Sống Lại Tương Lai Chi Thực Thần

Chương 41: Động đất



Editor: Fuurin

Sau khi tuần tra một vòng quanh khu trại, tu sửa hết mọi lỗ hổng, Tả Lâm lập tức tập hợp các tổ trưởng, mở một một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chỉ đơn giản xoay quanh hai chữ "an toàn".

Vào lúc Tả Lâm vừa căn dặn kĩ lưỡng, định giải tán cuộc họp, thì một đợt rung động mạnh lại truyền đến từ dưới chân, mọi người cảm thấy cả người xóc nảy, sau đó là lắc lư trái phải, cơn rung lắc ngày càng kịch liệt, mấy nữ sinh gần đó bắt đầu kêu lên thất thanh, trong cơn hoảng loạn, những người ở tương đối gần nhau đều túm chặt lấy người bên mình, giữa vững trọng tâm.

"Hãy bám chặt và đỡ lấy nhau!" Giọng nói bình tĩnh của Tả Lâm vang lên, trấn an thành công nhóm sinh viên đang vô cùng hoảng loạn.

Tả Lâm dù sao cũng là người từng trải, dù mặt đất đang rung lắc liên hồi nhưng vẫn có thể đứng vững, có điều sắc mặt anh ta trông rất khó coi, nhờ vào đôi tai cực thính, anh ta nghe thấy bên trong khu trại, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi, khiến lòng càng thêm nôn nóng.

Không thể cứ tiếp tục thế này nữa! Ta3 Lâm cấp tốc suy nghĩ, vốn cho rằng sự cố đã kết thúc, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, hơn nữa không biết trận động đất này chừng nào mới chấm dứt! Không biết là nó chỉ giới hạn quanh khu này thôi hay không, nếu như lan ra cả toàn núi này, hoặc tệ hơn là lan ra cả dãy núi, hậu quả thật sự khó mà tưởng tượng nổi! Trong khu trại có Trình Tiền Khởi chăm lo, điều cần thiết phải làm bây giờ nhất chính là phải đảm bảo an toàn cho các sinh viên này!

"Tất cả các tổ trưởng nghe lệnh! Nhanh chóng quay trở về nơi canh gác! Cần phải kiên quyết chống lại tất cả các sự xâm nhập từ bên ngoài! Đồng thời cũng phải chú ý tới an toàn các tổ viên trong tổ mình nũa!" Tả Lâm nhanh chóng đưa ra mệnh lệnh, tất cả máy liên lạc đều mất sóng, tình huống hiện tại như vậy, anh ta phải nhanh chóng bàn bạc kế sạch với Trình Tiền Khởi mới được!

Mọi người luôn ôm tâm trạng lo sợ trước những sự việc không rõ nguồn gốc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiên cường mạnh mẽ của Tả Lâm, hơn nữa cũng bị thần thái nghiêm túc tự tin của anh ta ảnh hưởng, đa số đang bất an cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Phương Tử Sênh mím môi, cố gắng ổn định cơ thể, hít một hơi thật sâu, cùng các tổ trưởng tổ khác tách ra đi về phía tổ mình. Trong mắt Phương Tử Sênh, trận động đất này tương đối kỳ lạ, hơn nữa tận mắt chứng kiến những điều trước nay chưa từng được trải nghiệm, trong nháy mắt khi động đất xảy ra, khiến cậu thậm chí còn cảm giác được sự bất lực và nhỏ bé của bản thân, đây là điều chưa từng có, vì thế cậu không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng mà không chờ các vị tổ trưởng về tới nơi, thì liền thấy một đám người đang chạy tới, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt sợ hãi, trong đó có vài người vừa chạy thỉnh thoảng lại vừa quay ra sau nhìn, giống như phía sau có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo vậy.

Hạ Minh thật sự rất muốn khóc, đây là lần đầu tiên cậu thấy bản thân mình vô dụng như vậy, từ xa nhìn thấy tổ trưởng của mình đang đi tới, lập tức xua tay hét lớn: "Tổ trưởng, tổ trưởng! Mau chạy về đi! Đừng tới đây!"

Phương Tử Sênh nhìn thấy vẻ chật vật và gấp gáp của Hạ Minh thì cảm thấy khó hiểu, tốt xấu gì Hạ Minh cũng là tổ phó, thực lực không thể coi thường, có thể khiến cho cậu ta bất lực như thế, thì phía sau sẽ là thứ gì đây?! Cậu lớn tiếng trả lời: "Có chuyện gì thế!" Sau đó dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc! Cơ giáp đâu sao không lấy ra!"

