Sống Làm Người Hạnh Phúc

Chương 7: Chiếc Áo Lót Tai Hại



Reng.. Reng.. Reng.. Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng đã vang lên, nó nhanh chóng đi ra cổng trường đợi Nhất. Mắt nó sáng rỡ lên khi nhìn thấy bóng dáng của Lan trước cổng, cô bé đang chăm chú nhìn vào dòng xe tấp nập trên đường như đang đợi ai đó, nó nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh cô ấy, lân la bắt chuyện:

"Lan đang đợi ai hả?"

Cô bé khẽ giật mình quay sang nhìn nó:

"Ủa? Là cậu hả? Mình đang đợi bạn tới đón".

"Bạn trai hả?" - nó gãi đầu.

"Đâu có! Mình chờ nhỏ bạn thân".

Câu trả lời của cô bé làm nó thấy nhẹ tênh cả người, cô ấy chưa có bạn trai, nó nghĩ là như vậy. Nó có rất nhiều điều muốn nói với Lan, muốn hỏi cô ấy bao nhiêu thứ nhưng chẳng hiểu sao khi ở gần cô bé, đầu óc nó hoàn toàn mụ mị, trống rỗng, đúng thật là khôn ba năm, dại dài dài.

Trong lúc nó còn đang mãi mê suy nghĩ thì từ đằng xa, một cô gái trên chiếc Vision màu trắng chạy đến tấp vào lề, Lan leo lên xe, vội vàng chào tạm biệt nó. Chiếc xe nhanh chóng phóng đi trước mắt nó, hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Nó vẫn đứng đó, thẫn thờ nhìn theo, cô gái đó vẫn luôn như vậy, vẫn bất chợt xuất hiện rồi lại vội vàng biến mất khỏi tầm mắt của nó. Một cơn gió thổi ngang qua khiến nó rùng mình, nó tặc lưỡi: "Sao cứ phải vội vàng thế nhỉ?"

"Bộ mày đang cosplay Từ Hải hả? Lên xe đi!" - nó nghe thấy tiếng của Nhất đằng sau lưng.

Sáng nay đi vội quá, chẳng có đứa nào mặc áo khoác nên giờ cứ ngồi co ro cúm rúm như hai con khỉ đang xiếc tạp kỹ trên xe. Nhất đi thật chậm để bớt lạnh, mùa đông năm nay trời rét hơn mọi năm, hay là mùa đông ở đây lạnh hơn ở quê của nó, nó cũng chả biết vì có bao giờ nó coi dự báo thời tiết đâu. Hai đứa ghé vào quán cơm trên đường mua hai hộp, trời lạnh thế này cóng hết cả tay, chả đứa nào muốn nấu nướng. Đã đầu giờ chiều rồi mà mặt trời còn khuất sau những đám mây đen, cứ tưởng như đang là buổi sáng. Chiều nay không có giờ học, nó và Nhất thong thả trở về phòng trọ, ăn uống rồi tranh thủ đánh một giấc.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn làm nó tỉnh giấc, quay sang thấy Nhất vẫn còn ngủ say, nó ngồi dậy mở cửa gom mớ quần áo đang phơi vào phòng. Ngó sang bên cạnh, quần áo bên phòng của My vẫn còn treo ở ngoài, chắc cô bé còn chưa về bởi cửa phòng vẫn khóa, nó tiện tay mang tất cả về phòng của mình. Cứ mưa gió thế này chẳng biết làm gì, nó chui vào chăn ngủ thêm xí nữa.

Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt, thi thoảng lại nghe thấy tiếng sét đánh ầm ầm, hai đứa nó vẫn ngủ ngon bất chấp thời tiết. Chẳng có gì tuyệt vời hơn được nằm trùm chăn ngủ giữa ngày mưa to gió lớn như thế này.

