ thế nào suy nghĩ, Kỳ Nguyên trầm giọng: " Để ta cho ngươi một lời khuyên. Nếu muốn bảo vệ người của mình cần phải nhẫn tâm, đừng nghĩ lúc nào cũng có thể bảo vệ được hắn mà hãy khiến cho những nơi hắn đi qua không có bất cứ sự nguy hiểm nào nữa. Cho dù kẻ đó là thân nhân của ngươi cũng không thể bỏ qua."

Thiên Vũ cười lạnh: " Ta và ngài xem ra có chung rất nhiều quan điểm?"