Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Điên Cuồng Tích Trữ Đồ

Chương 4



10

"Mọi người hãy ở trong nhà và đừng rời đi. Hãy chú ý bảo vệ bản thân. Chúng tôi đã dọn dẹp những người bị nhiễm bệnh và sự việc sẽ sớm được giải quyết. "

Màn hình TV không ngừng phát tin tức và hình ảnh hàng trăm xe bọc thép tiến vào thành phố.

Những người sống sót lập tức có niềm tin, cảm thấy rằng vấn đề này có thể được giải quyết trong hai hoặc ba ngày, ngay cả nhà của mấy người chú bác cũng bình tĩnh lại, chuyên tâm ở nhà chờ đợi cứu hộ.

Trong TV mỗi ngày đều phát sóng hình ảnh xác sống bị thanh trừ, ngay cả số lượng xác sống trong tiểu khu cũng bắt đầu giảm bớt, nhưng cảm xúc mọi người lại càng ngày càng lo âu, bởi vì đồ ăn trong nhà dần dần không đủ.

Các gia đình bình thường chỉ chuẩn bị đồ ăn cho hai hoặc ba ngày, kiên trì nhiều nhất có thể được một tuần lễ, hành động thanh trừ đã tiến hành năm ngày nhưng không có hành động tiếp tế đồ ăn, điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy nếu tiếp tục như vậy mọi người không bị xác sống cắn chết thì cũng chết vì đói.

“Hai người cứ nhìn chằm chằm vào máy tính, thịt trong tủ lạnh này có bắt đầu tan chảy, phải ăn nhanh lên. "Mẹ tôi bưng tới một nồi thịt dê hầm lớn, bên trong còn có cà chua, nấm, rau xanh và đậu khô.

“Mẹ nấu phong phú quá.” Tôi và Trần Tụng cầm bát đứng bên nồi, mỗi người gắp một miếng thịt dê ăn miệng bóng nhẫy.

Mà nhà mấy vị chú bác của tôi giờ phút này chỉ có gặm bánh bao khô, nguồn nước từ hôm qua bắt đầu trở nên không ổn định, bên trong còn có mùi lạ căn bản không ai dám uống..

Thức ăn tiêu hao nhanh nhất chính là nhà bác cả, đồ đã bắt đầu thấy cạn đáy, hắn bắt đầu oán giận vợ không nên đem khối thịt kia đặt ở cửa chú Tư để dụ xác sống, bằng không còn có thể ăn thêm hai bữa cơm no.

“Không phải tôi sợ xác sống vọt tới nhà của chúng ta sao, chú ba, chú tư cũng thật là ích kỷ, hai ngày rồi mà một câu cũng đều không có, chẳng lẽ bọn họ thật sự nhẫn tâm để anh và cháu trai mình chết đói sao?”

Vợ bác cả tức giận mắng hai người chú nhưng chẳng có ích gì ngoại trừ việc lãng phí công sức.

“Trần Tụng mau phóng to, trong tòa bên kia có người ra!” Tôi nhìn thấy vài người chạy ra ngoài, trên tay quấn bìa cứng dày và đeo ba lô lớn phía sau, đang cố gắng đi vào cửa tòa nhà khác để tìm kiếm vật tư.

Hiện tại xác sống trong tiểu khu không nhiều lắm, lại không có ai đi kiếm vật tư cho nên thu hoạch của những người này khá phong phú.

Dù sao một nửa số người trong tiểu khu đều biến thành xác sống, rất nhiều phòng ở đều trống không, vật tư đều đặt trong đó, tìm kiếm một lần đủ duy trì qua mười ngày.

Những hộ gia đình khác sau khi thấy có người thành công cũng đều nhao nhao từ trong phòng đi ra, dù sao chết đói cũng là chết, liều một lần may ra còn có cơ hội sống sót.

Hơi thở nhân loại dày đặc khiến cho xác sống chú ý, chúng nó bắt đầu nhào theo hướng con mồi của mình, nhưng những người này từ lâu đã đói, trong ranh giới giữa sự sống và cái chết tất cả mọi người trở nên dũng cảm dị thường.

Một thanh niên trẻ tuổi tầm 20 trực tiếp dùng rìu chém vào đầu một cái xác sống trên, bắt đầu cuộc chiến đối mặt trực diện đầu tiên.

Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, đối mặt nhào lên tới xác sống trực tiếp chém bay đầu, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra một con đường máu.

Nhà bác cả cũng muốn đi ra ngoài để tìm kiếm thức ăn, nhưng sợ đám xác sống nên đã được đứng ngoài ban công để quan sát tình hình.