Tiếng gõ cửa làm nó giật mình khi chỉ vừa mới chợp mắt được một lúc, nó lò mò ngồi dậy mở cửa ra xem thử, là ai mà lại phá hoại lúc nó đang tận hưởng cuộc sống? Đứng trước mặt nó là My với quần áo ướt sũng, đôi môi đã nhợt nhạt, tím tái vì lạnh.

"Quang có thấy quần áo My phơi ngoài này đâu không?"

"Lúc nãy trời mưa nên Quang đem vô phòng luôn, để Quang mang ra cho My!"

Nó mang đống quần áo đang treo ở trong ra đưa cho My, cô bé cám ơn nó rồi vội vã chạy ù về phòng. Nó thấy lo cho cô bé, dầm mưa như thế thì dễ cảm lạnh lắm, chắc lát nữa phải sang xem thử My như thế nào thì mới yên tâm.

Trời cũng sắp sửa tối, nó vào tắm rửa cho tỉnh táo, nước cứ chảy đến đâu là gai óc nổi lên đến đó. Nó kỳ cọ qua loa rồi khoác vội quần áo trở ra. Mưa vẫn còn chưa dứt, Nhất thì vẫn nằm ngủ ngon lành, nó đem đống quần áo còn ướt khi nảy lên trên gác treo cho khô ráo. Vừa bước chân lên cầu thang thì đột nhiên một chiếc áo lót của phụ nữ rơi ra, nó cuống cuồng leo lên cầu thang treo vội quần áo ướt rồi lại nhanh chóng trở xuống. Hoang mang chưa biết tại sao món đồ của phụ nữ lại xuất hiện trong phòng, nó bèn lấy bọc đen bỏ cái áo lót kia vào. Cũng may là không có ai nhìn thấy, nếu không chắc có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thanh minh được. Bình tĩnh suy nghĩ lại, nó đoán cái áo đã rơi ra từ đống quần áo của My khi nãy, rồi vướng vào quần áo của nó. "Chắc chắn là vậy rồi, nhưng giờ biết làm sao để trả lại cho cô ấy đây? Không khéo cô ấy lại nghĩ mình bị biến thái thì khổ, làm sao đây? Làm sao đây?", nó thấy rối trí. Cứ cầm cái bọc trên tay đi qua đi lại một hồi lâu, nó vẫn không biết phải xử lý như thế nào với cái của nợ này.

"Mày làm gì mà cứ đi qua đi lại như gà mắc tóc vậy?" - Nhất dụi mắt hỏi nó.

"À.. Có gì đâu.. Tao làm nóng người ấy mà, mới tắm xong lạnh quá trời!" - nó lúng ta lúng túng.

"Mà mày cầm cái gì đó?"

Câu hỏi của Nhất càng làm nó rối như canh hẹ:

"Cái này hả?", nó chỉ tay vào cái bọc đen, "là đồ của My, giờ tao đem trả cho cô ấy".

Nói xong nó phóng lẹ ra khỏi phòng, cứ đứng dây dưa mãi với Nhất thể nào cũng lộ chuyện. Nó lấp ló trước cửa phòng của My, cô ấy không khóa cửa mà chỉ khép hờ. Nó nấn ná không muốn vào, nhưng cầm cái của nợ này quay lại phòng thì biết giải thích thế nào với thằng Nhất. Trước mặt, sau lưng đều là "địch", trời thì cứ mưa suốt, đứng đây hoài không chết vì nhục thì cũng chết vì lạnh, nó đành mặt dày vào gặp My. Nó gõ cửa gọi My, cô bé đang bận gì đó, nói vọng ra từ bên trong:

"Vào đi Quang! My đang bận tay tí".

Nó đẩy cửa bước vào, thì ra cô ấy đang ngồi sấy tóc trước máy quạt, quay lưng về phía nó, chắc là vừa tắm xong. Vuốt nhẹ những giọt nước mưa còn đang lăn trên mặt, bối rối không biết phải ngỏ lời như thế nào, nó bâng quơ:

"Nãy trả đồ cho My còn sót lại cái này nè!"

