Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 100: Tiểu ca rất đẹp



Lệ Vô Cữu nói như vậy còn mang theo sự đắc ý, làm Nhai Nhi thấy da đầu tê dại.

Thì ra thù hận của kiếp này lại còn liên quan đến kiếp trước. Kiếp trước của cô là một con rắn ư? Cô quả thực không thể ngờ tới, hay lắm, là gì đều được, nhưng tại sao lại phải là rắn! Cô vẫn luôn ghê sợ loài động vật bò sát cả người đầy vảy này, thế mà vòng đi vòng lại bản thân mình lại là chuyển thế của nó.

Nhưng mặc kệ lời y nói có phải sự thật hay không, nếu kiếp trước đã chết trong tay y, vậy thì kiếp này lại càng phải tính món nợ máu này. Chỉ là cô không rõ:

– Ta đắc tội gì với ngươi mà cả hai kiếp ngươi đều không buông tha ta?

Y mỉm cười nhẹ nhàng:

– Có một số việc không thể nói rõ, có lẽ là mệnh phạm hướng.

Cho nên y mới dây dưa việc của kiếp trước đến kiếp này, nhưng rốt cuộc là muốn làm gì? Nhai Nhi nhìn y chằm chằm, châm chọc nói:

– Minh chủ đã nhắc nhở ta là nên tính toán cả món nợ kiếp trước đúng không?

Lệ Vô Cữu lắc đầu:

– Ta chỉ muốn nói cho cô biết, đủ chuyện ở kiếp này, dù là vợ chồng Nhạc Nhận Dư cùng Liễu Giáng Niên, hay là những đệ tử đã chết của cô, đều là khách qua đường trong nhân sinh của chúng ta, cô không cần phải để sống chết của họ ở trong lòng. Con người sống nơi hậu thế, có ai mà không chết đâu, số mệnh đã an bài vậy rồi, ta là thiên đạo tuần hoàn, cũng mong cô nhìn thấu.

Đúng là kiểu luận điệu vớ vẩn, mạng người trong mắt y rốt cuộc là gì? Cô nhìn y, bỗng thấy y vô cùng đáng nực cười,

– Ta không tin lời ông. Toàn bộ giải thích của ông cũng đều bởi vì tự tìm cớ cho bản thân mà thôi. Ông vẫn luôn không buông bỏ được, không cam lòng được. Ông vẫn còn hoài niệm những huy hoàng ngày xưa, tiếc là thân ở vũng bùn, nước bẩn không vượt qua đầu ông được, ông không quay về được nữa.

Cô miệng lưỡi sắc bén, những lời nói này làm y đau đớn, vì thế nụ cười trên mặt trở nên héo rũ như hoa rơi trong nước, bị gió thổi là bay thật xa. Y gần như nói rít qua kẽ răng:

– Kiếp trước ta có thể giết cô, kiếp này cũng có thể. Đừng có chọc ta, nếu không dù là Nhiếp An Lan cũng không cứu được cô đâu.

Rõ là y có năng lực nói được thì làm được, nhưng cô lại là người không sợ phiền phức, cười lạnh:

– Ta sống trong nước đục giang hồ đã quá quen thuộc với những lời đe dọa rồi, ngươi cho là ta sợ chết hay sao? Cô Sơn ngay trước mắt, giờ Tý sắp đến rồi, ngươi chọn ngay lúc này gặp ta, sẽ không bởi muốn ta là người phụ nữ của ngươi đấy chứ.

