Sóng Nhiệt Cuốn Theo Tất Cả

Chương 4: Thực vật cứu mạng sau tận thế



Đường Đường vừa bước vào chợ Hoa Điểu đã thấy nhiều người chủ quán đang xúm lại một chỗ trò chuyện với nhau trong tiếng chim hót véo von. Thời tiết bây giờ nắng nóng quá, cả chợ Hoa Điểu chẳng có mấy khách hàng, các chủ quán cũng chỉ dám ra khỏi phòng điều hòa buôn chuyện với nhau lúc mặt trời bắt đầu lặn.

“Cái thời tiết quỷ quái này thật muốn giết người! Hai ngày nay cá nhà tôi lật mình rất nhiều con, hôm qua tôi vừa mua hai tấn đá thả vào trong ao, chắc là cứu không được mấy con. Haiz…”

“Ông trời ạ. Chưa nói đến ao cá nhà ông, trại nuôi gà của nhà bác cả tôi cũng bùng dịch bệnh toi gà. Nóng quá trời!”



Trong những tiếng than thở đó, Đường Đường đi thẳng đến chỗ bán chậu cây.

“Ông chủ, cái cây mọng nước này của ông bán thế nào?”

Ông chủ đang chia gốc cây nghe thấy Đường Đường hỏi giá, không quay đầu lại mà nói: “Đấy là sen Quan Âm phổ biến nhất, 5 đồng một chậu.”

Chậu hoa nhỏ tầm một bàn tay, chỉ trồng duy nhất một bông hoa sen màu xanh lá như cánh hoa. Đây là sen Quan Âm mà hiện giờ được rất nhiều người trẻ tuổi ưa chuộng, là một loại thực vật nhiều nước. Ngoại trừ loại này thì trong cửa hàng còn rất nhiều loại cây có hình dạng, độ dày của lá khác nhau, màu sắc cũng đa dạng.

Một số loài cây trong các chậu cây nhỏ bé xinh xắn này có độc tính, nhưng không ai biết điều đó. Sau tận thế, chính nhờ những loại thực vật mọng nước này mà con người mới có thể sống sót trong những ngày địa ngục, nơi thức ăn khan hiếm.

“Ông chủ, tôi là công ty đến thu mua, có thể giảm giá một chút không?”

Đường Đường bắt đầu thương lượng giá cả với ông chủ, chỉ riêng những loại cây mọng nước kia thì không đủ. Sau tận thế, tất cả sinh vật trên khắp hành tinh đều không nhận thức được mà bị ảnh hưởng biến đổi bởi năng lượng mặt trời, đây là ảnh hưởng hai chiều. Một số sinh vật không thể chịu đựng được sức mạnh của mặt trời xâm nhập vào cơ thể mà cứ vậy bị diệt vong, nhưng chỉ cần vượt qua được thì có thể sống sót ở bất cứ nơi nào trong tận thế.

Đường Đường định mua mỗi loại cây một ít. Tỷ lệ biến dị rất thấp, cô chỉ có thể giành chiến thắng bằng số lượng, cô không tin mua nhiều cây như vậy mà không có nổi một chậu nào biến dị.

Trừ mấy loại cây bên ngoài, cô còn mua thêm 1000 chậu xương rồng cảnh, 1000 cây tiên nhân cầu, 1000 chậu lô hội và 1000 chậu lan hổ bì và cây điếu lan. Với những loại cây này, cô đặc biệt yêu cầu chủ quán chọn những cây cứng cáp.

Trong số tất cả các loại cây, Đường Đường chỉ biết một số loại cây này sẽ đóng vai trò vô cùng quan trọng sau tận thế. Ví dụ như xương rồng cảnh, sau khi biến dị trong tận thế thì không những ăn được mà còn có thể trữ nước, sau tận thế, những chiếc gai trên mình càng trở nên nguy hiểm. Hay chất lỏng bên trong cây lô hội biến dị có thể điều trị các vết bỏng khác nhau. Còn về cây lan hổ bì và điếu lan biến dị, sau khi gia công lá cây của chúng có thể dùng làm quần áo.

