Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 5: Đoạn Hồi Ức Đau Lòng



Mưa cũng ngừng hẳn rồi, đã mưa suốt cả ngày hôm nay còn gì. Nó vừa lạnh vừa mệt, người cứ run lẩy bẩy, nó nhìn Nhất:

"Thôi không đùa nữa, vào tắm thôi mày ơi! Thấm mưa bệnh nữa thì khổ!"

Nhất cũng không khác gì nó, chân tay cứ run lên như cầy sấy, hàm dưới đá hàm trên:

"Ừ! Mày vô tắm trước đi! Tắm lẹ để tao còn tắm đấy!"

Nó lao thật nhanh vào nhà tắm, vặn nhẹ cái vòi hoa sen, nước chảy ra có vẻ ấm hơn nước mưa khiến nó thoải mái cả người. Trời đã mưa dai dẳng cả ngày hôm nay, cũng giống như cái ngày định mệnh đó, ngày bệnh viện đưa bố nó trở về.

Nó còn nhớ như in, đó là một buổi chiều mùa hạ, khi mưa vừa mới dứt. Trời bắt đầu quang đãng trở lại, nó đang mãi mê đá bóng cùng đám bạn trên cánh đồng vừa qua mùa thu hoạch. Nó hăng say chạy theo trái bóng, reo hò vui vẻ. Từ đằng xa, cô Tư, hàng xóm của nó đã gọi thất thanh:

"Quang, về nhà nhanh đi con! Ba mày chết rồi".

Tiếng gọi của cô Tư cứ vang lên trên cánh đồng rộng lớn, lấn át hẳn tiếng reo hò, cổ vũ của bọn trẻ con trong làng. Nó khựng người lại, đứng đơ ra như khúc gỗ, chân không nhấc lên nổi. Lũ bạn cũng bỗng nhiên im bặt, nó chỉ nghe vài đứa nhốn nháo:

"Về lẹ đi Quang!"

Nó vẫn không thể nào nhấc chân lên được, người nó cứ như bị hóa đá, chẳng thể nào cử động. Đầu óc cứ quay cuồng không thể điều khiển được tay chân, nước mắt tự dưng trào ra. Như chỉ chực có thế, nó òa lên khóc, nó gục xuống đất, mặc kệ gốc rạ đâm vào da thịt, nó gào thét trong vô thức. Cô Tư vội chạy đến bên nó, thủ thỉ vào tai nó, nghẹn ngào:

"Về nhà lẹ đi con!"

Nó vẫn nằm gục ra đấy, khóc lóc, gào thét vang cả một khoảng trời, nó không còn sức để đứng lên nữa. Cô Tư xốc nó dậy, cõng nó chạy về nhà, nó vẫn không nói được lời nào, nước mắt giàn dụa, thấm ướt cả vai áo của cô.

Hàng xóm kéo đến nhà nó rất đông, cô Tư cõng nó đến bên chiếc giường bố nó đang nằm. Nó ngưng khóc, trượt khỏi lưng cô Tư, đến ngồi bên thành giường, kế bên mẹ và bà của nó, khẽ cất tiếng gọi:

"Ba ơi!"

Bố nó vẫn nằm đó, không trả lời. Nó lại gọi bố lần nữa:

"Ba ơi! Dậy đi ba!"

Bố nó vẫn không trả lời, nước mắt cứ thế lại tuôn ra, nó gào thét gọi bố trong vô vọng, mẹ nó vội ôm chặt nó vào lòng, nức nở:

"Ba con đi xa rồi! Để ba ra đi thanh thản đi con!"

Nó vẫn cố hết sức giẫy giụa, gào thét gọi bố mặc kệ mẹ nó khuyên can. Cứ thế, tiếng thét của nó cứ vang lên khắp xóm, trong một buổi chiều tà, lúc mọi thứ bắt đầu mờ dần đi khi mặt trời đang từ từ khuất sau những ngọn núi.

"Ba ơi!"..

"Ba ơi!"..

Tiếng gọi thê lương trong tuyệt vọng của nó khiến cho buổi chiều hôm ấy ở làng quê nghèo càng trở nên đìu hiu, ảm đạm. Nó cứ la hét, giãy giụa, khóc lóc như thế hàng giờ đồng hồ, mãi cho đến khi ngất đi trong vòng tay của mẹ.

"Mày chết ở trong đó rồi hả Quang? Tao đã nói tắm lẹ để tao còn tắm nữa mà! Cái thằng quỷ này!"

Tiếng gọi từ ngoài của Nhất làm nó sực tỉnh, chắc là cu cậu lạnh lắm rồi, nó mặc quần áo rồi vội vàng ra ngoài, thấy Nhất đã tím tái hết mình mẩy, nó bông đùa:

"Vô tắm lẹ đi, chứ chết cóng là khó coi lắm đó!"

Nhất mình mẩy ướt sủng, run lẩy bẩy, nhanh chân chạy vào nhà tắm, chẳng thèm phản ứng lại. Nó lấy khăn lau cho khô đầu tóc, đi ra cửa xem trời đã hết mưa hay chưa. Bên ngoài mưa vẫn rơi lớt phớt, tối chủ nhật nên mọi người trong dãy trọ đi chơi hết cả, phòng nào cũng đóng cửa tối om.

