Sống Lại Trong Mắt Chỉ Còn Có Ngươi

Chương 77: Tam Kiếp Lai Sinh Sẽ Lại Yêu Người (6)



Nhắm mắt một lần uống hết cả một chén thuốc lớn, Thụy Bích vì cái đắng mà nhăn mặt. Vừa giao lại chén thuốc đã rỗng cho Minh Tô, thì nàng đã để lại vào tay y một mẫu mứt.

Thụy Bích ngạc nhiên: " Đây là... mứt hoa quả của mẫu thân ta?"

" Lần trước Tĩnh phu nhân vào thăm hoàng hậu, không phải cũng đã mang mứt hoa quả cho người sao? Hoàng thượng thấy hoàng hậu cứ mãi không nỡ ăn, nên trước khi hoàng thượng lên triều căn dặn nô tỳ, lúc người uống thuốc xong thì cứ mang ra."

Thụy Bích không nói gì, y thích thú cho miếng mứt vào trong miệng. Vị ngọt thơm của mứt quả tan trong miệng xua đi vị đắng, gương mặt Thụy Bích còn không giấu đi vẻ hạnh phúc khiến Minh Tô cũng phải mừng thay y. Nàng cười nói: " Phải rồi, vì hoàng hậu chịu uống thuốc như vậy, Minh Tô muốn vào bếp làm chút gì đó xem như mừng người khỏi bệnh... hoàng hậu muốn ăn gì đều có thể nói với nô tỳ nha."

" Ùm..." Thụy Bích suy nghĩ rồi mỉm cười nói: " Minh Tô tỷ tỷ, ta muốn ăn bánh hoa đào của tỷ làm."

" Đã đoán trước người thế nào cũng sẽ nói vậy, nô tỳ lập tức đi làm ngay đây."

" Cảm ơn tỷ."

Minh Tô vừa đi ra thì Thụy Bích lại không còn nét tinh nghịch của một tiểu hài tử nữa, y vén chăn muốn xuống giường, một tiểu cung nữ thấy vậy bèn tiến lại gần đỡ lấy tay Thụy Bích: " Hoàng hậu, để nô tỳ dìu người."

" Không sao, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” Thụy Bích trầm giọng nói: “ Ngươi giúp ta chỉnh chu lại một chút, ta không muốn đón hoàng thượng trở về trong bộ dạng này."

" Vâng ạ.”

Thụy Bích tuy còn hơi chóng mặt nhưng đã không còn cảm giác mệt mỏi như hôm qua, y ngồi xuống trước gương để tiểu cung nữ chải tóc cho mình. Tuy nói đời này kể từ năm mười hai tuổi đã ở cảnh Thiên Vũ, nhưng đột nhiên nhớ lại cả những ký ức hai đời trước làm Thụy Bích một lúc vẫn chưa thể thích nghi được. Vẫn vơ suy nghĩ hồi lâu thì chợt thoáng giật mình, Thụy Bích nhìn trong gương thấy Thiên Vũ từ lúc nào đã đứng phía sau y: " Hoàng thượng?"

" Thụy nhi."

Thụy Bích vừa định xoay lưng thì đã bị Thiên Vũ vòng tay ôm lấy từ phía sau, chờ đợi không nghe hắn nói gì nữa y mới nhẹ giọng: " Hoàng thượng, người cứ như vậy thụy nhi đến khi nào mới xong đây?"

Thiên Vũ không biết là đang suy nghĩ gì, hắn trầm lặng hồi lâu mới nhẹ giọng lên tiếng: " Để ta giúp ngươi."

" Nhưng..."

" Đừng cử động." Thiên Vũ cầm chiếc lược từ tay tiểu cung nữ đang lo sợ đứng một bên, hắn nhẹ chải lên mái tóc đen mượt của Thụy Bích. Thiên Vũ chăm chú giúp y chải tóc lại nói: " Thụy nhi, tóc ngươi lại dài hơn nữa rồi."

" Thụy nhi cũng không chú ý lắm, nhưng có lẽ là vậy."

" Khi đó ngươi hai mươi lăm tuổi, mái tóc này cũng đã dài hơn rất nhiều."

" Khi đó...?" Thụy Bích hai mươi lăm tuổi không phải chính là lúc y bị hắn giết chết ở Trữ Lan cung hay sao?

Thụy Bích nhỏ giọng: " Hoàng thượng, người... đang suy nghĩ gì vậy?"

" Thụy nhi." Thụy Bích xoay người lại đối diện với đôi mắt vui buồn không rõ nét của Thiên Vũ, hắn nâng tay lên một chút, cũng cúi đầu hôn lên lọn tóc của y trên tay mình. Thiên Vũ chân thành nói: " Lần này, ta tuyệt đối sẽ không lại sai lầm như trước kia."