Lệ Vô Cữu gật đầu:

– Cô rất thông minh, ta thưởng thức nhất điểm này của cô. Đúng như cô nói, Cô Sơn ngay trước mắt, giờ Tý đã sắp đến, nếu cô thật sự quan tâm đệ ấy, thì đừng để đệ ấy tham gia vào việc hồng trần. Lần trước đệ ấy vì cô mà bị rút gân đoạn cốt, ta cho rằng cô đã hiểu tiên với người cách một lạch trời, sẽ không còn dây dưa với đệ ấy nữa. Nào ngờ cô như không hề lĩnh ngộ. Làm tiên nhiều cấm kỵ hơn so với làm người, cô kéo đệ ấy vào hồng trần sẽ làm hại đệ ấy. Đừng nghĩ rằng thành đọa tiên rồi thì thiên quy không làm gì được ngài ấy, có thể hủy linh căn ngài ấy, khiến đệ ấy lưu lạc trong lục đạo luân hồi, cũng có thể làm đệ ấy hồn bay phách tán, biến mất trong thiên địa. Đến lúc đó cũng không quan tâm xuất thân của đệ ấy là gì, Thiên Đế với Phật mẫu chỉ đành phải coi như chưa từng có đứa con này thôi. Hiểu không?

Nhai Nhi nội tâm chấn động, nhưng không biểu lộ ra mặt. Cô không chắc chắn y nói vậy là có phải làm nhiễu loạn tinh thần cô hay không, nhưng từ lời nói của y lại nghe ra một cảm xúc che giấu khác.

– Ngươi cũng quan tâm chàng.

Lệ Vô Cữu giật mình, nhưng vẫn mỉm cười:

– Đúng thế, ta với đệ ấy có giao tình nhiều năm, không đành lòng trơ mắt nhìn đệ ấy bị hủy nguyên công.

– Vì sao? – Nhai Nhi cười nhạt, – Lúc xưa chàng nhốt ngươi vào Bát hàn cực địa, ngươi nên hận chàng mới đúng, hận chàng vĩnh viễn không được siêu sinh mới đúng, vì sao còn quan tâm đến chàng?

Lệ Vô Cữu có vẻ như khá tức giận:

– Không ngờ Lâu chủ lại là kẻ không hiểu tình người như thế. Bất luận ta với đệ ấy giờ lập trường như nào, cũng chẳng quan tâm kiếp trước ai thẹn với ai, chuyện cũ năm xưa cứ nhất định phải chém giết ba đời ba kiếp mới chịu bỏ qua hay sao? Vẫn câu nói kia thôi, nếu cô thật sự yêu đệ ấy, thì đừng để đệ ấy nhúng tay vào chuyện hồng trần, tuy đệ ấy không tham dự xác thật với ta rất có lợi, nhưng làm vậy càng vì muốn tốt cho đệ ấy thôi. Cô nghe hay không thì tùy cô, loại nhân vật phản diện như ta tự dưng lại chạy tới nói thế với cô, đúng là quá lạ, ta cũng hiểu mà.

Nhai Nhi lặng thinh, một lúc lâu mới nói:

– Lúc trước ngươi tìm chàng ôn chuyện, những lời này đã nói với chàng chưa? Chàng không chịu nghe, nên mới đi tìm ta?

Lệ Vô Cữu bỗng bật cười,

– Cho nên nói người thông minh đôi lúc thật đáng ghét, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì. Lời ta muốn nói đã nói hết, có khuyên đệ ấy hay không thì phải xem năng lực của cô rồi. Quay về sớm đi, đừng có đi dạo lung tung nữa, nơi này không phải Ba Nguyệt lâu của cô, nơi nơi đều có nguy hiểm, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Nói xong thì phóng khoáng bỏ đi, dải lụa đỏ đậm buộc mái tóc dài buông xuống, như một vết sẹo dài ở trong lòng.

Trên đường quay về quan nha, sắc trời đã tối. Dạ minh châu trong thành khi bóng tối buông hẳn thì dần dần sáng lên, từ trên vách núi phía đông nhìn xuống, toàn bộ là một màu trắng bạc.

Ánh sáng của hạt châu không chiếu đến con đường dưới chân, Nhai Nhi gần như bước trong bóng đêm trở lại trong thành. Từ xa đã thấy một người đứng trên cửa, là Tử Phủ quân đang đợi cô. Thấy cô về thì giận dỗi:

– Em đi đâu vậy, làm ta rất lo.