Bây giờ trông những loài thực vật này có vẻ bình thường nhưng sau khi biến dị trong tận thế thì chúng là thứ giúp con người sống sót chống đỡ dưới sự thiêu đốt của mặt trời.

Vốn dĩ chủ quán đã định đóng cửa sớm và về nhà rồi, không ngờ đến giờ còn có một đơn hàng kinh doanh lớn như vậy, ông lập tức đứng lên, nhiệt tình nói chuyện với Đường Đường.

Cuối cùng, Đường Đường bỏ ra chưa đầy ba vạn tệ đã mua được những thực vật có thể cứu mạng sau tận thế này.

Sau khi thanh toán xong, Đường Đường chỉ đường cho chủ quán và nhờ ông đưa tất cả những chậu cây nhỏ này đến nhà kho. Nhiều chậu cây như thế, không thích hợp đưa thẳng về nhà. Bên tòa nhà cũ đó cũng không phải chỉ có một mình cô ở.

Nhà kho ở ngay bên cạnh chợ vật liệu xây dựng, lúc này trong chợ cũng không có nhiều người. Sau khi Đường Đường để chủ quán dỡ những chậu cây nhỏ kia xuống thì kéo cửa nhà kho ra, đi thẳng vào bên trong.

Diện tích trong nhà kho không lớn, chỉ tầm khoảng 100 mét vuông. Bây giờ trừ những chậu cây cô vừa mua thì còn mấy mảnh lắp ghép kệ để đồ. Những cái kệ đó là cô tiện tay mua ở chợ vật liệu xây dựng ngày hôm qua, chủ yếu là dùng để sắp xếp trong không gian.

Nói thẳng ra thì không gian của cô là một khối đất bằng phẳng được bao phủ bởi một chiếc lồng chụp bằng thủy tinh. Bên trong trống rỗng, không có gì hết. Diện tích trong không gian rất lớn, rộng tầm năm sân bóng đá. Nhưng dù không gian có lớn thì cũng phải sắp xếp gọn gàng, không thì sau này muốn tìm đồ cũng không dễ.

Trong không gian cũng không khác thế giới bên ngoài lắm, ngoại trừ không khí trong lành hơn bên ngoài thì cũng không có gì đặc biệt. Nhưng cũng chính vì vậy mà thực vật và động vật có thể sinh trưởng ở đây. Hơn nữa điều kỳ lạ trong không gian là bên trong lồng kính bằng thủy tinh luôn sáng như ban ngày, còn bên ngoài lại là một mảnh bóng tối vô tận.


Ở kiếp trước, Đường Đường vẫn chưa hiểu được nguyên tắc của cái không gian này, chỉ nghe nói rằng đó là một loại không gian trong chiều khác. Cô chỉ coi chỗ này thành một nơi lánh nạn trong tận thế, dù sao thì trong những năm tháng lưu lạc ở bên ngoài đó, chỉ cần mặt trời mọc là nhiệt độ trên mặt đất sẽ nhanh chóng tăng cao, cô trốn trong không gian để tránh ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào, đợi đến tận khi trời tối mới ra ngoài. Cô có thể sống sót đến đến năm thứ tám của tận thế, thậm chí còn cứu được một người cùng cảnh ngộ với mình. Không thể bỏ qua công lao của cái không gian này.

Chỗ lánh nạn ở kiếp trước, kiếp này sẽ trở thành một nhà kho chứa đồ.

Sau khi thu hết đồ vào trong không gian, Đường Đường liền thoát ra ngoài.

Ăn cơm ở bên ngoài xong, cô lại đến siêu thị mua rất nhiều thịt đông lạnh và hoa quả, sau đó Đường Đường mới quay về nhà.

Về đến nhà, cô cũng không nghỉ ngơi mà đi vào trong không gian, ôm mấy chậu cây cỡ lòng bàn tay và cây tiên nhân cầu ra, đi sang nhà bà Hoàng.