Mười lăm tuổi Thụy Bích sống lại một đời, nhận ra mình đã từng vì những ý nghĩ khờ dại trong đầu, đã hại hắn thân bại danh liệt cuối cùng dẫn đến mất mạng. Y quyết định từ bỏ thứ hy vọng mà mình cứ mãi ấp ủ để về bên cạnh tứ hoàng tử, thầm lặng sống yên ổn lấy được sự tin tưởng từ Thiên Uy.

Ba năm sau người Dao Ngữ tưởng đã chịu im lặng lại tiến quân xâm chiếm ở biên giới phía đông, Thiên Vũ được lệnh dẫn quân chinh chiến kéo dài hết hai năm mới thắng trận.

Trong thời gian hai năm đó, Thụy Bích âm thầm khiêu khích tứ hoàng tử Thiên Uy, khiến hắn hiểu lầm tam hoàng tử Thiên Cung mà sinh đủ nghi ngờ. Tam hoàng tử đúng lý là một trong những kẻ đáng tin cậy, hết lòng vì tứ hoàng tử, thế nhưng vì y ở phía sau tính kế đủ đường mới khiến hắn lại phải bỏ mạng.

Sau hai năm khi nhị hoàng tử Thiên Vũ giành được thắng lợi trong cuộc chiến với người Dao Ngữ, hắn lập tức được phong hiệu Đông Vương trở thành vị hoàng tử duy nhất được phong Vương lúc bấy giờ.

Trong một năm tiếp theo, Thụy Bích tự nhận ra được cả Ninh quý phi và Thiên Uy đều đã lo ngại Thiên Vũ. Sợ hắn sẽ trở thành kẻ cần loại trừ sớm nhất nên y âm thầm lấy lòng Thiên Uy, phát hiện ra âm mưu của họ muốn lợi dụng nội gián của mình bên cạnh nhị hoàng tử để lấy mạng hắn.

Thụy Bích tìm đủ mọi cách mới cứu được mạng Thiên Vũ, nhưng đôi mắt hắn lúc này đã trở thành mù lòa. Y cùng Thiên Vũ sống trốn tránh dưới thân phận Mạn Hoa hết ba năm, khi đã có cách giúp hắn sáng mắt trở lại y tiếp tục quay trở về bên cạnh Thiên Uy.

Không ngờ rằng thân phận thật sự của y và tất cả những gì Thụy Bích đã làm, cuối cùng vẫn bị tứ hoàng tử phát giác ra. Thiên Uy sau khi giết đế lập giả di chiếu đoạt ngôi, hắn liền giam Thụy Bích ở Trữ Lan cung, lấy cái tên Mạn Hoa ra làm sức ép khiến Thiên Vũ hạ mình chịu trói.

Đoán trước sẽ có ngày này Thụy Bích từ sớm đã liên lạc cùng với Tiêu Lũy và Hạ Uyên, giao bản đồ mật thất cầu xin họ quay trở lại, cứu Tĩnh Thất khỏi biển lửa sau khi bị Thiên Uy dồn vào nghi phòng và phóng hỏa.

Thiên Vũ sau khi thoát khỏi ngục liền dẫn quân đánh chiếm hoàng cung, đến cuối cùng đều kết thúc bởi một đường kiếm vô tình của hắn tại Trữ Lan Cung.

Hết thảy đều chỉ như vừa mới xảy ra khiến Thụy Bích tự cười nhạo mình: " Thụy Bích không phải chỉ là một con người ngây ngô đơn thuần như người vẫn biết, thậm chí ngay với cả tứ hoàng tử luôn tha thứ và hết lòng vì mình cũng có thể lợi dụng..."

" Và tất cả những gì mà ngươi đã làm đều là vì ta." Thiên Vũ chen lời chặn câu nói của y: “ Ta biết, tất cả những gì ngươi đã làm đều là vì ta.”

" Hoàng thượng."

" Những gì của đời trước để nó trôi qua đi Thụy nhi, ngươi chỉ cần nhớ rằng đời này chưa từng làm gì khiến bản thân phải cảm thấy hổ thẹn.” Thiên Vũ trầm giọng: “ Ngươi chưa từng phụ qua Thiên Uy cũng chưa từng làm gì hại đến kẻ khác, tất cả những điều đó… kiếp này đều chỉ do một mình ta làm ra mà thôi."

Thiên vũ bàn tay không một chút khéo léo, hắn cẩn thận vén hai bên tóc của Thụy Bích buộc ra phía sau, để mái tóc dài của y buông thả nói: " Tĩnh Thất và phụ thân ngươi đều rất lo lắng, họ đã chờ đợi để xin ta được đến xem qua ngươi thế nào."

Thụy Bích ngước đầu nhìn hắn: " Thụy nhi có thể đến gặp phụ thân?"

" Ngươi vẫn còn chưa khỏi bệnh nên ta đã nói hai hôm sau sẽ để họ gặp ngươi."