Nhai Nhi cười áy náy:

– Em ra ngoài thăm dò, đi một lúc mà trời đã tối rồi.

Dụi dụi mắt, thấy rất mệt, vừa đi vừa nói,

– Em không ăn đâu, em đi nghỉ trước một chút, mọi người ăn đừng gọi em.

Đi qua chính đường thì thăm Tung Ngôn, cậu ta vẫn thế, không tốt cũng không xấu. Cô nhẹ vỗ lên tay cậu ta:

– Qua đêm mai, tôi nhất định tìm tinh phách của cậu về, cậu không thể ngủ mãi được.

Quả thực là quá buồn ngủ không mở mắt ra được, cô vội đi vào trong phòng, để cả quần áo nằm xuống.

Cô rất ít khi nằm mơ, nhưng hôm nay lại ngoại lệ. Là mộng do Tề Quang dệt rồi, cô mơ mơ màng màng nghĩ, có lẽ là thủ đoạn của y. Cô đấu tranh trong lòng nhưng khó chống lại cơn buồn ngủ, thế là thiếp đi.

Đây là đâu, cổ mộc che trời, cỏ cây mà cao lớn như này sao. Người ở phía dưới y như người lùn tới vương quốc người khổng lồ, thấy thứ nào cũng đều to lớn đến phát sợ.

Không thấy nửa bóng người, liên tục hỏi đường cũng không thấy được phương hướng. Cô đi về phía trước, soàn soạt, dưới chân phát ra tiếng vang nhỏ vụ, cô cúi xuống xem, thấy vảy dưới bụng, từng lớp từng lớp, xanh ẩm ướt. Ồ, nghĩ ra rồi, cô là một con Trúc Diệp Thanh, bởi vì một thị khẩu ở một thân cây khác tốt hơn, chim tước qua lại nhiều hơn, cô quyết định chuyển nhà, chuyển dời đến cái cây mà cô hướng tới từ lâu kia. Cô ra sức vật lộn với đống hành lý, trườn đi trên cỏ. Cô có một thói quen, thứ tốt thì đều giữ lại để đến phút cuối mới ăn. Bữa trước cô bắt một con chim sẻ, con chim đó quả nhỏ, mới lớn hơn cô một chút xíu thôi, nên gan nó của rất nhỏ, dùng lá cây bọc lại mang theo, đổi một nơi mới, sợ là không dễ dàng để bắt đầu cuộc sống mới, cô phải dự trữ một chút để còn tồn tại thích ứng trong một thời gian.

Vị gan quá thơm, từ bọc lá cây lan tỏa ra ngoài, cả chặng đường đi cô cứ nuốt nước miếng liên tục. Còn may đầu cô phẳng, tự đứng vững mà không cần cố định, nhưng trong lòng cô vẫn luôn phải giao chiến với người trên trời, nơi này còn có loài rắn to lớn hơn cả cô nữa, có cướp lương khô của cô hay không? Nhỡ đâu mùi thơm lan tỏa ra, dẫn dụ kẻ săn mồi khác tới không? Cho nên cô nghĩ, có nên ăn luôn cái gan kia cho xong không, dẫu sao thì cho vào bụng còn tiện hơn là đội ở trên đầu.

Nhưng ăn rồi thì sẽ không còn gì nữa, cô lại rối rắm. Thôi thôi, nhẫn nại một chút vậy, cây kia không còn xa nữa, cố gắng nỗ lực, trước khi trời tối là bò lên đó được rồi.

Nhưng đội đồ ăn đúng là di chuyển rất khó khăn, cô không thể thả xuống, đầu không thể lộn xộn, chỉ có đôi mắt là đảo qua lại, quan sát tình hình hai bên. Bỗng có một âm thành từ trên đỉnh đầu vọng xuống:

– Con xà tinh này thú vị thật, còn đội đồ trên đầu nữa cơ đấy.