“Đường Đường à, ăn cơm tối chưa?”

Đường Đường vừa gõ cửa, người mở cửa đúng là bà Hoàng.

“Bà Hoàng, cháu ăn rồi. Hôm nay cháu đi dạo bên ngoài, mua được một ít chậu cây nhỏ nên mang mấy chậu này đến tặng cho bà.” Đường Đường không thể mở miệng trực tiếp nói với bà Hoàng về chuyện tận thế, nhưng trước hết cô có thể tặng cho bà mấy chậu cây. Đợi đến sau tận thế, nếu như chậu cây bên nhà họ Hoàng không biến dị được thì cô sẽ lén đổi một chậu biến dị ở nhà cô sang nhà họ.

“Ai nha, vậy sao có thể không biết ngại như thế được.”

“Bà Hoàng, mấy thứ này rất rẻ. Bà đừng khách khí với cháu chứ, chú Hoàng đã tan làm chưa ạ?” Đường Đường nói ra mục đích thứ hai của chuyến ghé thăm hôm nay.

Gia đình bà Hoàng có tổng cộng bốn người, trừ bà Hoàng ra thì còn có con trai, con dâu và cháu trai của bà nữa. Số phận của nhà này cũng không tốt lắm, sau khi con dâu của bà Hoàng sinh con trai xong thì cơ thể không tốt, nằm liệt giường quanh năm. May mắn thay chú Hoàng là người tài giỏi, làm việc ở doanh nghiệp nhà nước lớn nhất Lâm Thành, số tiền ông kiếm được đủ cho con dâu uống thuốc và khám bệnh, nhưng lại không có tiền chuyển nhà, nếu không thì bọn họ sẽ không ở trong tòa nhà cũ này lâu như vậy. Còn về cháu trai của bà Hoàng, nhỏ hơn Đường Đường vài tuổi, năm ngoái vừa đi bộ đội, gia nhập quân ngũ, là một người lính vinh dự. Bây giờ vẫn đang phục vụ quân đội, không có ở nhà.

“Tiểu Đường đấy à?” Giọng của chú Hoàng truyền đến từ trong nhà.


Đường Đường được chào đón vào trong nhà họ Hoàng, phát hiện ra gia đình ba người bọn họ đang ăn cơm tối. Cô thấy hơi xấu hổ, nhưng vì chuyện này rất quan trọng, cô không ngượng nghịu nữa mà nói thẳng ý muốn của mình.

Hoàng Ái Quốc vô cùng kinh ngạc khi biết Đường Đường muốn có một bộ máy phát điện và tấm pin dùng năng lượng mặt trời, còn cả quần áo và ủng cách nhiệt chuyên dụng chữa cháy.

Đường Đường cũng không muốn làm phiền người khác, nhưng trong những người cô quen biết thì chỉ có người làm việc ở doanh nghiệp nhà nước như chú Hoàng mới có thể lấy được những thứ này.

“Được, để chú hỏi giúp cháu xem.” Mặc dù chú Hoàng không biết một người trẻ tuổi như Đường Đường muốn mua những thiết bị chuyên dụng như thế làm gì, nhưng ông cũng không phải là kẻ nói nhiều, cô bé này là ông nhìn từ nhỏ lớn lên, cô muốn mua những thứ này thì chắc chắn là nó hữu ích.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||

Sau khi rời khỏi nhà họ Hoàng, Đường Đường cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Trong ba ngày tiếp theo, ngoại trừ thi thoảng đi đến hiệu thuốc, siêu thị, càn quét chợ nông sản, đến nhà kho nhận hàng thì Đường Đường không ra khỏi cửa một bước. Cô cần thời gian để sắp xếp hàng hóa trong không gian và sửa chữa tầng hầm.

Ba ngày sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Người đến chính là Hoàng Ái Quốc, người được cô nhờ mua thiết bị ba ngày trước, chỉ là biểu cảm trên gương mặt Hoàng Ái Quốc vô cùng nghiêm túc.