Nghe Thiên Vũ nói, Thụy Bích lại trầm mặt một lúc. Y biết mình và phụ thân từ lâu đã nhận lại nhau, cũng không phải không thể gặp mặt. Thế nhưng ký ức của hai đời kéo đến, khiến cảm giác nhung nhớ và mong đợi lại giống như lần đầu được gặp lại gia đình. Thụy Bích tuy vậy vẫn giấu đi suy nghĩ của mình, y lên tiếng đáp: " Thụy nhi hiểu rồi."

- ------------‐----------------------

Ôn Như vừa tỉnh lại đã nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường không quen thuộc, ở trong một căn phòng lạ chưa từng biết đến. Nàng hoảng sợ bật dậy nhìn khắp nơi trong căn phòng, gương mặt xinh đẹp lại xuất hiện vài vết bầm tím thấy rõ không thích hợp: " Đây... đây là đâu?"

" Cô tỉnh rồi sao?" Hạ Uyên ngồi trên chiếc ghế đối diện, nàng dùng ánh mắt dò xét đến trên người vị cô nương lạ kia nói: " Đây là phủ học sĩ."

" Phủ học sĩ… tại sao ta lại ở đây?"

Hạ Uyên xem như không vui vẻ gì, nàng giọng có chút miễn cưỡng nói: " Chính ta cũng đang muốn hỏi mình, không biết tại sao lại phải mang cô về đây."

" Ta…" Ôn như hoang mang không biết nên cư xử thế nào cho phải, lúc này đột nhiên Hạ Uyên lại đến gần ngồi xuống bên giường. Bị nhìn chằm chằm khiến Ôn Như không được tự nhiên, nàng lắp bắp nói: " Xin... xin lỗi."

" Nghe nói trước kia cô từng được triệu vào cung, còn là với thân phận thê thiếp của hoàng thượng lúc người vẫn còn là Đông vương ta nói đúng chứ?"

Không nghĩ lại bị hỏi đến vấn đề này, Ôn Như bình thường cũng không muốn mang chuyện trước kia ra nói linh tính, để tránh gây ra lời đồn không hay nào đó. Thế nhưng đoán được mình vừa được vị cô nương này cứu một mạng, Ôn Như nghĩ không nên không hiểu chuyện như vậy mới chậm chạp trả lời: " Trước kia, đúng là đã từng có chuyện như vậy. Thế nhưng ta…"

Hạ Uyên ra vẻ không vui, nàng nhíu mày nói: " Nếu không phải Tiêu Lũy không muốn bỏ mặc cô ngất đi trên đường, thì ta không có một chút hứng thú cứu về tình địch của Thụy Bích. Không hiểu hắn đang nghĩ gì trong đầu, lại nhất định muốn đưa cô đến chỗ của ta."

" Thụy Bích?” Ôn Như ngạc nhiên lại hỏi: “ Cô nương là người quen của y?"

" Sao vậy, không vui khi biết ta là người quen của y?” Hạ Uyên cao giọng cảnh cáo: “ Nói cho cô biết đừng có hy vọng gì ở chỗ hoàng thượng, nếu dám làm Thụy Bích không vui ta sẽ không bỏ qua đâu."

" Không phải vậy." Biết được mình không phải đã bị người bắt trở về, thế nên Ôn Như cũng an tâm hơn. Nàng lo lắng sẽ bị hiểu lầm nên nhỏ giọng muốn giải thích: " Ôn Như chưa từng có mơ tưởng gì quá lớn với hoàng thượng, cũng không dám hy vọng, chỉ là... tự bản thân mình thầm ngưỡng mộ người mà thôi."

" Hừ, ai mà biết được cô là đang nói thật lòng hay nói lời giả dối chứ."

Nghe cách nói chuyện có thể biết Hạ Uyên không thích mình, hiểu có giải thích cũng chỉ càng khiến người khác xem thường. Ôn Như không muốn nói tiếp nên mới lẫn tránh sang chuyện khác: " Không biết... hoàng hậu bây giờ có khỏe hay không?"

" Y bây giờ đã là hoàng hậu, còn được hoàng thượng vô cùng sủng ái, không có những nữ nhân bụng đầy tâm kế vây quanh tranh sủng đương nhiên sẽ rất khỏe rồi."

Gương mặt với vết bầm tím của Ôn Như không rõ là vui hay buồn, nàng chỉ khẽ nói: " Được vậy thì thật tốt quá rồi."

Mới đầu khi biết Ôn Như từng được đưa đến làm thiếp của Thiên Vũ, việc này khiến Hạ Uyên thật muốn cứng rắn thay Thụy Bích dằn mặt nàng ta. Thế nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ này của Ôn Như, Hạ Uyên cũng có chút không đành lòng mới hỏi: " Không phải cô rất ghét Thụy Bích hay sao?"

" Không có."

" Khó tin." Xem người chưa cần suy nghĩ đã chắc chắn trả lời, Hạ Uyên lại không tin mà lập tức phủ nhận.

Ôn Như nhẹ giọng nói: " Ôn Như đối với hoàng hậu có ngưỡng mộ cũng từng có ganh tỵ, nhưng chưa một lần vì vậy mà có có lòng ghen ghét người."