Dù giọng điệu vui tươi làm cô không vui, nhưng âm sắc này bất luận rất lâu sau nhớ lại đều khiến cô thấy phấn khởi. Trong thế giới của loài bò sát không có tiếng động kim thạch gì, chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót thôi, so sánh như vậy, vậy đó nhất định là tiếng gió đẹp nhất, tiếng hót hay nhất.

Cô có thể phân biệt được, là giọng nói của một người đàn ông. Cô vẫn luôn có thiện cảm với khác phái, lẽ nào là bởi rắn có tính dâm? Mặc kệ thế nào, dù sao thấy rất êm tai. Cô đảo con mắt, muốn trông xem anh như thế nào, chắc chắn là đẹp như đệ tử Tử Phủ, quan trọng nhất chính là mặt, một gương mặt đẹp thì mọi cái khác đều đẹp. Đảo đảo, không phát hiện ra được, có lẽ là anh quá cao, chỉ nhìn thấy một đôi chân, đôi chân mang giày đụn mây.

Đó chắc hẳn là một anh rất đẹp trai đây. Cô rạo rực nghĩ, lại đảo mắt một cái, đã nhìn thấy một chút, dù là nhìn thoáng thôi, vô cùng đẹp, da cực trắng, môi rất đỏ…Còn chưa chờ cô tấm tắc khen ngợi thì một trọng lượng nặng đè lên trán cô, ép cô xuống – người này vậy mà lại chọc tay vào cô!

Cô ra sức giãy giụa, vặn vẹo, xoắn bản thân thành một cái bánh quai chèo. Anh thở dài:

– Đồ của ngươi sắp rơi rồi kìa.

Sau đó nhổ một ngọn cỏ ngay bên cạnh, buộc lại tay nải cho cô thật chặt, treo ngay dưới cằm cô:

– Như này thì sẽ không bị rơi nữa.

Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy rõ diện mạo của anh. Anh mặc thiền y màu tím, kiểu màu sắc của bắp cải tím này mặc trên người khác chỉ e là không thể mê nổi, nhưng mặc trên người anh thì lại cực kỳ hợp. Cô ngủ đông trong núi nhiều năm, thi thoảng cũng thấy một vài đệ tử tiên gia lui tới, nhưng lại không một ai trông đẹp mắt hơn so với anh cả. Cô thè lưỡi ra, bày tỏ sự khen ngợi thưởng thức với anh, thế mà anh lại ra tay khá mạnh, suýt nữa thì làm cô bị siết cổ chết rồi.

Buộc đã chắc rồi, anh thấy đôi mắt của cô thì ngạc nhiên nói:

– Trúc Diệp Thanh Bồng Sơn đều là kim đồng, sao ngươi lại màu đỏ nhỉ? Có phải bị đau mắt không?

Thì ra anh căn bản không hiểu cái gì là vẻ đẹp đặc biệt, không chỉ như thế, anh còn không biết ăn nói nữa. Cô vặn người thoát khỏi tay anh, giận dỗi trườn về phía cây đại thụ kia. Cũng may là anh mặc cô trườn về phía cây kia, tay nải vẫn còn đội trên đầu. Về sau khi ánh trăng mọc lên từ phía đông, cô dựa vào một nhánh cây ngắm trăng ăn miếng gan nhỏ kia lại nghĩ tới anh, không biết anh là ai, thuộc môn phái nào ở ngọn núi nào. Nơi này Địa tiên quá nhiều, nhiều đến mức nếu thấy một người phàm mới cảm thấy hiếm lạ. Nếu tiểu ca kia là người phàm thì tốt, công tử hồng trần, một thứ tự do.