"Gì vậy Quang?" - cô bé quay lại nhìn nó.

Nó gãi đầu gãi tai, bộ dạng lúng túng trông cứ như mấy đứa con nít lúc đưa bài kiểm tra bị điểm kém cho mẹ xem vậy, chìa cái bọc đen về phía My, mặt nó bắt đầu nóng bừng lên, chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui xuống quách cho xong, miệng lí nhí:

"Thì đồ của My đó!"

Cô bé nhìn nó với ánh mắt tò mò, hình như vẫn chưa nhận ra quần áo của mình bị thiếu cái gì, cầm lấy cái bọc trên tay nó rồi mở ra. Mặt cô bé dần dần biến sắc, đang nhợt nhạt vì lạnh, đột nhiên gò má cô ấy ửng hồng lên, đôi tai cũng đỏ phừng phừng vì xấu hổ, cô ấy đứng hình mất năm giây.

"Thôi Quang về nha!" - nó quýnh quáng bỏ chạy về phòng trong khi cô bé còn chưa kịp phản ứng gì.

Vừa vào trong phòng, Nhất đã mở to mắt nhìn nó như nhìn một sinh vật lạ vừa xuất hiện trên trái đất, ngạc nhiên như thể có một cục vàng bốn số chín từ đâu chui vào phòng.

"Nhìn mày cứ như mấy thằng trộm chó vừa bị phát hiện" - Nhất thích chí cười khanh khách.

Mặc kệ Nhất, nó leo lên nệm nằm kéo chăn phủ kín cả người, chưa bao giờ nó thấy xấu hổ như thế này, nó nhắm chặt mắt lại, cố gắng quên chuyện vừa mới xảy ra. Nhất lại gần, dò hỏi nó:

"Tối rồi, tính không đi ăn cơm luôn à?"

Nó vẫn im thin thít, chẳng buồn trả lời.

"Ơ cái thằng này, hôm nay bị gì vậy?"

"Mày cứ đi ăn đi, kệ tao, tao không đói".

Như con bò đội nón lơ ngơ, chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, Nhất lẳng lặng dắt xe ra ngoài, khoác cái áo mưa lên rồi chạy đi ăn cơm. Nó nằm đó, miệng cứ lẩm bẩm, trách móc: "Đúng là bạn thân thật mà, thân nó nó lo, thân mình mình lo, từ giờ cứ thân ai nấy lo!"

Chỉ một lát sau, Nhất quay về với hai hộp cơm trên tay, khều người nó:

"Nè! Ngồi dậy ăn cơm đi rồi làm gì thì làm, ăn một mình buồn quá nên tao mua về đây ăn chung luôn! Nhanh cho nóng!"

Nó lọ mọ ngồi dậy, lấy hộp cơm ăn cùng với Nhất, miệng vẫn không nói câu nào. Không khí cứ căng thẳng hệt như mấy cặp vợ chồng đang giận nhau. Nuốt vội hết hộp cơm, nó lại lăn ra nằm, chẳng nói chẳng rằng, bỏ mặc Nhất ngồi đó, lơ ngơ như bò hết đội nón rồi lại đeo nơ, không biết rốt cuộc nó bị cái gì.

Đêm hôm đó tụi nó tắt đèn ngủ sớm, nó vẫn nằm trăn trở không tài nào chợp mắt được trong khi Nhất đã ngáy với tần suất đều đặn, nó không biết phải đối diện với My như thế nào, nó thấy xấu hổ với cô ấy. Trong khi đó ở phía bên kia bức tường, cô gái ấy cũng còn đang thao thức vì chuyện xảy ra ngày hôm nay. Có lẽ họ sẽ tránh mặt nhau trong một khoảng thời gian, cho đến lúc cả hai không còn ngượng ngùng khi nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay, hoặc cho đến lúc họ quên đi..