Hạ Minh cảm thấy chân như không còn nằm trên người mình nữa, cả người như đeo theo cả tạ sắt, mỗi một bước chân đều cần phải dùng tất cả sức lực, cậu thều thào nói: "Không được, vô dụng thôi! Không thể nào triệu hồi Cơ Giáp ra được!"

Không thể triệu hồi Cơ Giáp ra ư? Phương Tử Sênh ngừng bước, trái tim vừa mới bình tĩnh một chút lại bắt đầu đập dồn dập, bàn tay vô thức lấy nút không gian ra, nhưng nó chỉ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, không một chút phản ứng, Cơ Giáp bình thường vẫn luôn xuất hiện trong nháy mắt nay không thấy tăm hơi.

Vì sao lại như vậy chứ?! Phương Tử Sênh tay vẫn cầm nút không gian, giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy những người khác cũng đang cầm nút không gian ngơ ngác nhìn nhau.

Hạ Minh dùng hết sức lực chạy về phía trước, cũng cách nhóm người Phương Tử Sênh ngày càng gần, nhìn thấy bọn họ vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lập tức nóng nảy: "Tổ trưởng, mau chạy đi chứ!"

Phương Tử Sênh nhăn mày nhìn về phía sau Hạ Minh, lập tức cực kỳ sợ hãi, dù là buổi tối đen như mực, nhưng nhờ vào một vài ánh đèn may mắn còn sót lại sau cơn động đất, cậu có thể nhìn thấy rõ, cách khoảng hai trăm mét sau lưng Hạ Minh, đất đá cuồn cuộn đổ xuống, dọc đường còn cuốn theo cả những cây đại thụ bật gốc, càng ngày, âm vang càng lớn.

Tệ hơn nữa là bây giờ mặt đất càng ngày càng rung lắc dữ dội, Phương Tử Sênh vốn đang có thể miễn cưỡng đứng vứng, nay bắt đầu không yên. Đám người đang chạy tới bên này liên tục té ngã, té ngã xong lâp tức cố gắng đứng lên tiếp tục chạy.

Thân là một tổ trưởng, Phương Tử Sênh không thể làm được loại chuyện bỏ chạy trước tổ viên của mình, các tổ trưởng tổ khác có lẽ cũng cùng chung suy nghĩ, mọi người đều không chạy, dù một vài nữ tổ trưởng tâm lý hơi yếu chút đã bắt đầu run rẩy.

"Tổ trưởng, cậu còn ngẩn người ra đấy làm chi, chạy mau lên!" Hạ Minh hổn hển dừng lại bên cạnh Phương Tử Sênh, nổi giận đùng đùng hỏi, cậu ta hét lâu như vậy, thế mà con người này không thèm phản ứng chút nào hết.

"Cậu chạy trước đi, tớ chờ mọi người chạy hết đã mới đi! Cậu về trại trước báo tin sau đó tập hợp đội ngũ, điểm danh nhân số, nghe theo lời thầy cô chỉ huy nhé!" Phương Tử Sênh nói.

Hạ Minh sững sờ, khuôn mặt tràn ra sự xấu hổ, cậu lo lắng nói: "Tổ trưởng, tớ và cậu cùng nhau chờ đi!"

"Cậu đi trước đi, tình trạng trong khu trại chắc cũng không tốt hơn là bao đâu, cậu mau qua đó báo tin đi!" Phương Tử Sênh dùng giọng điệu quyết tâm, nói.

Hạ Minh còn muốn nói thêm điều gì, có điều sau khi bị Phương Tử Sênh trợn mắt liếc một cái, lập tức nói: "Tớ đi ngay đây, cậu phải cẩn thận đó!"

Phương Tử Sênh gật đầu, Hạ Minh đành phải chạy trước.

Chờ đến khi một sinh viên cuối cùng chạy qua bọn họ, Phương Tử Sênh và mười chín tổ trưởng kia mới bắt đầu chạy trở về, thỉnh thoảng còn đứng lại nâng những sinh viên bị té ngã một phen, lúc này, khoảng cách từ dòng đá núi đang cuồn cuộn lăn đến chỗ họ chỉ còn có khoảng sáu bảy mươi mét mà thôi.