Ngay lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi từ cửa bên cạnh kéo ra một túi đồ lớn, làm cho gia đình bác cả thèm muốn.

“Thằng kia! Mày mau đem đồ vật đưa cho tao một nửa, nếu không đưa tao liền hét to!” Bác cả đối với người thanh niên này không ngừng uy hiếp.

Lúc này đám xác sống cách người thanh niên này gần mười mét đều nghe được tiếng bác cả la, tất cả đều quay đầu qua.

“Nhìn thấy không, nếu không đưa cho tao thì tao khiến cho chúng nó cắn chết mày!” Bác cả đè thấp giọng, tự cho là kế hoạch của lão đã thành công,nhưng người thanh niên kia chỉ quan sát một chút, rồi chạy về phía nhà mình.

11

“Aaaaaa!” Bác cả nhìn thấy bao vật tư kia cách mình càng ngày càng xa, lập tức hét to lên.

Một đám xác sống chen chúc tới, người thanh niên kia muốn chạy trốn nhưng lại tiếc bao vật tư vừa mới tìm được, mới do dự đã bị đám tang thi vây ở chính giữa.

“Ăn hắn!” Bác cả không ngừng gào to, làm nửa đám xác sống trong tiểu khu đều nhào tới người thanh niên kia.

Lão muốn đợi đến khi người thanh niên kia bị cắn chết rồi mới xuống lầu lấy đồ, nhưng không ngờ thanh niên khỏe đến mức leo thẳng lên cột đèn trong khu chung cư và có thời gian tạm thời thở dốc.

Nhưng đám xác sống xung quanh thật sự quá nhiều, chúng nó không ngừng va chạm cột đèn, nháy mắt sẽ đâm gãy cột đèn.

“Chúng ta giúp giúp hắn đi.” Tôi muốn lợi dụng máy bay không người lái đem xác sống dẫn rời đi, nhưng lại bị Trần Tụng ngăn cản.

Trong thời buổi mạt thế, nhân từ là thứ dễ dàng đưa tới họa sát thân nhất, nơi này tuyệt không thể bại lộ, nếu không toàn bộ người trong tiểu khu đều sẽ lao đến đây cướp vật tư.

Theo một tiếng vang lớn, cột đèn ầm ầm ngã xuống đất, người thanh niên kia cũng thành đồ ăn trong miệng xác sống.

Người tìm kiếm vật tư còn đang rải rác khắp nơi trong tiểu khu, xác sống ăn no một bữa rất nhanh sẽ đi tìm mục tiêu mới, bác cả nhân cơ hội nhặt túi vật tư kia về, vừa vào cửa nhà liền khoe khoang trong nhóm.

“Thế nào, vẫn là anh tụi mày dũng cảm, hiện tại chúng mày có cầu xin tao, tao cũng sẽ không đem đồ chia cho chúng mày đâu.”

Bác cả túi mở ra, bên trong có mì ống, bánh quy, còn có vài món thịt hộp ăn trưa, không trách chàng trai trẻ kia không muốn buông tay, đây đều là quan trọng trong ngày tận thế.

Chú Ba và chú Tư vốn im lặng bỗng online trở lại, muốn tìm anh cả chia một chén canh,

"Nghĩ hay lắm, lúc tao tìm chúng mày xin tiếp tế lương thực sao chúng mày giả chết giỏi thế! Hiện tại nhớ đến tao là anh chúng mày, chậm rồi!" Bác cả cúp điện thoại, trên mặt rất là đắc ý, tính toán có nên để cho chú Ba cùng chú Tư dùng phòng ở đổi đồ ăn hay không.

“Ba, cho con ăn một miếng, con đói bụng.” Anh họ sau khi nhìn thấy có đồ ăn, lập tức nhào tới bỏ vào trong miệng nhai ngấu nghiến, nhưng vừa mới ăn hai miếng anh ta liền nhổ ra, trên túi mì ăn liền lại dính một miếng thịt vụn, cắn một cái miệng đầy mùi tanh hôi.

Anh ta nôn khan mấy lần và ho liên tục, khi ngẩng đầu lên anh ta thấy cha mẹ mình đã tái nhợt.

Chiếc túi dính đầy xác thối thây ma, và anh họ tôi chắc chắn đã bị nhiễm bệnh nếu cắn một miếng.

“Không, mẹ ơi, con không thể chết, bố mẹ giúp con với, con không thể chết được!”