Về sau, cô lại liên tục đổi qua mấy cây, có đôi lúc cũng xuống đất, bắt ếch xanh hoặc chuột đồng. Trước mắt cô khá vừa lòng với cái cây này, chạc cây hay ngọn cây đều có thể đón được ánh mặt trời, đối với yêu cầu bổ sung nhiệt lượng như giống loài cô mà nói thì mỗi bãi tắm nắng thiên nhiên đó đúng là sung sướng vô bờ.

Đương nhiên vào giữa mùa hè nắng nóng gay gắt thì không thể tắm nắng được, nếu không màu xanh thẫm trên làn da của cô sẽ biến thành màu vàng mất. Cô rất cẩn thận gìn giữ làn da của mình, trời nóng thì bò xuống dưới thân cây, trên cây này chỉ có mỗi mình cô, cô muốn ở đâu thì ở đó.

Ngày hôm nay sau giờ ngọ, gió thổi râm ran mát rượi, rung động sàn sạt, khi cô đang mơ màng ngủ bỗng phát hiện dưới tán cây có một người đang nằm trên tảng đá lớn, tuy rằng đã đổi y phục khác, nhưng cô vẫn nhận ra, đó chính là người đã buộc lại tay nải cho cô.

Cô mừng rỡ, vội bò xuống ngắm anh ngủ. Anh đang ngủ rất ngon lành, khóe miệng còn vương nụ cười. Cô ngẩng đầu quan sát, nên tiếp cận đối phương từ chỗ nào nhỉ? Trên đùi được không? Trên đùi thịt nhiều. Nhưng như vậy không phải là kiểu cách phù hợp với một Trúc Diệp Thanh ưu nhã, cô lựa chọn trên tay, ngón tay anh rất đẹp, như mầm măng ngọc trên núi.

Cô luồn qua kẽ ngón tay quấn quanh lấy, hồi trước chỉ hận bản thân không dài nhanh, giờ lại thấy quá tốt. Nếu to lớn hơn mười cân đè lên tay anh, có khi anh đánh chết cô ấy chứ.

Trên ngón tay anh có hương hoa lan nhè nhẹ, cô lè lưỡi ra ngửi, ngửi đến khi đầu lưỡi tê rần đi. Anh tỉnh dậy, nhấc tay lên xem, dáng vẻ rất sức ngạc nhiên mừng rỡ:

– Lại là ngươi à!

Bởi vì một đôi mắt đỏ dài nhỏ, hết sức đặc biệt, cô dựng thẳng người lên lắc lư, tỏ vẻ ánh mắt ngài không tồi nha.

Không biết người ta có cảm tưởng gì với loài bò sát như cô, dù sao thì anh cũng không bài xích cô chút nào. Về sau anh thường tới đây ngủ trưa, cô vừa thấy anh liền bò từ trên thân cây đi xuống, ngoan ngoãn thu hết răng nọc, nằm bên cạnh anh. Sở trưởng đặc biệt nhất của cô, là biết làm mát lạnh. Thời tiết giữa hè nóng bức, tất cả động vật cỏ cây ở trong phạm vi một dặm đều thích cọ sát khí lạnh trên người cô. Bồng Sơn thuộc tiên sơn nhiệt độ khá ổn định, nhưng đôi lúc cũng rất nóng, năm ấy anh mang cô về, nuôi trong một cái bát, đặt ngay trước cửa sổ. Đến giờ cô mới biết anh là Lang Hoàn quân, thủ hạ của anh có một vị Đại Tư mệnh, một thân đạo cốt tiên phong, là một kẻ cuồng sạch nghiêm trọng, vừa đến cửa đã chê hôi tanh, bảo tiên quân vứt cô đi.

