Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 43



Thụy Bích cùng Thiên Vũ dự định trước khi về cung sẽ đến xem vương phủ đang được xây dựng, không ngờ từ sáng sớm đã có thái giám đến báo hoàng thượng muốn gặp mặt, triệu Thiên Vũ lập tức trở về.

Thụy Bích không thể đi cùng nên một mình trở về Tần Di cung, vốn tâm trạng ngày hôm nay rất tốt nhưng vừa vào tới cửa y đã đụng ngay tỷ muội Xưng Gia. Không tiện cùng họ tiếp chuyện, Thụy Bích cũng chỉ cúi đầu muốn đi vào trong. Chân còn chưa bước hơn mười bước đã bị một thân người chặn trước mặt.

Lân My khinh thường đánh giá qua tiểu tử kia, lại cảm thấy vô cùng ngứa mắt: " Ngươi gặp qua chúng ta cũng không muốn chào hỏi một tiếng?"

" Ta..."

" Thị nô ở Tần Di cung đúng là không có phép tắc, ngay cả lời của chủ tử cũng muốn cãi lại sao?"

" Chủ tử?" Chưa kịp nói gì đã bị bảo là cãi lại, Thụy Bích khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt mình.

Lân My giả vờ như chợt nhớ ra mới cười chế giễu: " Phải rồi, chắc rằng những kẻ thấp kém như ngươi không hiểu. Ta tuy vẫn chưa được Vương gia chấp thuận, nhưng thân phận hiện tại vẫn là thiếp thất của người. Một thị nô hèn mọn thấp kém như ngươi cũng dám khinh thường?"

Thụy Bích khó chịu vì lời nói của cô nhưng cũng không có ý muốn đôi co mới im lặng không trả lời, thấy y nữa câu cũng không dám

nói khiến Lân My càng thêm đắc ý: " Cứ tưởng được Vương gia cưng chiều một chút thì có thể bay lên cây làm phượng hoàng, một nam thị nô như ngươi cho dù có trèo lên giường Vương gia cũng có thể làm người thỏa mãn được sao?"

" Cô..."

" Ta thế nào? Ngươi cảm thấy không phục thì đi mà thưa với hoàng thượng rút lại thánh chỉ. Ta nói cho ngươi biết, chờ khi ta trở thành vương phi rồi thì người đầu tiên ta đuổi đi chính là ngươi."

Thụy Bích tức giận nhăn đôi mày liễu, y không muốn đôi co cùng cô ta nhưng càng im lặng ả lại càng quá đáng: " Thứ cho ta đính chính lại những lời của tiểu thư."

" Cái gì?"

" Thứ nhất Vương gia chưa bao giờ xem ta như một thị nô, mà cho dù thật sự ta phải nghe lời chủ tử thì người đó cũng chỉ có một người là Vương gia, tại sao ta phải nghe lời của cô."

Lân My vẫn còn ngạc nhiên khi cho rằng y chỉ là con thú cưng biết thu mình nghe ả mắng đột nhiên lại có miệng lưỡi mắng lại như vậy, Thụy Bích vẫn tiếp tục khiến ả không có cơ hội mở miệng: " Thứ hai nếu cô tự cho mình khi đã bước vào Tần Di cung thì đã trở thành thê thiếp của Vương gia thì không phải cô đã quá đánh giá cao bản thân mình quá rồi hay sao Xưng tiểu thư? Ta không nghĩ Vương gia lại có thể có hứng thú với một người như cô."

Lân My tức giận đến đỏ bừng mặt, nàng ném mạnh cây quạt trên tay xuống đất: " Ngươi... một tên khốn thị nô nhỏ nhoi như ngươi cũng dám khinh thường bổn tiểu thư?"

Thụy Bích nhìn cây quạt trên nền lại nhìn Lân My: " Thư ba ta không hề khinh thường tiểu thư, chỉ có cô tự làm người khác khinh thường bản thân mình mà thôi. Cô cho rằng trèo lên giường của Vương Gia thì thân phận sẽ khác đi sao? Những lời nói thô tục vừa rồi của cô, không nên là của một vị tiểu thư khuê các có gia giáo mà chỉ dành cho những người đầu óc ngu ngốc ở chốn trăng hoa mà thôi."

" Ngươi dám..."

"Bốp!" một tiếng, Lân My giơ tay đánh thật mạnh xuống gương mặt nhỏ của Thụy Bích, y mất thăng bằng ngã xuống. Trên cái má trắng mịn lại hiện rõ một dấu tay đỏ không hợp lý: " Ngươi dám so sánh ta với hạng kỹ nữ? Ngươi

cho rằng ta không dám đánh chết ngươi?"

Lân My lại đưa tay muốn đánh xuống thì bị ngăn lại, Ôn Như cảm thấy tình hình trở nên

không tốt mới nắm lấy cổ tay Lân My: " Muội làm gì vậy?"

" Tỷ buông ra, muội phải dạy dỗ lại tên thị nô không biết điều này."

" Muội nghĩ đây là đâu? Hắn là người của Vương gia muội lại dám động tay?"

Lân My tức giận lớn tiếng: " Ta nói tỷ buông ra, tỷ là ai mà dám ra lệnh cho ta chứ? Đừng quên tỷ cũng chỉ là hưởng lợi từ ta mới cũng được vào cung."