Tình trạng trong khu trại cũng không lạc quan lắm. Sinh viên khoa Cơ Giáp còn tốt một tí, dù sao thì tố chất cơ thể họ tốt hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa còn trải qua hai ngày tập huấn, đa số đã biết làm thế nào khi đối mặt với các tình huống bất ngờ rồi. Chỉ có sinh viên khoa nấu ăn là hỏng bét, cơ thể đã yếu thì thôi, lúc đối mặt với tình trạng trước mắt cũng chỉ biết hoảng loạn kêu to.

Vốn người trông coi khu trại là hiệu phó Trần Hiểu Đông, nhưng mà nhìn bộ dạng chân cẳng nhũn ra, cơ thể run lẩy bẩy, lúc đứng trên bục chỉ biết nói suông kêu mọi người đừng sợ, khuôn mặt thì nhìn còn sợ hãi hơn cả các sinh viên đang sợ hãi, Trình Tiền Khởi cũng không đặt hi vọng quá nhiều vào ông ta.

Trình Tiền Khởi nhảy lên bục, khuôn mặt bình tĩnh nói to: "Các em học sinh không cần hoảng sợ, các bạn đứng gần nhau hãy giúp đỡ lấy nhay, luôn luôn phải chú ý mặt đất dưới chân mình! Trận động đất này sẽ qua nhanh thôi!" Câu cuối cùng anh ta nói mà trong lòng cũng cảm thấy hơi chột dạ, lần rung lắc đầu tiên không kéo dài lắm, phỏng chừng lần thứ hai này cũng sẽ như vậy, nhưng anh ta vẫn cảm thấy không quá lạc quan! Có điều bây giờ, an ủi mọi người là việc cấp bách nhất, để tất cả đều tỉnh táo lại, tránh bị tổn thương.

Nhưng vì thiết bị phóng đại âm thanh đã bị hỏng từ lâu, hơn nữa hoàn cảnh bây giờ đang rất hỗn loạn, nên giọng của Trình Tiền Khởi đại khái cũng chỉ có thể khiến cho các sinh viên đứng tương đối gần đó nghe thấy mà thôi.

Các học sin đứng đầu nghe thấy lời Trình Tiền Khởi nói, thì giống như bắt được phao cứu sinh, bắt đầu bám vào người cạnh mình, tạo thành từng cụm, giúp nhau đứng vững. Còn những người phía sau thì vẫn lộn xộn như cũ.

Mặt đất nứt ra thành khe hẹp từ đợt chấn động đầu tiên, bây giờ các khe hẹp đang dần toác rộng ra bởi lượt rung lắc lần hai, nhìn đám người trước mặt đang loạn thành một đống, Sở Sở đứng ở cuối cùng kêu to: "Mọi người cẩn thận khe hở dưới chân mình! Cố gắng đừng để bị ngã xuống đó!"

Nhưng lúc này đã quá loạn, giọng nói của Sở Sở còn chưa vang xa thì đã bị át mất bởi tiếng la hét thất kinh của mọi người rồi.

"Sở Sở, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?!" Tiếu Minh Dụ nắm chặt tay Sở Sở, sợ hãi hỏi.

"Đừng sợ." Trong lòng Sở Sở nóng như lửa đốt, cô không ngừng suy nghĩ cách nhắc nhở mọi người cẩn thận, nghe thấy Tiếu Minh Dụ hỏi thì thuận miệng an ủi cô ấy một câu.

Vào lúc Sở Sở không biết làm thế nào cho phải, thì cô bỗng cảm thấy bàn tay nằng nặng. Dường như có vật gì đó vừa được nhét vào tay cô, Sở Sở cúi đầu nhìn xuống, thì thấy tay mình đang nắm một thứ bằng kim loại nho nhỏ, hình dạng giống như là một cái loa.

Ở đâu ra thế?! Trong đầu thoáng nghĩ đến A Hắc và A Hồng, nhưng lúc này cô cũng chẳng màng đến thứ trong tay có phải do hai nhóc ấy đưa hay là không nữa, chỉ vội vã đưa loa lên bên miệng, la lớn: "Các bạn ơi, mọi người nhớ cẩn thận khe nứt dưới chân! Ngàn vạn lần đừng để rơi xuống đó!"