Nó bật cái bếp ga mini lên, bỏ mấy con khô sặc lên chiên, tiện tay băm hai trái xoài bỏ ra đĩa. Trong phút chốc mà mùi thơm đã bay ra khắp phòng, mồi nhậu đã xong, nó bày biện ra sàn nhà, không quên đem cả chai rượu và cái ly đặt cạnh đĩa gỏi xoài khô sặc. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ Nhất ra là nhập cuộc.

Nhất vừa bước ra nó đã vội kéo cu cậu ngồi xuống, tỏ vẻ sốt ruột lắm rồi. Nó rót một ly rượu thật đầy, trầm ngâm:

"Ngày nào cũng được như thế này thì tốt nhỉ?" - nó uống một hớp cạn ly.

Đã lâu rồi tụi nó chưa có dịp ngồi uống với nhau, cứ lo học hành thi cử nên cũng chẳng dám uống, mãi đến hôm nay mới được một bữa thảnh thơi đầu óc, có uống say cũng không sợ quên hết chữ nghĩa. Nó chuyền ly rượu qua phía Nhất, theo kiểu rượu Bình Đông: Ai đong nấy uống mà người miền Tây tụi nó vẫn thường hay làm.

"Về quê có gì vui không mày?"

"Thấy tao lên sớm là mày biết rồi đó!" - Nhất cũng hớp cạn một ly.

Cũng phải thôi, thanh niên ở quê đều bon chen lên Sài Gòn lập nghiệp hết cả, chỉ còn mấy ông bà già là ở lại bám lấy mảnh đất, mảnh vườn. Bởi vậy mà nó cũng không háo hức về quê làm gì, cái cảnh người người bỏ quê xa xứ đã quá đỗi quen thuộc đối với nó, chỉ được dăm ba ngày Tết là còn tụ hợp đông đủ, nên có về cũng không gặp được ai, buồn còn hơn cả ở đây, ít ra ở đây nó cũng còn vài đứa bạn học.

"Mày lên sớm vậy chắc ba mẹ mày vui lắm hả?" - nó vỗ đùi cười khoái chí.

"Tao đâu phải phá gia chi tử đâu mậy!"

Cái thằng đúng hiền như cục đất, mà có khi còn hiền hơn cả cục đất, trước giờ dù nó có chọc ghẹo cỡ nào thì Nhất cũng không bao giờ nổi giận, chỉ toàn cười trừ cho qua chuyện, bởi vậy tụi nó mới thân nhau từ những ngày đầu nhập học cho đến tận bây giờ.

Đang nói chuyện rôm rã thì ánh đèn xe máy chiếu thẳng vào mặt, làm nó hoa cả mắt, nó ra cửa ngó xem là ai mà vô ý vô tứ đến vậy. Ra là My, cô bé vừa mới về tới phòng, quần áo thì ướt sũng.

"My về trễ vậy? Quần áo sao lại ướt hết thế kia?"

"My qua bên nhỏ bạn, mưa lớn quá đợi mãi mà không hết!"

"Thôi My mở cửa đi Quang đẩy xe vào cho!"

Nó đẩy xe vào phòng, nhân tiện mời cô bé qua phòng của nó chơi, nhưng cô bé có vẻ mệt nên đã lắc đầu từ chối, có lẽ nó nên để cô ấy nghỉ ngơi.

Nó quay về tiếp tục ngồi với Nhất, rượu vào thì lời lại ra, tụi nó nói đủ thứ chuyện trên đời, nghe đâu đã bàn tới cả chuyện Liên Hợp Quốc, rồi NASA, chẳng mấy chốc mà chai rượu đã vơi đi được một nửa.

Đầu nó hơi lâng lâng, nó chợt nhớ đến bố mình, dù có qua bao nhiêu lâu thì nó vẫn không thể quên được cái ký ức đau buồn ngày ấy. Mất mát quá lớn đó đã trở thành một vết sẹo khắc sâu vào trong lòng, để đôi khi lại bộc phát khiến nó nhức nhối, đau đớn.

"Tui vào được không Quang!"

Nó ngoái ra cửa, My đang đứng ở đó với mái tóc còn chưa kịp khô, trên tay bê đĩa đồ ăn. Nó cũng không biết tại sao cô bé lại sang, trong khi vừa lúc nãy cô ấy còn từ chối, nhưng có vẻ nó rất vui khi nhìn thấy cô bé.

"Vào đi My!" - nó hớn hở.

"Có đĩa thịt kho tép My làm hồi trưa, mang qua cho hai cậu nhậu, đừng chê nha!"

"Tụi mình sao dám chê! My ngồi xuống đi!" - nó chợt tươi tỉnh hẳn lên.

Cô bé ngồi xuống bên cạnh nó, phảng phất mùi hương thật dễ chịu, bất chợt nó cảm thấy cô bé rất đáng yêu, phải chăng là nó đã uống quá nhiều, đã không còn tỉnh táo..