Cô rất đau lòng, cuộn tròn lại tự ngửi ngửi thân mình, nào có tanh hôi đâu, rõ ràng chẳng có một thứ mùi gì cả mà! Cũng may Tử Phủ quân không nghe theo y, anh cho cô uống tiên lộ, uống đến ba tháng, khi Đại Tư Mệnh đến sẽ không phải bịt mũi nữa. Làn da của cô cũng càng ngày càng tốt, toàn thân sáng bóng, nói không khoa trương thì cô là Trúc Diệp Thanh xanh mướt nhất trên Bồng Sơn.

Các cô gái đều có tự tin bản thân xinh đẹp, cô tự thấy mình có tư cách thích Tử Phủ quân. Tính tình anh rất tốt, rất đẹp, cho nên cô muốn nỗ lực tu luyện, tranh thủ một ngày nào đó tu thành hình người, được cùng hoan ái với anh.

Đương nhiên anh không biết dã tâm này của cô, trong mắt anh cô chỉ là một con rắn nhỏ mà thôi. Điều đáng mừng là không khí nơi Lưu Ly cung rất tốt, cô không cần ngủ đông, yên tĩnh ngộ đạo. Không biết đã qua bao nhiêu năm, cô kết đan, trong cơ thể có một lực lượng bắt đầu nảy sinh. Cô cũng bắt đầu sợ nóng, có lẽ là bởi sống gần con người.

Nóng thì phải ra ngoài giải nhiệt, cô thích ngâm mình ở đại trạch vô căn, linh khí của Lang Hoàn có khắp nơi, trợ giúp cho sự tu luyện của cô. Nhưng trong một đêm long trời lở đất, Tử Phủ đã xảy ra chuyện, Thôi Bối thư của Lang Hoàn bị người ta bóp méo, dùng là bút Hoàng Huyền, toàn bộ mũi nhọn chĩa vào Tử Phủ quân. Cô biết người khởi xướng kia nhất định sẽ vào Lang Hoàn lần nữa, bèn nằm phục ở đại trạch, cuối cùng chờ được Tề Quang quân tới, y hoang mang bối rối xóa và sửa Tam Sinh bộ, cô trong tình thế cấp bách đã hóa hình.

Thế này thì tiêu đời rồi, mục tiêu quá lớn nên bị phát hiện, Tề Quang quân đuổi theo ra, một chưởng đánh cô ngã xuống, nghiêm khắc chất vấn cô:

– Ngươi đã thấy cái gì?

Cô không phải kẻ mù, nên thấy đã thấy hết. Trúc Diệp Thanh nhỏ bé khí thế cuồn cuộn:

– Ông đây phải đi nói cho ngài ấy biết.

Nhưng khí thế này chưa tới một giây đã bị Tề Quang quân hạ độc thủ, đánh khớp xương cô đứt từng khúc, cuối cùng dùng thiên hỏa đốt cháy cô, ném cô vào Lang Hoàn.

Quá nóng, cái nóng rừng rực thiêu đốt làm cô không thở nổi, cô thấy vảy của mình nổ lách tách, giống như ruộng cạn nở hoa thung dung. Cánh cửa lớn của Lang Hoàn đóng lại, một loạt kệ sách đổ sập xuống, đè vào cô….Cô kinh sợ, giật mình bừng tỉnh giấc, mắt trợn to miệng thở hổn hển, sau một lúc lâu mới thấy có người ngồi bên mép giường. Gương mặt anh xuyên qua kiếp trước kiếp này, giờ nhìn thấy vẫn là dáng vẻ như trong giấc mộng. Ngực cô bị đè nén đến khó chịu, hận không thể hét to lên mới có thể trút được nỗi đau đớn này. Tử Phủ quân vuốt tóc cô, xoa xoa huyệt Thái dương cho cô.

– Mơ thấy gì mà đầu toàn mồ hôi thế này.

Cô ổn định nhìn anh, trong đôi mắt vẫn ánh lên tia hoảng hốt:

– Tiên quân…

Anh ừ một tiếng,

– Sao lại gọi ta như vậy?

– Chàng có còn nhớ Trúc Diệp Thanh không?