Âm thanh từ loa phát ra rất vang dội, các sinh viên vốn đang hoảng hốt, giờ đây nghe thấy giọng nói Sở Sở, liền vô thức nhìn xuống dưới chân. Những vệt nứt, khe hở khiến bọn họ phát sợ, nếu như nó mở rộng ra thêm nữa, e rằng hậu quả khó lường.

"A... Cứu tôi! Cứu tôi với!" Tiếng khóc của một nữ sinh vang lên.

Mọi người cẩn thận nhìn sang, thì thấy nửa người của người này đã rơi vào trong khe hở, lúc này đang khóc lóc thảm thiết.

Người bên cạnh cô ấy nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lên.

Trình Tiền Khởi đang đứng trên bục, nhìn thấy loa trong tay Sở Sở thì mắt sáng lên. Lúc này Sở Sở đã nói xong, đang thở phào nhẹ nhõm, chợt thấy ánh mắt của Trình Tiền Khởi nhìn cái loa trong tay mình, thì hiểu ngay, vội vàng chạy đến phía trước đưa cho anh ta.

Sau khi có loa, cuối cùng việc trấn an của Trình Tiền Khởi đã bắt đầu phát huy tác dụng, mọi người tốp năm tốp ba dựa vào nhau, chậm rãi chờ đợi đợt động đất này trôi qua.

Sau khi cùng hai mươi tổ trưởng tách ra, Tả Lâm vốn định đi tìm Trình Tiền Khởi bàn bạc một chút kế sách, nhưng còn chưa kịp trở về khu trại đã thấy một ít học sinh vốn lẽ ra phải đang canh gác giờ đây lại đang chạy vội về hướng này, tiện tay níu lại một người, hỏi han cẩn thận mới biệt được đằng trước đã xảy ra chuyện, anh ta lập tức nhanh chóng chạy về trại.

Nhưng Tả Lâm không ngờ mọi chuyện còn tệ hơn những gì mình đã nghĩ, sau khi nghe Phương Tử Sênh nói là không thể triệu hồi Cơ Giáp, sắc mặt anh ta càng khó coi, nếu không triệu hồi được Cơ Giáp, thì bọn họ chỉ có đường chết thôi.

Chưa bàn đến bên này nhóm người Phương Tử Sênh chạy về vất vả ra sao, khi mọi người trong khu trại nghe tin xấu, thì tình trạng ổn định vừa mới duy trì chưa được bao lâu lập tức bị đánh vỡ, hơn nữa càng thêm khó không chế, đối mặt với tình huống trước mắt, Trình Tiền Khởi quyết đoán tập hợp mọi người chuẩn bị lui lại.

Khi anh ta và các giáo viên khác tập hợp xong mọi người và vội vàng rút lui khỏi khu trại, thì một số giáo viên được cử đi trước dò đường lại mang về tin tức, rằng bốn phương tám hướng đã đã bị đất đá từ cơn động đất sụp xuống chặn kín. Phản ứng đầu tiên của mọi người lúc nghe thấy tuyên bố của Trình Tiền Khởi chính là im lặng.

Con người luôn luôn nhỏ bé trước thiên nhiên, khi biết được con đường sống duy nhất của họ đã bị phá hủy, một vài người tâm lý kém đã bắt đầu đau khổ la hét thất thanh. Bọn họ không còn đường lui nữa rồi!

Nhóm của Phương Tử Sênh là những người chạy ở sau cùng, vào lúc bọn họ đặt chân vào khu trại, dòng đất đá chỉ còn cách họ chưa đến bốn mươi mét. Vào lúc biết được rằng đã không còn đường lui, bọn họ ngây người ra như vừa bị sét đánh, ý chí muốn sống sót giống như một trái bóng bị thủng, nhanh chóng xẹp xuống.

Có lẽ đã biết là mình hẳn phải chết tại đây, tất cả sinh viên đều trở nên yên tĩnh, một số đang gào khóc cũng từ từ nín thinh, đờ đẫn nhìn về phía trước.

Vào lúc mọi người đang nhắm mắt chờ chết, thì cơn động đất đột nhiên chấm dứt, đất đá cuồn cuộn chảy tới cũng bị chặn lại bởi con dốc đứng cao cao ngay trước mặt khu trại, nó từ từ giảm tốc độ, rồi ngừng hẳn, chứng kiến cảnh này, mọi người vốn cho rằng mình phải chết chắc ở đây rồi ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, thở mạnh cũng không dám.

----- Hết chương 41 -----