" Muội im miệng cho ta, làm loạn vẫn chưa thấy đủ sao? Ta nói cho muội biết, nếu vương gia có trách tội xuống cái mạng của muội có thể giữ được hay không? Chỉ vì quá được nuông chiều muốn gió được gió muốn mưa được mưa muội liền nghĩ ai cũng có thể động được sao, xảy ra chuyện ta xem phụ mẫu làm sao có thể bảo vệ được muội."

" Tỷ đe dọa ta?"

Ôn Như buông ra tay Lân My: " Điều gì nên nói ta cũng đã nói, muội muốn làm gì thì làm. Cũng đừng trách ta không báo trước!"

Lân My nghiến răng liếc nhìn Thụy Bích, y giống như cái gai trong mắt mà ả muốn loại bỏ nhưng Ôn Như nói đúng. Làm chuyện lộ liễu như vậy chỉ tổ hại người hại mình: " Ngươi cứ đợi đó, đừng nghĩ ta sẽ bỏ qua."

Sau khi nói một câu không thiện ý Lân My bỏ đi, Ôn Như đưa tay đề nghị kéo người đang ngồi dưới đất dậy: " Ngươi không sao chứ?"

Thụy Bích nắm lấy mượn sức Ôn Như đứng dậy, y tay ôm lấy bờ má sưng đỏ cười qua loa: " Ta không sao, cảm ơn tiểu thư."

" Không cần cảm ơn ta." Ôn Như cười đáp trả: " Là Lân My quá đáng với ngươi trước."

Thụy Bích nhận xét qua Ôn Như, người này so với muội muội của mình có vẻ không giống. Nàng ta có nét thùy mị khôn ngoan hơn rất nhiều: " Nếu không còn chuyện gì Thụy Bích xin phép."

" Khoan đã!" Ôn như khó xử nói: " Mặt ngươi... tốt hơn vẫn là nên bôi thuốc."

Thụy Bích xoa xoa cái má đau nhức, vị tiểu thư kia kỹ thuật đánh người cũng thật lợi hại, không nương tay chút nào: " Cái này tuy đau nhưng chắc là không sao, lát nữa sẽ hết thôi tiểu thư không cần bận tâm."

" Thật ra ta..."

Thấy Ôn Như cứ ngập ngừng Thụy Bích lên tiếng: " Tiểu thư muốn hỏi ta điều gì sao?"

" Thật ra ta thấy ngươi cùng với Vương gia rất thân thiết... ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có biết người thích những gì hay không?"

" Vương gia thích gì?" Thụy Bích chớp mắt nghĩ ngợi: " Sao tiểu thư lại hỏi vậy, người cũng giống muội muội mình muốn trở thành Vương phi?"

Nghe hỏi Ôn Như ngừng nét cười trên môi trở nên trịnh trọng: " Không giấu gì ngươi, đã là nữ nhi khi bước vào Tần Di cung này đương nhiên ai cũng sẽ có ý nghĩ muốn được Vương gia yêu thích, rồi sẽ trở thành vương phi."

" Nhưng ngươi đừng cho rằng ta cũng giống Lân My." Ôn Như vội giải thích: " Đúng

là ban đầu ta chỉ muốn tìm cho mình một thân phận, một chỗ dựa vào về sau, nhưng sau khi thấy vương gia, thấy khí khái của người, dung mạo và tài hoa của người ta không cho rằng người sẽ chỉ như những gì trước đây ta từng nghĩ..."

" Tiểu thư thích Vương Gia."

" Đúng là ta nhận ra mình thích người, nhưng ngươi đừng hiểu lầm. Ta cũng chỉ là muốn ngưỡng mộ, muốn lặng lẽ ở một bên mà thôi."

Nhìn điệu bộ ngượng ngùng khi nói về Thiên Vũ của Ôn Như làm Thụy Bích nhớ lại mình của ngày trước, y cũng giống như vậy muốn

im lặng từ xa nhìn theo mà không để phần tình cảm của mình ảnh hưởng đến hắn.

" Ta còn một chuyện cứ không biết có nên nói hay không." Ôn Như tỏ vẻ nghiêm trọng, nàng nghĩ lại cuộc đối thoại hôm đó của Lân My và Can Chi vẫn cảm thấy lo lắng.

" Tiểu thư có thể tin ta. Nếu là chuyện người không muốn để người khác biết Thụy Bích tuyệt đối không nói ra bên ngoài."

" Ý ta không phải là muốn che giấu việc mình thích vương gia mà là mấy hôm trước ta tình cờ nhìn thấy..."

" Thụy Bích công tử!" Trung công công hớt hải chạy vào, mấy nét nhăn trên mặt lão xô lại với nhau lộ rõ sự lo lắng: " Công tử không sao chứ?"

" Trung công công?"

" Công tử không sao chứ, để lão nô xem!" Trung Viên cẩn thận xem xét Thụy Bích từ đầu đến chân, thấy tay y ôm một bên má mới phát hoàng: " Người làm sao vậy?"

" Ta không sao."

Kéo tay Thụy Bích ra xem thì thấy cả bờ má y đỏ ửng còn sưng to mới tái cả mặt: " Trời ạ, làm sao thế này. Dám ra tay đánh công tử, cô tiểu thư này điên rồ, không cần mạng nữa hay sao? Vương gia mà biết chắc chắn sẽ nổi điên mất."

Thụy Bích chớp mắt ngạc nhiên: " Sao công

công biết?