Anh họ sợ đến mức vứt bỏ đồ trong tay, muốn cầu xin sự an ủi của bố mẹ nhưng bác cả đã nhặt chổi và đuổi anh ta ra khỏi nhà.

12

“Đi ra ngoài! Đến nhà chú Tư mày đi, bây giờ mày đã bị nhiễm viruss rồi, không cần sợ nữa, phá cửa nhà bọn họ ra mà ăn no một bữa làm quỷ no bụng.” bác cả đem anh họ đuổi ra ngoài, mặc cho anh họ ở hành lang khóc lóc kêu ca cũng không dao động.

“Báo ứng!” Ba tôi nhìn thấy hình ảnh trong camera, cảm thấy bác cả là tự làm tự chịu, nếu không phải là ông ta hại con trai người khác thì con trai duy nhất của mình cũng sẽ không biến thành như vậy.

“Ngao ngao ngao!” Âm thanh ngoài cửa dần dần biến thành kêu rên, ý thức của anh họ dần dần tiêu tán, hắn theo mùi thịt thối ở hành lang bắt đầu đi về hướng tầng 9.

Vừa mới bị nhiễm bệnh nen tốc độ hành động của hắn cực nhanh, hắn dùng cả tay chân leo lên cầu thang, hai phút sau liền đi tới nhà chú Tư ở tầng 9.

Trần Tụng điều khiển camera tầng 9, phát hiện virus trong cơ thể anh họ phát tác cực nhanh, khuôn mặt gầy gò của anh ta đã bắt đầu thối rữa, mỗi lần đụng cửa từ trên mặt đều rớt xuống một miếng thịt.

"Sao nó lại chạy lên lầu, rõ ràng chúng ta đã dùng thứ gì đó chặn kín cửa cầu thang rồi." Chú Tư sau khi nhìn thấy anh họ rất bất ngờ, cửa nhà bọn họ chưa được gia cố, căn bản là chưa bị phá, hiện tại đã bắt đầu biến dạng.

Mà tiếng vang kịch liệt cũng kinh động đám xác sống gần đó, chúng nó phát động công kích về phía cửa chung cư, hơn trăm xác sống tất cả đều tụ tập lại đây, rất nhanh liền xếp thành La Hán, thậm chí có mấy con trực tiếp bò lên ban công tầng 2, làm cho nhà bác cả càng ngày càng sợ hãi.

Ban đêm buông xuống, tiếng xác sống kêu rên càng lúc càng lớn, cùng lúc đó, cửa tiểu khu cũng có 1 làn sóng xác sống nhỏ ngang qua, nghe được đồng bạn kêu to, bọn chúng trực tiếp đâm cửa lớn tiểu khu, gia nhập đội ngũ.

Vài con tay chân nhanh nhẹn trèo lên dọc theo ống dẫn nước mưa và khung cửa sổ, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng bốn nơi bác bác cả ở.

Trong phòng có ánh điện sáng trưng, một con xác sống nhìn thấy đồ ăn lập tức phá cửa sổ xông vào, theo sát sau đó là cả đám xác sống.

Chỉ trong chốc lát, bác cả cùng vợ đã biến mất.

"Trong tòa nhà này sẽ không có ai sống sót." Trần Tụng khẳng định điều này, với số lượng tang thi nhiều như thế, chúng nhất định sẽ leo lên tầng trên cùng, đều sẽ không buông tha con mồi ở mỗi tầng.

Ba tôi cảm thấy hơi nặng nề, dù sao thì anh trai ông cũng sống trong tòa nhà đó nhưng ông chưa kịp than thở thì mẹ tôi đã trừng mắt nhìn lại.

"Họ không đáng được cảm thông. Nếu chúng ta sống ở bên đó thì giờ đây đã bị họ đẩy ra ngoài để làm thức ăn cho lũ xác sống kia rồi." Mẹ tôi đưa cho chúng tôi mỗi người một quả táo, duy chỉ để lại phần của cha tôi, dùng cái này để biểu thị sự phẫn nộ của bà.

Có người leo lên sân thượng." - Trần Tụng nhìn hình ảnh trong camera, chạy lên sân thượng là một nhà chú Ba tôi, bọn họ vốn ở tầng cao nhất, trước khi rất nhiều xác sống leo lên, bọn họ đã kịp thời rút lui về sân thượng.

Đáng tiếc sân thượng tòa nhà này chỉ có một phòng thiết bị, bên trong không nước không điện cũng không có bất kỳ vật tư gì, bọn họ căn bản chống đỡ không được bao lâu